Bảy năm sau.
“Tinh Hà, nghe nói đương kim Tam hoàng tử, Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử tới Thanh Châu của chúng ta, mấy ngày nay huyện thành vô cùng náo nhiệt, những người buôn bán lân cận cũng tụ về đây, trên đường có rất nhiểu đồ vật mới lạ và thú vị, đệ cùng ta đi dạo phố đi.”
Một tiểu cô nương mười hai tuổi ghé vào cửa sổ, nói chuyện với tiểu nam hài đang ở trong phòng.
Đây chính là tỷ đệ Nghiêm gia đã lớn hơn một chút.,,,,,
Nghiêm Thanh Mộng lúc này cũng có thể coi là đại cô nương, ở tuổi ủa nàng, người nhà đã nóng lòng bắt đầu muốn thay con gái xem mắt, chỉ là Phúc Bảo và Nghiêm Sơn Sinh thương nhất đứa con gái này, Nghiêm Khôn thì không có cháu gái thì ăn không ngon, làm sao có thể gả con gái ra ngoài sớm như vậy.
Lúc này, Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh xem như có thể lý giải tâm tình của Thiện Tuấn Hải khi đối mặt với hai người bọn họ, nếu bọn họ biết con sói con nhà ai âm thầm tha con gái/ cháu gái bảo bối của họ đi mất, họ phải trùm bao tải, đánh tên tiểu tử kia bẹp dí một trận thì mới hả giận.
“Nhưng mà ta còn muốn đọc sách.”
Nghiêm Tinh Hà chín tuổi, nhìn tỷ tỷ đang tựa vào cửa sổ, lắc lắc đầu, có chút do dự. rối rắm.
Hắn muốn đi cùng tỷ tỷ, nhưng lại cũng muốn đọc sách, vì cớ gì mà tỷ tỷ không thể ngồi trong thư phòng đọc sách cùng hắn, như vậy hắn vừa có thể làm bạn với tỷ tỷ, lại vừa có thể đọc sách, quả thực chính là một công đôi việc.
Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tính nết của Nghiêm Tinh Hà vẫn như lcu1 nhỏ, không khác biệt mấy, vui buồn thất thường, phản ứng chậm chạp, nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn lộ ra thiên phú độc nhất vô nhị của mình, đó chính là đọc sách.
Đây là do Thiện Phúc Đức phát hiện, hắn vốn là một người đam mê đọc sách, có một lần, khi cả nhà tụ họp ăn tết, đột nhiên nghĩ ra đọc một bài thơ tặng cho cháu trai, ai ngờ đứa nhỏ vốn bị người trong nhà cho rằng phản ứng chậm chạp thì trí lực cũng kém cư nhiên lại có thể ngâm nga lại bài thơ đó không xót một chữ nào.
Lúc ấy người trong nhà chỉ cho rằng đó là trùng hợp, dù sao từ đầu tiên hắn học được từ mẫu thân, đến lúc có thể thuần thục giao tiếp với người khác cũng phải tiêu tốn thời gian bốn năm, người bình thường đến một hai tuổi là có thể nói được trọn vẹn, hắn đến năm sáu tuổi thì mới thuần thục hiểu rõ, đứa nhỏ như vậy, với bọn họ mà nói, tựa hồ là không có qun hệ gì với việc thông minh.
Đến khi Thiện Phúc Đức thử đi thử lại nhiều lần, mới khiến mọi người ý thức được, đứa nhỏ này hình như thật sự có tố chất đọc sách xuất chúng.
Tuy rằng việc này cũng không làm ảnh hưởng gì tình thương của người nhà giành cho hắn, nhưng con cái của mình là một đứa nhỏ thông minh chứ không hề ngu dốt cũng khiến cho cả nhà vui mừng không thôi.
Lúc ấy Thiện Phúc Đức đã thi đậu cử nhân lúc hắn chuẩn bị thi hội, tiện thể cũng giúp đứa cháu trai này có kiến thức nhập môn, lúc này, Nghiêm Tinh Hà chín tuổi, đã là một đồng sinh nho nhỏ.
Không chỉ thoát khỏi cái danh ngu dốt, mà còn được tiếng là thần đồng của địa phương.
Có điều cho dù đạt thành tựu như vậy, thì khi đối mặt với người nhà, Nghiêm Tinh Hà vẫn duy trì thói quen làm cái gì cũng chậm chạp, che giấu bản chất của mình, Phúc bảo thực sự nghi ngờ, nếu giả sử con trai thi đậu công danh thì hắn thật sự có thể chen chân chốn quan trường sao?
