Bùi Mặc tức giận chủ động trả lời: "Muội đừng tin hắn nói bừa. Hai người nên làm gì thì cứ làm nấy đi, ngày mai ta gọi Tiểu Tam Tử đến phủ là được rồi."
Chắc chắn nếu tiểu tử kia nghe đến có đồ ăn ngon thì sẽ lập tức chảy nước miếng mà phi tới nhanh như gió.
"Hả?" Phó Yên nhìn trái nhìn phải, sao cứ cảm thấy giữa hai người này có sự tranh phong mà nàng không biết.
"Đại ca nói rất đúng, chỉ là ta thuận miệng nói thôi." Khóe miệng Tiêu Liệt lộ ra một tia ý cười, hắn nói với Phó Yên. "Buổi tối chúng ta vẫn đi qua cữu cữu, để đại ca đi thưởng thức rượu ngon đi."
Thôi đi, bí mật của nam nhân, nàng cũng không muốn hiểu.
Cơ thể mệt mỏi, hôm nay vừa dậy đã phải bận rộn tới bây giờ, Phó Yên không nhịn được mà ngáp một cái.
Bùi Mặc nhìn thấy, thúc giục nàng đi nghỉ ngơi.
"Vậy đại ca, ta về phòng ngủ trưa một lát, để A Liệt ca tiếp huynh nhé."
"Ta không cần hắn đi cùng, đợi lát nữa ta sẽ ra ngoài." Hắn muốn đi dạo loanh quanh một chút, dù sao tối nay cũng không thể tay không tới ăn cơm được chứ.
Tiêu Liệt tùy ý đáp: "Vậy đại ca cứ tự nhiên, ta cũng về nghỉ ngơi một lát."
Bùi Mặc âm thầm xem thường một cái, thân mình tiểu tử này mạnh mẽ thế, không biết là hắn cũng cần nghỉ ngơi đấy.
Nhìn Tiêu Liệt đến bên cạnh Phó Yên, đỡ eo nàng chậm rãi bước xa, trong mắt Bùi Mặc hiện lên ý cười.
"Eo còn đau sao?" Tiêu Liệt hơi chột dạ hỏi.
Trước sau không có ai, Phó Yên không nhịn được mà gắt giọng: "Chàng còn dám nhắc tới à! Hôm qua ta đã nói như vậy rồi, chàng còn..."
"A Yên đừng tức giận, là ta sai, là do ta phóng túng..."
"Này! Chàng đừng nói nữa." Lỗ tai Phó Yên từ từ nhiễm đỏ, người này đúng thật là, đứng ở trước mặt nàng mà còn dám nói chuyện lớn mật như vậy. Mặc dù chung quanh không có người, nhưng bây giờ vẫn còn đang ở trong sân đấy.
Phó Yên kéo Tiêu Liệt, cúi đầu bước nhanh vào phòng.
Đóng cửa lại, Phó Yên buông Tiêu Liệt ra, tức giận nói: "Ta lên giường ngủ trưa, nếu chàng cũng muốn nghỉ ngơi một lát thì nằm trên giường nhỏ đi. Dù sao cũng đừng nằm kế bên ta."
Tiêu Liệt ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, hắn âm thầm đánh giá thần sắc Phó Yên, tức phụ của hắn thật sự tức giận sao?
Phó Yên nói xong, nàng đi đến sau bình phong cởi áo ra rồi nằm lên giường.
Nàng nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng sột soạt sột soạt. Quả nhiên, chốc lát sau, Tiêu Liệt đã thay đổi trung y bước lại gần.
Cơ thể Tiêu Liệt đông ấm hạ mát, đụng vào thật sự rất thoải mái, phảng phất như điều hòa hình người vậy. Mùa hè nóng, Phó Yên không nhịn được mà nhích lại gần hắn.
Tiêu Liệt thành công ôm được thê tử, trên mặt hiện lên ý cười thoải mái.
Phó Yên tùy ý hỏi chuyện: "Lúc nãy chàng và ca ca nói với nhau chuyện gì mà bí hiểm vậy?"
Tối hôm qua chưa nói được bao nhiêu chính sự, lúc này Tiêu Liệt mới nhớ đến, hắn còn chưa nói cho Phó Yên nghe chuyện của Triệu Vân Yên.
"A Yên."
"Hửm?"
"Ta gặp Triệu gia đại tiểu thư Triệu Vân Yên."
Phó Yên mở to mắt, cơn buồn ngủ bỗng bay biến toàn bộ. Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Liệt, truy vấn: "Chàng nhìn thấy nàng ấy?"
"Đúng vậy, di mẫu của nàng ấy là phu nhân La phủ, người kết bái với ta, Tam đệ La Đình Dũng là nhị công tử La phủ, là biểu đệ của Triệu Vân Yên." Tiêu Liệt giải thích.
"Nàng ấy có tốt không? Còn Lý ma ma thì sao, chàng có nhìn thấy bà ấy không?"
"Đều tốt, đều tốt. Lý ma ma tuổi lớn, nhìn qua già hơn một chút, nhưng bà ấy vẫn như năm đó, hào khí mười phần, người cũng nhanh nhẹn. Nàng đừng lo lắng, phu nhân La phủ làm người hiền lành, có lẽ ở La phủ hai người các nàng sống cũng không tồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Phó Yên vỗ ngực, tảng đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. "Hai người các nàng bình an, sống thoải mái là tốt rồi."
Đại tiểu thư là cô nương tốt, xứng đáng có người bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy có thể sống vui vẻ qua ngày.