"Bây giờ sao?" Phó Yên kinh ngạc hỏi.
"Đúng. A Yên, ta tìm được ca ca của nàng rồi."
Phó Yên:...
"A Liệt ca, có phải chàng đang nói đùa với ta không?"
"Ca ca nàng tên là Phó Mặc, lớn hơn nàng một tuổi, năm ấy thành Thanh Châu gặp nạn lũ lụt nên mới lạc mất nàng. Sau này hắn được Bùi gia nhận nuôi, mang đến thành Miên Ngân ở Tây Bắc. Hiện tại, hắn đang ngồi ở tiền viện chờ nàng đấy."
Phó Yên kinh ngạc nhìn hắn.
Thật sự tìm được ca ca rồi sao?
Hiện tại người đang ngồi ở tiền viện rồi?
Tiêu Liệt đợi trong chốc lát, thấy nàng không nói lời nào, liền nhẹ nhàng gọi: "A Yên? Nàng có muốn tới gặp đại ca không?"
"Nếu nàng cảm thấy chuyện này đường đột quá, ngày mai đi gặp cũng không sao. Đại ca sẽ không trách nàng đâu." Tiêu Liệt vuốt mái tóc đen bóng mềm mại của nàng, trấn an.
Phó Yên lấy lại tinh thần, lắc đầu.
"Người đã chờ ở đó rồi, chúng ta vẫn nơi đi qua đó đi."
Trong lòng Phó Yên đang loạn thành đoàn, ngũ vị tạp trần. Nếu lúc này không gặp mặt nói rõ, một đêm này, người nào cũng đừng nghĩ có thể an giấc.
"Được. A Yên đừng sợ, có ta ở đây với nàng."
Tiêu Liệt nắm chặt tay nàng, dẫn theo nàng chậm rãi đi tới tiền viện.
Trong tiền viện, Bùi mặc đã uống hết một chén trà giải rượu, hai chén nước ấm.
Gã sai vặt hầu hạ trong phòng nghĩ chắc vị khách nhân này khát nước quá rồi, rối rắm bước tới rót thêm cho hắn một chén. Uống nhiều như vậy không cảm thấy no sao?
Bùi Mặc vô tri vô giác bưng chén nước ấm lên, một hơi cạn sạch, cảm giác như thể hắn đang uống một chén rượu mạnh cay nồng.
Nhưng chẳng phải cũng giống như đang uống rượu sao, trong lòng hắn như đang có ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Bùi Mặc sửng dốt, hắn đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía người tới.
Tiêu Liệt dẫn theo Phó Yên bước vào, những người hầu hạ trong phòng yên lặng lui ra ngoài.
Bùi Mặc nhìn lướt qua Tiêu Liệt, nhìn thấy nữ tử đang đứng cúi đầu ở phía sau hắn.
"A... A Yên..." Bùi Mặc trầm giọng gọi nàng.
Phó Yên chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Mặc.
Vóc dáng người này thấp hơn Tiêu Liệt một chút, nhưng dáng vẻ tuấn lãng. Giờ phút này, hai hốc mắt của hắn đỏ lên, bộ dạng bối rối muốn nói rồi lại thôi...
Nhìn thấy hắn, trong lòng Phó Yên bỗng dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc.
Trí nhớ hồi nhỏ của nguyên thân đã sớm mơ hồ, nhiều năm như vậy trôi qua, đối với vị ca ca này, nàng không có ấn tượng đặc biệt gì.
Phó Yên nhìn hắn, con ngươi trừng lên, từ từ hỏi: "Huynh là đại ca Phó Mặc?"
Bùi Mặc dùng sức gật đầu.
"Là ta. Nhà chúng ta ở thành Thanh Châu..." Bùi Mặc miêu tả lại cảnh gia đình trong trí nhớ của hắn, hy vọng Phó Yên có thể nhận ra hắn.
Phó Yên hạ tầm mắt, nghe hắn nói như vậy, nàng loáng thoáng có một cảm giác quen thuộc, nhưng trí nhớ như bị một tấm màn mỏng che đi, mọi thứ mông lung, nghĩ cũng không ra.
Hơn nữa, năm đó khi bọn họ lạc nhau, hai hài tử bọn họ vốn nghèo nàn tay trắng, hiện giờ cũng không có tín vật để nhận nhau.
Nếu nhận sai...
Phó Yên chậm rãi lắc đầu: "Không dối gạt gì ngươi, khi đó ta sinh bệnh nặng, sau khi tỉnh lại đã không nhớ rõ mọi người trước đó. Những người mà ngươi vừa nói, sự tình và cảnh vật, mọi thứ ta đều không nhớ."
"Không có việc gì, không có việc gì, A Liệt cũng đã nói qua với ta chuyện muội bị bệnh. Khi đó muội còn nhỏ, không nhớ cũng đúng." Bùi Mặc vội vàng trả lời.
Hắn nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ bên khóe mắt của Phó Yên, đè nén tâm tình vui mừng.
Đúng vậy! Đây chính là muội muội của hắn, nốt ruồi đỏ này giống như đúc ngày trước!
Phó Yên có chút mất mác: "Ta chỉ mơ hồ nhớ trong nhà có cha mẹ, ca ca. Ca ca gọi là Phó Mặc, ta tên là Phó Yên, chúng ta đều rời khỏi thành Thanh Châu sau khi lũ lụt, sau đó bị bọn buôn người mang đi."
"Làm sao ngươi có thể khẳng định ta là muội muội của ngươi chứ?"
Bùi Mặc nhíu mày nghĩ, ngoại trừ nốt ruồi đỏ đặc biệt này, trước kia cha mẹ còn nói qua cái gì nhỉ?