"Di mẫu, Vân Yên muốn ở bên cạnh bầu bạn với người." Triệu Vân Yên thân thiết làm nũng.
Trịnh Diệu Ngữ ôm lấy nàng, khẽ cười nói: "Cô nương ngốc, nói đùa gì vậy chứ, làm gì có đại cô nương nhà ai sau khi trưởng thành lại không muốn kết hôn cơ chứ? Vân Yên tốt như vậy, luận học thức dáng vẻ hay chưởng quản việc nhà, con đều nắm rõ trong lòng bàn tay, ai có thể cưới được con, đó chính là phúc khí của gia đình họ."
"Con đấy, chính là bị kẻ phụ nhân tâm địa ác độc kia làm trễ nãi."
Trịnh Diệu Ngữ vô cùng bất mãn với Triệu phủ kế mẫu Phương Hoa, bà không hề che dấu điều này. Mặc dù trong lòng Triệu Vân Yên cũng có rất nhiều bất bình cùng phẫn uất với bà ta, nhưng đó là trưởng bối, phận làm con không được chỉ trích trưởng bối, những lời này nàng cũng chỉ có thể ngồi nghe di mẫu nói mà thôi.
"Trời Tây Bắc lạnh lẽo, so ra vẫn kém Vân Kinh. Di mẫu đã sống ở nơi này, cũng không muốn để nửa đời sau của nha đầu con phải chôn vùi ở đây. Hơn nữa, hai năm nay ta cũng đã cho con gặp các đại binh tiểu binh trong thành này, không mấy người có thể xứng với con."
"Nếu không phải lúc trước biểu đệ của con lén bỏ nhà đi, tiểu hài tử còn chưa chững chạc, ta thật sự muốn giữ con ở lại bên người. Có ta ở đây, có thể bảo vệ con." Trịnh Diệu Ngữ vừa nghĩ tới tiểu nhi tử đã cảm thấy đau đầu.
La Đình Dũng nhỏ hơn Triệu Vân Yên một tuổi, nhưng Trịnh Diệu Nghĩ biết tiểu nhi tử nhà mình không thể nào xứng với chất nữ đẹp tựa thiên tiên của mình được. Hơn nữa La Đình Dũng không rên lên một tiếng mà đã bỏ chạy, khiến bà chưa kịp mở miệng hỏi.
"Di mẫu, ngàn vạn lần ngài đừng như vậy! Tiểu Dũng là đệ đệ của con mà." Triệu Vân Yên bất đắc dĩ ngồi dậy khuyên bà. "Không dối gạt gì người, phải cho đến ngày hôm nay, con mới thật sự cảm nhận được cảm giác thân thiết khi có ca ca tẩu tử cùng đệ đệ là như thế nào..."
Đối với biểu ca biểu đệ trong La phủ, nàng chưa từng có ý nghĩ không an phận, nàng thật sự coi bọn họ như người thân, nếu di mẫu muốn La Đình Dũng cưới nàng, nàng không thể tiếp nhận được.
Nghe Triệu Vân Yên nói vậy, Trịnh Diệu Ngữ đau lòng ôm chặt lấy nàng: "Ai da, phủ đệ nhà chúng ta chính là nhà của con, hai huynh đệ bọn họ cũng là huynh đệ có thể ủng hộ con. Vân Yên chúng ta cũng là cô nương có nhà mẹ đẻ, có huynh đệ che chở, không thể để người khác coi thường được."
Trịnh Diệu Ngữ không chút do dự mà nói xấu tiểu nhi tử nhà mình: "Ta thấy nếu hứa hôn cho con với tiểu tử La Đình Dũng kia thì thật sự là hắn không xứng với con đâu. Cứ để hắn trải nghiệm thêm chút nữa đi."
"Di mẫu..." Biểu đệ có biết nương hắn ghét bỏ hắn như thế không.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Hiện giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Trịnh Diệu ngữ nhìn Triệu Vân Yên, nhẹ giọng hỏi: "Tốt lắm tốt lắm, nói chuyện quan trọng thôi. Lần này đến quý phủ chúng ta có Tiêu Phó tổng binh cùng Bùi Tham tướng, con cũng từng gặp qua rồi, đó đều là nữ nam nhân tốt, di trượng của con đã lén nói cho ta nghe vài điều về bọn họ."
"Tiêu Phó tổng binh đã thành thân rồi, nhưng Bùi Tham tướng thì chưa. Hiện giờ hắn chỉ mới hai mươi hai, lớn hơn con ba tuổi, tuy tuổi hơn lớn, nhưng binh sĩ thành Bắc chúng ta không sợ thành thân muộn."
Triệu Vân Yên: ???
Đây là chuyện quan trọng đấy hả?
"Di mẫu!" Triệu Vân Yên vẫn là một cô nương chưa ra khỏi cửa, nhắc tới việc hôn nhân là mặt đỏ bừng lên.
Trịnh Diệu Ngữ giữ chặt tay Triệu Vân Yên, không cho nàng trốn tránh, nói lời từ tận đáy lòng: "Sợ gì chứ? Ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta, có cái gì không thể nói, chuyện gì không thể nghe!"
"Nếu gặp mặt thấy thích hợp, trước tiên di mẫu thay con quyết định, chờ sau khi quay lại Vân Kinh, di mẫu sẽ mời ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của con tới, việc hôn nhân sẽ hoàn thành. Đỡ cho đến lúc con trở về, phụ thân vô lương tâm của con lại bị kẻ ác phụ đó câu hồn đến lú lẫn, không biết sẽ gả con cho kẻ khố rách áo ôm nào đâu."