Diêu gia 1
Có phu nhân quen biết với Tề Đồng liền hỏi: “Túi xách là vật gì? Tiêu phu nhân lấy ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi.”
Phó Yên xua xua tay: “Chủ là vật trang trí thôi mà.”
Những nhà quyền quý đi ra ngoài đều có đám nha hoàn tùy thân đi theo để cầm đồ vật, dâu cần phu nhân và các tiểu thư tự mình xách theo. Chẳng qua Phó Yên nhìn mấy loại túi tiền và túi thơm tầm thường, cho nên mới chuẩn bị túi xách kiểu mới, nhưng nàng cũng không nghĩ là công chúa và Diệp Thiên Linh sẽ dùng thật.
Phó Yên khiêm tốn, nhưng Tề Đồng lại sai Chung Tình đi lấy túi sách mà Phó Yên tặng cho chính mình lại đây.
Tề Đồng: “Kỹ thuật thêu của A Yên cũng là cao cấp hạng nhất, các ngươi nhìn qua sẽ biết.”
Chung Tình nâng hộp nhỏ tới, Diệp Thiên Linh lấy cái túi của nương nàng ra nhìn chăm chú, cũng rất yêu thích hình thức phong lan thanh nhã này.
“Biểu tẩu, kỹ thuật thêu của tẩu thật tốt!”
Chung Tình lại mang túi xách xuống cho các phu nhân và các cô nương khác truyền tay nhau xem.
“Kiểu này thật mới lạ.”
“Ta thấy bên trong có thể đựng một ít túi thơm, khăn và bạc vụn đấy.”
“Đúng, còn có thể đựng được các đồ nhỏ như son môi, gương đồng, trâm cài, ngọc bội.”
“Đây là thêu hai mặt, các ngươi nhìn phong lan này xem, lá cây và đóa hoa sinh động như thật, kỹ thuật thêu của Tiêu phu nhân thật sự lợi hại!”
……
Mọi người truyền nhìn, mồm năm miệng mười mà thảo luận một phen, ngay cả những đồ vật có thể cho vào túi xách cũng nói được đại khái, không cần Phó Yên lại giới thiệu.
Có một số phu nhân vì lấy lòng trưởng công chúa mà bề ngoài nhiệt tình khen túi xách của Phó Yên, bên trong lại bĩu môi, đối với đồ vật đẹp mà vô dụng cũng không có ý nghĩa gì. Ai đi ra ngoài mà không có đám nha hoàn hầu hạ đi theo chứ, sao có thể để các nàng tự mình mang theo đồ vật? Nếu thật sự như vậy thì đúng là sỉ nhục thân phận của các nàng!
Còn đám nha hoàn mà phu nhân và các cô nương mang theo đang đứng ở sau lưng hầu hạ lại sáng rực mắt lên. Túi xách này hình thức đẹp và tinh xảo, trông còn nhẹ nhàng hơn so với các tay nải, hộp gỗ, rương gỗ mà các nàng đang sử dụng.
Nếu các nàng cũng có thể mua được mà dùng thì tốt rồi.
Mọi người truyền nhau xem rồi khen một phen, mặc dù thật sự cảm thấy hứng thú, nhưng cũng biết điều mà không chủ động mở miệng nói muốn với Phó Yên, trong lòng thầm nghĩ ít nữa sai người tìm trên đường xem có cửa hàng nhà ai bán cái này hay không.
Phó Yên quan sát nét mặt của mọi người, như suy nghĩ đến điều gì đó.
Lý Đình từng nói, Vân kinh cũng có cửa hiệu Tiệm vải Lý Ký, xem ra lại có thêm một hạng mục có thể thể hợp tác rồi.
Nhà ngoại Diêu gia của Diệp Trác lại khoan thai tới muộn.
Đồ Ngọc Hồng mang theo hai nữ nhi tiến vào, liên tục cười nói áy náy: “Công chúa thứ lỗi, trên đường trì hoãn một chút cho nên chúng ta mới tới chậm.”
“Không sao cả. Thấy ngươi đã toát mồ hột rồi kìa, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Còn chưa tới canh giờ mở tiệc đâu, không coi là muộn được.” Tề Đồng tò mò hỏi, “Bị chuyện gì trì hoãn thế?”
“Chẳng phải hôm kia trời mưa mấy ngày sao? Tam đệ phái người đưa lễ mừng thọ cho Quốc Công gia đã bị chậm trễ ở trên đường. Chúng ta cũng nghĩ chắc không về kịp, ai ngờ hôm nay đã đi được nửa đường thì người ở trong phủ lại đuổi theo nói lễ vật của tam đệ đã về tới, lão gia chúng ta sai quay đầu về lấy rồi mang qua đây.”
“Thế chẳng phải là chậm trễ một chút sao.”
Tề Đồng cười oán trách nói: “Hà tất gì cứ phải hôm nay chứ, không cần đa lễ, bản thân các ngươi tới đây đã làm Quốc Công gia cao hứng rồi.”
Diêu gia là thương nhân của hoàng gia, trước mặt cả một phòng phu nhân nhà quan lại, trưởng công chúa đã giúp Diêu gia bọn họ giữ được thể diện.
Đồ Ngọc Hồng tươi cười rạng rỡ: “Lễ không thể bỏ, lễ không thể bỏ! Vả lại đó là tấm lòng của tam đệ và tam đệ muội đối với Quốc Công gia, bọn họ đã đem về kịp thì ta chắc chắn ta sẽ đem nó đến đây.”
Tề Đồng gọi Phó Yên tới: “A Yên lại đây, đây là đương gia phu nhân nhà ngoại tổ Diêu gia của cữu cữu cháu, cháu cứ theo Thiên Linh gọi một tiếng biểu cữu mẫu là được.”