Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa (Dịch Full)

Chương 10 - Chương 249 - Con Ruột

Unknown Chương 249 - Con ruột

Ba đứa đầu củ cải còn lại tuy bề ngoài không làm nũng như Bạch Trúc Diệp, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc Lam ánh lên những tia sáng lấp lánh.

 

Mặc dù lúc này không nói lời nào, song Tô Mộc Lam cũng thấu hiểu suy nghĩ trong lòng của bọn trẻ, nàng nhoẻn miệng cười.

Trong lòng cũng hơi thấy xúc động.

Với nàng mà nói, khi vừa mới đến này, trong lòng tuy có một ít thông cảm cùng sự thương hại đối với bốn đứa đầu củ cải, nhưng về mặt tình cảm chung quy lại vẫn hờ hững.

Tóm lại mới gặp mặt qua, lại không có quan hệ huyết thống, có điều nàng phải đứng lên đảm nhận trách nhiệm của thân phận này, làm những chuyện mà người lớn trong nhà phải làm, coi như là để báo ân trời cao đã cho cơ hội sống lại một lần nữa.

Nhưng mấy tháng qua nàng tiếp xúc với đám trẻ, thấy chúng ngoan ngoãn nghe lời, chuyển đổi thái độ từ nghi kỵ, sợ hãi, xa cách đến hiện tại thân mật, săn sóc, ỷ lại đối với nàng. Đây là chuyện mà chính Tô Mộc Lam chưa bao giờ nghĩ đến.

Có đôi khi ở chung cùng đám đầu củ cải này, chính Tô Mộc Lam cũng thỉnh thoảng hoảng hốt, cảm thấy chính mình thật sự đã từng sinh con, bốn đứa đầu củ cải là con ruột của nàng.

Đáng tiếc, nàng cũng biết, nàng chỉ là mẹ kế.

Nhưng mà cũng chẳng có vấn đề gì, mẹ kế dù sao cũng vẫn là mẹ, sau này cũng có thể nhìn bốn đứa đầu củ cải vui sướng khỏe mạnh trưởng thành, nhìn bọn chúng từng người thành gia lập nghiệp.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc Lam mím môi cười cười, xoa nhẹ mái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp đang đứng gần mình nhất, nói “Ta cũng không nói chuyện phiếm nữa, phải làm bánh trung thu này đã, đến buổi chiều, Ngô chưởng quầy còn muốn tới để lấy đồ ăn nữa đó.”

Hiện giờ càng ngày càng phải cung cấp nhiều thức ăn cho bên trong cửa hàng, một mình Tô Mộc Lam không thể lo liệu được hết việc, vì vậy liền sai nhóm đầu củ cải giúp đỡ làm một ít chuyện nằm trong khả năng của bọn trẻ.

Mà bốn đứa trẻ đều thông minh, tay chân lanh lẹ, rất nhiều công đoạn làm vừa nhanh vừa khéo.

Đặc biệt là Bạch Thủy Liễu, không biết là bởi vì lớn tuổi nhất hay là có thiên phú trong việc làm mấy thứ này, chỉ cần dạy một lần là đã thông hiểu được hết tình hình mọi việc.

Dạy dỗ một người vừa học đã biết khiến “Lão sư” như Tô Mộc Lam có cảm giác hết sức tự hào, càng thích dạy Bạch Thủy Liễu học làm càng nhiều đồ ăn hơn.

Thời đại này, có tay nghề chính là cơ sở để an cư lạc nghiệp, cho dù lúc này ở nhà mẹ đẻ cũng tốt, sau này đến tuổi tác kết hôn thì cũng thế, đều có thể dựa vào tay nghề để có cuộc sống yên ổn, thậm chí có thể đạt được đầy đủ của cải vật chất.

Cũng bởi vì như vậy nên Tô Mộc Lam dốc hết trí lực dạy Bạch Thủy Liễu làm đồ ăn.

Mà lúc này, Bạch Thủy Liễu cũng vô cùng chăm chú chịu khó lắng nghe, học cách làm bánh trung thu da tuyết này.

 

Sau khi làm thí nghiệm mấy cái, cô bé đã làm được bánh giống Tô Mộc Lam làm, hơn nữa khi làm vừa nhanh vừa khéo.

Mà ba đứa trẻ Bạch Lập Hạ còn lại thì không có thiên phú như vậy.

 

Nếu không phải là bánh trung thu không lấy ra khỏi khuôn được thì cũng là bị nát vỡ khi nhồi bột vào khuôn, hoặc nhân bị chảy ra khắp nơi khi mới được gói.

Có thể nói là có rất nhiều vấn đề.

Bạch Trúc Diệp lập tức liền nổi cáu, “Sao con không làm đẹp được như đại tỷ nhỉ, đôi tay này cũng vụng về quá đi mất.”

“Chẳng phải trước đó nương đã từng nói rồi sao, mỗi một nghề nghiệp có một đặc thù riêng” Bạch Mễ Đậu nói, “Nghĩa là mỗi một người am hiểu một công việc khác nhau, tỷ đã may vá giỏi rồi, cho nên làm thức ăn không giỏi cũng là chuyện bình thường mà.”

Bạch Trúc Diệp suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới gật đầu, “Có vẻ như có chuyện như vậy …”

“Nhưng mà còn đệ thì am hiểu làm cái gì?”

Bạch Mễ Đậu bị hỏi bất ngờ nên hoảng hốt đến nghẹn lời.

Cậu vừa không am hiểu việc may vá, cũng không am hiểu làm thức ăn, bởi vì do cậu còn nhỏ tuổi, hiện tại sức lực cũng không lớn, trong khoảng thời gian ngắn, cậu thực sự không biết mình am hiểu làm cái gì.

