Nhập phủ 2
Diệp An ngẩng đầu, tập trung đánh xe ngựa trực tiếp ngừng ở chỗ cửa nhị.
Ngô thúc đã sớm chờ ở nơi này, sắc mặt hiền lành: “Biểu thiếu gia.”
“Ngô thúc, đã lâu không gặp.” Tiêu Liệt xuống xe hô chào Ngô thúc, lại xoay người đớ Phó Yên, Tiêu Giản xuống khỏi xe.
“Ngô thúc, chào thúc.” Tiêu Giản còn nhớ rõ Ngô thúc, ngoan ngoãn mà gọi người.
“Ồ, chào tiểu thiếu gia A Giản.” Ngô thúc nhìn thấy Tiêu Giản, nụ cười càng thoải mái vài phần.
Thạch bà bà được Diệp An đỡ xuống xe ngựa từ phía bên kia. Bà vòng lại, ôm Nhu Nhu từ trong ngực Phó Yên qua.
Dọc theo đường đi tiếng người ồn ào, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến giấc ngủ ngọt ngào của Nhu Nhu, Phó Yên đưa đứa trẻ cho Thạch bà bà ôm xong, lúc này mới cười nói với Ngô thúc: “Làm phiền Ngô thúc chờ chúng ta hồi lâu.”
Ngô thúc: “Biểu thiếu phu nhân không cần khách sáo, công chúa sai ta trước hét mang mọi người đi tới Kỳ Cảnh Viện tu chỉnh nghỉ ngơi một hồi. Chờ lão gia hạ triều, mọi người hãy gặp mặt.”
Phó Yên cũng cảm thấy trưởng công chúa Mẫn Nhạc suy nghĩ chu toàn.
Đoàn người bọn họ phong trần mệt mỏi mà tới, vẫn cần tu chỉnh, thay đổi quần áo rồi mới đi gặp mới không bị coi là mất lễ nghĩa.
Phó Yên gật gật đầu: “Làm phiền công chúa lo lắng, còn phải làm phiền Ngô thúc ngài dẫn đường cho chúng ta nữa.”
“Các ngươi theo ta đi bên này.”
Ngô thúc dẫn Tiêu Liệt và đám người Phó Yên chậm rãi đi tới, thuận đường giới thiệu bố cục các viện trong phủ một phen, để bọn họ có hiểu biết bước đầu.
Rường cột ở Dũng Nghị Công Phủ chạm trổ hết sức tinh mỹ, đình đài lầu các không cái nào giống cái nào, có thể nói là một bước một cảnh.
Tiêu gia ngoại trừ Phó Yên ra, những người còn lại đã từ ban đầu đáp ứng không xuể dần dần trở nên chết lặng.
Cảnh đẹp quá nhiều, xem mãi không hết.
Cũng may trước khi tới, bọn họ cũng đã âm thầm chuẩn bị tinh thần trước cho chính mình.
Có thể nhìn, nhưng không thể hô to gọi nhỏ, làm mất hết mặt mũi.
Tiêu Liệt từ đầu đến cuối vẫn là khuôn mặt trầm ổn bình tĩnh, Thạch bà bà cũng quản lý tốt hai mắt của mình, ngay cả Tiêu Giản còn nhỏ, lúc mới đầu còn có thể dõi mắt ngắm nghía theo lời giảng giải của Ngô thúc, không bao lâu sau, Tiêu Giản liền mệt mỏi.
Mặc dù mọi người quan tâm hắn, đi rất chậm, nhưng Tiêu Giản vẫn cứ càng đi càng chậm.
Tiêu Giản do dự trong chốc lát, rụt rè mà lôi kéo tay của ca ca.
Tiêu Liệt dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn về phía hắn: “A giản mệt mỏi à? Nếu không ca ca ôm đệ nhé?”
Tiêu Giản đỏ mặt gật gật đầu. Nhu Nhu nhỏ như vậy mới cần người ôm, nhưng bàn chân A giản nhất thời vừa cứng vừa đau, thật sự không đi nổi nữa.
Tiêu Liệt cũng không chê cười hắn. Vừa rồi Tiêu Giản đã tự mình đi không cho ôm, chẳng qua phủ Dũng quá lớn, đi nhiều con nít không chịu nổi cũng là chuyện bình thường. Hắn túm Tiêu Giản lên ôm vào trong ngực.
Hai tay Tiêu Giản vòng qua cổ của ca ca, nghe Ngô thúc bình tĩnh giới thiệu, không một lát liền nghiêng đầu dựa vào vai Tiêu Liệt ngủ.
Dọc theo đường đi hưng phấn, giờ phút này đã qua sự háo hức mới mẻ, cơn buồn ngủ lại trỗi dậy.
Thấy đứa trẻ ngủ rồi, Ngô thúc nhẹ giọng nói: “Nếu không chúng ta trực tiếp đi Kỳ Cảnh viện trước đi, dù sao thời gian ở đây còn dài, về sau ta sẽ lại dẫn các ngươi đi xem khắp nơi.”
Tiêu Liệt và Phó Yên không hề dị nghị.
Ngô thúc chọn tuyến đường gần nhất, chỉ một lát liền đưa bọn họ vào Kỳ Cảnh viện.
“Viện này cảnh sắc nào cũng đẹp, từ hoa viên nhỏ phía sau dẫn trực tiếp đến hoa viên phía tây trong phủ chúng ta.” Ngô thúc giới thiệu cho bọn họ, “Tiến vào trong viện là chính đường cùng các thư phòng, viện thứ hai chính là phòng ở. Ở mặt sau còn có các sương phòng nhỏ khác cùng một phòng bếp nhỏ.”
“Công chúa biết biểu thiếu phu nhân trù nghệ rất tốt, các ngươi lại mang theo tiểu Nhu Nhu cùng A Giản thiếu gia, liền cố ý sắp đặt một phòng bếp nhỏ ở đây, muốn ăn cái gì thì tự mình làm bất cứ lúc nào.”