Tuy chưa thể chính mắt nhìn thấy muội muội, Bùi Mặc vẫn đứng dậy, trịnh trọng chắp tay lễ bái đối với Triệu Vân Yên cùng Lý ma ma, cảm tạ bọn họ mấy năm nay giúp đỡ Phó Yên.
Còn về phần kết hợp với con heo ăn cải trắng này, hiện tại Bùi Mặc ngó trái ngó phải đều cảm thấy không vừa mắt.
Nhoáng một cái, mọi người đã ở lại hồi lâu trong đình, La Đình Dũng đi tìm tới nơi, gọi hai huynh đệ tiến đến dùng bữa tối, La Tổng binh đã đang chờ hai người bọn họ.
Tiêu Liệt, Bùi Mặc và chủ tớ hai người Triệu Vân Yên cáo từ rời đi.
Đi tới đoạn đường phía trước viện, Bùi Mặc một mình đi ở phía trước, sắc mặt xám xịt.
La Đình Dũng đi tụt lại vài bước, lẻn đến bên người Tiêu Liệt, nhẹ nhàng huých bờ vai của hắn, ánh mắt ý bảo nói: “Đại ca, hai ngươi đây là…… Cãi nhau sao? Nhìn sắc mặt của nhị ca kìa, quá khó coi.”
Tiêu Liệt đang cân nhắc việc này có nên viết phong thư về để tức phụ biết trước tiên hay không, tốc độ bọn họ hành quân nhất định còn kém xa việc chuyển gửi thư tín.
Hắn hoàn toàn không hiểu cử chỉ của tam đệ khi chạm vào hắn rồi nháy mắt lia lịa như bị động kinh kia. Tiêu Liệt đẩy La Đình Dũng ra, trầm giọng nói: “Mắt đệ bị giật à? Đi đường cho cẩn thận, nhìn về phía trước kìa.”
La Đình Dũng tức giận mà lườm tên đầu gỗ này, cũng chẳng thèm bận tâm hỏi chuyện nhà của hai vị ca ca nữa, tóm lại bọn họ có gây gổ với nhau thế nào đi nữa thì cũng vẫn là người một nhà.
Nghĩ như vậy, chẳng phải tiểu tam tử càng đáng thương hơn sao. La Đình Dũng giận dỗi bước nhanh vào sân tìm cha và đại ca ruột của hắn.
Trước khi vào viện, Bùi Mặc dừng chân bước, xoay người nhìn về phía Tiêu Liệt.
“Đại ca, có chuyện gì?” Tiêu Liệt nói thay đổi xưng hô liền đổi luôn, không hề do dự chút nào.
Bùi Mặc nhắm mắt. Hiện tại hắn không thể nghe nổi Tiêu Liệt gọi hắn là “Đại ca”, nghe thấy mà đau cả đầu.
Bùi Mặc đảo qua thân thể cường tráng của hắn, thấp giọng nói: “Lát nữa sau khi dùng cơm xong, chúng ta tìm nơi rèn luyện thân thủ, thế nào?”
“Nghe theo đại ca.”
Bùi Mặc hít sâu một hơi, liếc xéo hắn một cái, phất tay áo đi vào.
Tiêu Liệt cong khóe môi lên như một cây cung, duy trì vẻ điềm tĩnh như cũ, đi theo hắn vào trong viện.
Ba nam nhân của La gia và Bùi Mặc đều đã trải qua rèn luyện tửu lượng ở ngoài Mạc Bắc.
La Chấn Bắc hào phóng nhiệt tình, hết bầu rượu nọ đến bầu rượu kia được hắn nâng lên, La Đình Dũng và Tiêu Liệt dẫn đầu ngã xuống.
Tửu lượng của La Chấn Bắc nổi tiếng khắp toàn quân, hiếm khi gặp gỡ được tiểu tử nào có thể đọ sức cùng ông uống một trận thoải mái, vì vậy càng kích động hơn, nhất quyết lôi kéo đại nhi tử cùng Bùi Mặc tiếp tục uống.
Đại ca của La gia cũng ngã xuống, còn lại hai người bọn họ tiếp tục đua uống.
Hôm nay cảm xúc của Bùi Mặc dao động quá mức, trong ngực tràn đầy cảm xúc hỗn độn, coi rượu như nước mà rót hết chén nọ đến chén kia.
Cuối cùng nam nhân trong cả phòng đều ngã xuống bàn cơm, tiếng ngáy nổi lên bốn phía.
Sau khi La phu nhân Trịnh Diệu Ngữ nghe gã sai vặt tới bẩm báo liền dở khóc dở cười, sai người đưa từng người bọn họ về trong viện chăm sóc, nghỉ ngơi.
Bởi vì đều đã ngã xuống nên đương nhiên đêm nay cuộc tỷ thí đã hẹn trước giữa Tiêu Liệt và Bùi Mặc cũng không giải quyết được gì.
Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh táo lại, nhớ tới ngày sự kiện ngày hôm qua, Bùi Mặc quyết đoán mà lôi kéo Tiêu Liệt tới giáo trường của La phủ.
La Đình Dũng nghe nói hai vị ca ca muốn luyện thân thủ cũng tới góp mặt xem.
Trong ba người bọn họ thì La Đình Dũng đã luyện võ từ nhỏ, võ nghệ càng cao siêu, Tiêu Liệt và Bùi Mặc tương đương nhau, chủ yếu là ngang tài ngang sức. Nhưng hai người đầu óc linh hoạt hơn, ở trên chiến trường Tiêu Liệt thì luôn giữ được bình tĩnh, Bùi Mặc thì cấp tiến hơn.
La Đình Dũng đứng ở bên lề giáo trường lặng lẽ nhìn trong chốc lát rồi lẳng lặng rời đi.
Đây đâu phải là luyện thân thủ chứ, đây là nhị ca đang đơn phương hành hung đại ca! Đại ca lại chỉ bị động phòng bị……
Hôm nay nhị ca là một đại cữu tử (anh rể) hung dữ, không thể trêu vào, không thể trêu vào……