Với nàng mà nói, không bằng chỉ cần thi làm cử nhân thôi, ở thời đại này cũng đủ uy danh rồi, cũng không cần dính dáng tới quan trường phức tạp.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của Phúc Bảo, con cháu đều có phúc của con cháu, trừ khi nàng biết chắc chắn con đường họ chọn là sai, nếu không nàng cũng không cưỡng ép con gái, con trai đi con đường nàng thích, dù sao nàng cũng chỉ có thể làm bạn với họ nửa đời người, con đường tương lai dài như vậy, vẫn là nên để họ tự mình đi.
“Tinh Hà, đệ đệ tốt của ta, đệ đi cùng ta đi mà.”
Nghiêm Thanh Mộng chắp tay trước ngực, làm nũng, cầu xin đệ đệ mình, nơi này của bọn họ lễ giáo cũng không tính là quá khắc nghiệt, nhưng thế đạo này vẫn luôn có giáo điều, lễ nghĩa bắt buộc với nữ tử, nữ hài ở tuổi nàng không thể tùy ý ra ngoài, nhưng nếu bên cạnh có huynh đệ trong nhà đi cùng thì lại là tình huống khác. Nếu không phải như thế, Nghiêm Thanh Mộng cũng sẽ không đến đây quấy rầy đệ đệ học tập.
Mấy ngày nay nàng nghe các tiểu muội trong nhóm nói không ít chuyện thú vị bên ngoài, nghệ sĩ biểu diễn tạp kỹ, người bán hàng rong thổi vẽ tranh bằng kẹo, còn có những con diều được trang trí công phu, tinh xảo… Những chuyện thú vị này đều khiến cho Nghiêm Thanh Mộng chộn rộn.
Đặc biệt, nàng còn tò mò, các hoàng tử thì có bộ dạng như thế nào.
Thiếu nữ mộng mơ, trong truyện với hí khúc đều nói, con trai hoàng đế đều anh tuấn, đĩnh đạc, tài hoa hơn người, Nghiêm Thanh Mộng muốn nhìn xem thử, những long tử long tôn đó rốt cuộc là có gì khác với những nam nhân bình thường.
Tuy rằng nàng biết, mình không có nhiều khả năng được gặp các vị hoàng tử đó cải trang vi hành.
“Thôi được rồi.”
Nghiêm Tinh Hà nhìn quyển sách đã đọc được một nửa trước mặt, cuối cùng vẫn là mềm lòng, đáp ứng tỷ tỷ.
“Woa —— đệ nhìn xem, đại thúc này biết phun lửa nè.”
“Con khỉ nhỏ đáng yêu quá, nhưng mà vì sao phải lấy xích sắt khóa cổ nó lại.”
“Bức tranh kia vẽ thật đẹp, chúng ta có thể nhờ lão gia gia giúp vẽ năm người nhà chúng được hay không.”
Mấy ngày này, chợ huyện thành còn náo nhiệt hơn cả tết năm rồi, mọi người nghe nói các vị hoàng tử đến đây, sôi nổi muốn thể hiện trước mặt các quý nhân, đương nhiên là sẽ bộc lộ hết tất cả bản lĩnh của mình.
Nghiêm Thanh Mộng lúc này đang cải nam trang, nhưng bộ dáng yểu điểu cùng với dấu lỗ tai không che giấu kia đã chứng minh nàng là một nữ tử.
Chỉ là lúc này tuổi của nàng cũng chưa lớn, bên cạnh lại có huynh đệ và nha hoàn đi cùng, khi mọi người nhìn thấy nàng, cũng chỉ hiểu ý cười cười, cũng sẽ không có ai cho rằng đây là tiểu cô nương không biết phép tắc.
Đối với nguyện vọng và sở thích của tỷ tỷ, Nghiêm Tinh Hà đương nhiên hoàn toàn hài lòng.
Không cần Nghiêm Thanh Mộng phải tự lấy tiền của mình ra, Nghiêm Tinh Hà liền ngoan ngoãn mua hết những thứ mà nàng nhìn trúng, bao gồm cả con khỉ nhỏ của gánh xiếc tạp kỹ kia, cũng được Nghiêm Tinh Hà dùng hai mươi lượng bạc để mua, sau khi mở khóa xích, sẽ đợi đến ngày mẫu thân lên núi, giao cho hầu vương Kim Vĩ Ba chăm sóc.
Nữ tử rất hiếm khi có cơ hội ra đường, lúc này Nghiêm Thanh Mộng nhìn đâu cũng thấy thích, hận không thể mọc thành ba đầu sáu tay, đi dạo hết toàn bộ khu phố này.
Một lát sau, trong tay nha hoàn và gả sai vặt đều đã xách đầy những thứ nàng nhìn trúng, chen chúc trong đám người ở đây, có chút khó khăn.
---------------------------------------------------
Người dịch: NguSi
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com