Chờ đấy cho ta 2
Thôi Hạnh Hoa nghe tiếng khóc của Tiêu Giản mà đau cả đầu, nhanh chóng đi lên muốn ra tay xử lý cậu bé, cho hai cái bạt tai xem nó còn khóc hay không.
“Đồ xui xẻo, đừng gào nữa!”
Bàn tay vùng về phía trước bị một cây gậy gỗ chặn lại.
Tiêu Liệt nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào ở tiền viện, cùng với tiếng khóc của Tiêu Giản, ý thức được là Thôi Hạnh Hoa tới, lập tức cầm thanh gỗ dưới chân lên đi ra ngoài.
Thấy Phó Yên ôm Tiêu Giản đang khóc lóc, mà Thôi Hạnh Hoa lại muốn ra tay đánh bọn họ.
Đáy mắt Tiêu Liệt tràn đầy tơ máu, một gậy ngăn cái tay Thôi Hạnh Hoa lại, sau đó dùng sức hất bà ta ra ngoài.
“Ôi trời ơi, phản rồi! Tiểu bối lại ra tay với trưởng bối!”
“Nương!” Tiêu Điềm ôm Thôi Hạnh Hoa ngã trên mặt đất, lớn tiếng chất vấn Tiêu Liệt: “Tiêu Liệt! Ngươi đang làm gì!”
Tiêu Liệt bước lên, hai mẹ con ngồi trên mặt đất nhìn khuôn mặt hung dữ không có cảm xúc này mà co rúm ró ôm chặt lấy nhau.
Tiêu Liệt mở cửa, chỉ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói với Thôi Hạnh Hoa: “Cút! Không phải chỉ có sư phụ ta mới có thể ra tay.”
Toàn thân Tiêu Liệt bừng bừng phẫn nộ, đáy mắt đỏ sậm, dường như muốn chém bọn họ thật.
Thôi Hạnh Hoa rùng mình một cái, nâng Tiêu Điềm đứng lên, lắp bắp mà nói: “Tiêu Liệt, ngươi…… ngươi chờ đấy cho ta. Ta sẽ về nói cho đại bá ngươi cùng trưởng lão trong thôn, loại con cháu không hiếu thuận như ngươi phải bị đuổi ra khỏi thôn.”
Buông lời nói tàn nhẫn hư trương thanh thế ra, Thôi Hạnh Hoa lôi kéo Tiêu Điềm nhanh chóng chuồn khỏi viện.
Hàng xóm trước cửa Tiêu gia đã sớm nghe thấy động tĩnh, thò đầu ngó cổ mà vây xem.
Phó Yên lôi kéo Tiêu Giản đi tới cửa viện, đứng lặng lẽ bên cạnh Tiêu Liệt.
Nàng tiếp tục lau nước mắt cho Tiêu Giản đang khóc quá nhiều mà nấc, quét mắt nhìn về những bóng người trong thôn ở phía trước, giương giọng nói: “Đã phân chia hai nhà độc lập rồi, thế mà còn thỉnh thoảng tới cửa tống tiền, thậm chí động tay động chân. Ta tuy là tức phụ mới cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như thế này. Chờ các trưởng lão và trưởng thôn tới, ta cũng phải nhờ bọn họ phân xử mới được.”
“Ngươi…! Chúng ta tìm ngươi đó là để mắt đến ngươi.” Thôi Hạnh Hoa cảm thấy đã ra khỏi sân Tiêu gia, có cảm giác an toàn khi đứng cách xa sát tinh kia nên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Phó Yên: “Ôi chao, chúng ta không kham nổi. Các ngài nhanh để mắt đến nhà khác đi.”
Thôi Hạnh Hoa: “Ngươi…… Các ngươi chờ đấy cho ta!”
Tiêu Điềm nhìn thấy ánh mắt dò xét của người trong thôn xung quanh liền đỏ bừng mặt, lôi kéo xiêm y của nương mình, bảo bà nhanh về đi.
Đuổi đi mẹ con mặt dày vô sỉ Thôi Hạnh Hoa, Tiêu Liệt đóng cửa viện lại một lần nữa.
Hắn ôm lấy Phó Yên từ phía sau, vùi đầu vào cổ Phó Yên.
Tiêu Liệt thấp giọng nói bên tai Phó Yên: “Rất xin lỗi.” Để nàng luôn phải đối mặt với loại người bẩn thỉu cùng nhiều chuyện này.
Phó Yên thấu hiểu suy nghĩ của hắn, nhún vai nói: “Chuyện có liên quan gì đến chàng chứ? Không cần lấy tội lỗi của người khác để trách tội chính mình, hơn nữa bà ta đâu chiếm được cái gì?!”
Giờ phút này Tiêu Giản đã ngừng tiếng khóc, tò mò mà nhìn ca ca: “Ca ca khóc sao? Ca đừng sợ, đệ đuổi bọn họ đi, sau này đệ sẽ bảo hộ ca ca và tẩu tử!”
Nói xong, cậu bé còn vỗ vỗ đùi Tiêu Liệt, an ủi hắn.
Phó Yên bật cười ha ha, đồng thời khen ngợi đứa trẻ đã được khai sáng: “Đúng vậy, A Giản nhà chúng ta thật dũng cảm, về sau không cần phải sợ hãi trốn tránh nữa, bọn họ không có gì đáng sợ!”
Trước kia có thể đám người Thôi Hạnh Hoa tranh cãi để lại ám ảnh trong tâm lý Tiêu Giản, nên khi cậu bé đối mặt với bọn họ luôn sợ hãi, muốn trốn tránh.
Tiêu Giản nín khóc mỉm cười, kiêu ngạo mà gật gật đầu.
A Giản hiện tại lớn rồi, còn có ca ca tẩu tẩu, không thèm sợ người nhà kia nữa.
Nghe thấy tức phụ cùng đệ đệ cười đùa, Tiêu Liệt cũng bình tĩnh lại, buông lỏng hay bàn tay đang nắm chặt.
Có điều, từ đáy lòng hắn có suy nghĩ khác không ai biết được……