Công trạng của Tiêu Liệt là do hắn tự mình kiếm lấy, một đường từ Tiểu binh cho đến Thiên hộ, Thủ bị, Đô ti, Du kích, Tham tướng rồi cuối cùng thăng đến chức Phó tổng binh, mọi thứ đều dựa vào bản thân hắn. Mặc dù sau này, phần lớn mọi người trong doanh trại đều biết được mối quan hệ giữa hai người, nhưng cũng chỉ có thể khen một câu hậu sinh khả úy.
Ít ngày nữa đại quân sẽ khởi hành trở về kinh thành, các tướng lĩnh đều đã được sắp xếp chỗ nghỉ thỏa đáng. Chỉ là trong hai đêm này, Tiêu Liệt đã đồng ý sẽ cùng hai huynh đệ ở cùng một nơi, hơn nữa sẽ đi du ngoạn trong thành Thư Châu. La Đình Dũng xung phong nói để hắn làm chủ, dẫn đường cho các huynh đệ đi thăm thú.
Bất đắc dĩ, Tiêu Liệt cười nói: "Cữu cữu nói chậm mất rồi, con đã có hẹn cùng Bùi huynh và La huynh, bọn họ còn đang đứng ở ngoài chờ con đấy."
"Là Tham tướng Bùi Mặc và La Đình Dũng phải không?"
Tiêu Liệt gật đầu.
"Đều là những thanh niên tốt! Được rồi, ta đây không giữ con lại nữa, để khi nào về nhà chúng ta sẽ ăn mừng sau. Con mau đi đi."
"Vậy cữu cữu, con đi trước."
Diệp Trác khoát tay, Tiêu Liệt cáo từ rồi nhanh chóng rời đi.
Diệp Trác nhìn theo bóng dáng cao ngất của Tiêu Liệt, cảm thấy hình như mình đã quên dặn dò gì đó với đứa cháu trai này. Quên đi, nghĩ không ra thì chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng. Diệp Trác xoa mày, xoay người trở về thư phòng để xử lý công việc.
Bùi Mặc và La Đình Dũng đang đứng nói chuyện ở trước sân để chờ Tiêu Liệt.
"Nhị ca, chúng ta sẽ ở thành Thư Châu để chấn chỉnh lại hai ngày, sau đó sẽ vào kinh lĩnh thưởng, không biết lúc nào mới có thể quay về. Ta nhớ rõ nhà huynh là ở thành Miên Ngân đúng không?"
Bùi Mặc nhếch mày: "Trí nhớ của Tiểu tam tử ngươi tốt lắm."
La Đình Dũng không thèm để ý đến sự bỡn cợt của nhị ca hắn: "Miên Ngân cách Thư Châu không xa, khoảng chừng một ngày đi đường. Nhị có có muốn đi về nhìn xem chốc lát không?"
"Ngày mai sẽ về." Bùi Mặc nghĩ đến lão nương dũng mãnh, phụ thân văn nhã cùng với đệ đệ phá phách nghịch ngợm, trên mặt hiện lên một tia ý cười. "Quay về nhìn xem không biết căn nhà đã bị tiểu đệ đánh sập chưa."
La Đình Dũng tò mò: "Nhị ca, huynh có mấy đệ đệ vậy? Nhị ca huynh lớn lên đẹp như vậy, chắc hẳn tiểu đệ cũng phải vô cùng anh tuấn?"
Bùi Mặc cười mà không nói gì. Hai đứa nó cũng không giống hắn.
Hắn hỏi ngược lại La Đình Dũng: "Còn ngươi thì sao? Quay về nhà mình hay muốn qua ăn ké cơm nhà ta?"
Tiểu tử này sống chết thế nào cũng phải giữ bí mật về thân thế của mình, Tiêu Liệt và Bùi Mặc đều không tin hắn là cô nhi. Lúc vừa mới vào quân doanh, ngay cả việc trải giường gấp quần áo hắn cũng không biết, vừa nhìn đã biết là một tiểu thiếu gia từ nhỏ đã sống trong đường mật mà lớn. Nhưng hắn biết chịu khổ, tuy không có học hành nhưng lại có một thân võ nghệ nên mới không bị người khác xa lánh, chậm rãi kết thành huynh đệ cùng bọn họ.
Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, hắn không chịu nói, Tiêu Liệt và Bùi Mặc cũng không hỏi. Ba người bọn họ kết bái huynh đệ khác họ là bởi vì có tình cảm cùng sinh cùng tử, tính tính ăn ý, chứ không phải vì bối cảnh sau lưng.
La Đình Dũng nghẹn họng, hắn lén liếc mắt nhìn La Đình Dũng, ấp a ấp úng nói: "Ta... Ta nào có nhà để về cơ chứ... Nhị ca huynh về thăm người nhà, ta sẽ không đi theo góp vui. Ta dẫn đại ca đi dạo thành Thư Châu."
Huynh đệ ba người đối xử chân thành với nhau, nhưng hắn lại gạt các huynh đệ về thân thế của mình, điều này khiến La Đình Dũng cảm thấy chột dạ.
Đã về tới thành Thư Châu rồi, lúc này sợ là không thể giữ bí mật được bao lâu nữa, nếu không... nếu không thì buổi tối hẵng nói.
Bùi Mặc làm bộ như không nhìn thấy vẻ chột dạ rối rắm của hắn, hô to về phía Tiêu Liệt đang bước đến sau người La Đình Dũng: "Đại ca, ở nơi này!"
Tiêu Liệt đến gần, xoa đầu tiểu đệ: "Hai người các ngươi đang nói chuyện gì đấy?"
La Đình Dũng kéo tay hắn ra, sau đó khoát tay lên bả vai bọn họ, kéo hai người đi về phía trước: "Nhị ca nói phải về thăm nhà. Chúng ta đi thôi đại ca, đã chờ huynh hơn nửa ngày rồi đó, ta đã sớm đói đến mức có thể ăn hết một đầu trâu rồi, chúng ta mau đi ăn cơm đi."
Tiêu Liệt quay đầu nhìn về phía Bùi Mặc: "Nếu không thì sáng sớm mai chúng ta đi cùng ngươi..."
Lời nói còn chưa hết, một tiếng rống to đột nhiên vang lên: "Thằng nhóc kia, ngươi đứng lại đó cho lão tử!"