Chương 250 - Còn kém hơn

Nhưng ngày thường cậu cùng Bạch Trúc Diệp hay đấu võ mồm với nhau, lúc này nếu bị thua thì cảm thấy cực kì khó chịu.

Bạch Mễ Đậu nghẹn một hơi trong cổ họng, cuối cùng nhìn xuống bột bao đang ở trong tay chính mình, nở nụ cười, “Nhìn này, đệ am hiểu bao cái này.”

Đúng là Bạch Mễ Đậu dùng bột gạo nếp làm vỏ bánh bọc nhân đậu lại tròn xoe, hơn nữa phần vỏ này cũng vô cùng đều đặn, tuyệt đối không có chỗ nào bị căng mỏng hoặc chỗ nào bị niết dày.

 

Về điểm này, Bạch Trúc Diệp rõ ràng kém hơn.

Nhưng mà …

Bạch Trúc Diệp nghĩ nghĩ, “Thế này nhé, ta lấy ra khỏi khuôn được, đệ bao nhân lại, ta sẽ ép khuôn thành bánh trung thu, hai chúng ta cùng nhau làm chung một cái bánh trung thu được không?”

“Ý kiến hay.” Bạch Mễ Đậu sáng mắt lên, gật đầu đồng ý.

Bạch Lập Hạ đứng ở bên cạnh thấy thế, vội vàng buông bột gạo nếp trong tay bao méo mó không đều xuống, vươn người tới nói

“Ba đứa chúng ta kết hội đi, ta cán bánh cho hai đứa, thế nào?” Bạch Lập Hạ cán bánh không tồi, ngày thường mỗi khi trong nhà làm vằn thắn thì cô bé cán vừa nhanh vừa đẹp.

Ngay cả ngày thường khi làm bánh nướng áp chảo, Tô Mộc Lam đều sẽ gọi cô bé tới cán bánh bột ngô, nói là cô bé cán tốt hơn nàng.

“Được.” Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu hoàn toàn tán đồng.

Vì thế, ba đứa đầu củ cải bắt đầu hợp tác triển khai công việc như đã phân công.

Một đứa cán vỏ bánh, một đứa bao nhân đậu, một đứa ấn bánh vào khuôn rồi lấy ra, việc phối hợp có thể nói là rất ăn ý, chiếc bánh trung thu được hoàn thành qua một dây chuyền sản xuất như vậy.

Tô Mộc Lam nhìn ba đứa trẻ Bạch Lập Hạ có thể tự mình phối hợp giải quyết vấn đề, hiểu ý mà cười cười, tốc độ tay làm cũng nhanh hơn một ít.

Khi tới chạng vạng, Ngô Trác Viễn tới vận chuyển đồ ăn như thường lệ.

Khi nhìn thấy bánh trung thu da tuyết này, lập tức hắn sáng mắt lên, sau khi nếm thử mùi vị của món bánh trung thu da tuyết này thì không nhịn được nhìn về phía Tô Mộc Lam giơ ngón tay cái lên, “Tô tẩu tử làm bánh trung thu này ăn ngon thật.”

Tên gọi cũng rất dễ nghe, bánh trung thu da tuyết, nghe xong liền cảm thấy mang theo cảm giác lành lạnh.

Tuy Tết Trung Thu là mùa thu, buổi sáng và buổi tối trời hơi se lạnh, nhưng mùa này trời hanh vật khô, con người dễ nổi nóng, khó tránh khỏi sẽ muốn mát mẻ một chút. Có khi vừa nghe thấy tên bánh đã muốn tới nhìn một cái và nếm thử.

Ngày hôm qua, khi Tô Mộc Lam đi ngang qua thị trấn, đã nhắc đến chuyện phải làm bánh trung thu với hắn, Ngô Trác Viễn cũng không hỏi kỹ, chỉ cho là làm loại bánh trung thu nướng như ngày thường, không ngờ lại là loại bánh trung thu độc đáo như vậy.

“Sắp đến ngày mười lăm tháng tám rồi, ngay bây giờ bán bánh trung thu thì chắc chắn sẽ bán rất chạy.” Ngô Trác Viễn cầm chiếc bánh trung thu mới cắn một nửa trong tay lên, nhìn đi nhìn lại nó rồi nói, “Đừng nói là bánh trung thu, ngay cả ngày thường dùng thứ này làm thức ăn điểm cũng rất thích hợp.”

“Ta cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên khi đặt làm khuôn đúc không bảo người ta khắc hai chữ trung thu.” Tô Mộc Lam nói, “Với lại nhân dịp trung thu làm món này bán trước, sau này vẫn tiếp tục bán nó.”

“Hiện tại bánh này làm với nhân đậu đỏ nghiền, ngày mai chuẩn bị làm một ít bánh nhân đậu xanh và nhân mứt táo, đến lúc đó vỏ bánh trung thu này cũng có thể làm thêm một số màu sắc khác nữa.”

“Bánh trung thu còn có thể làm thành màu sắc khác được sao?” Ngô Trác Viễn nhìn bánh trung thu trong tay màu trắng gạo, rất kinh ngạc.

“Thêm bí đỏ thì sẽ biến thành màu vàng, thêm khoai lang tím thì sẽ thành màu tím, thêm gạo men đỏ thì sẽ biến thành màu đỏ……” Tô Mộc Lam liệt kê mấy thứ, “Muốn làm thành màu gì cũng có thể làm được.”

Sau khi Ngô Trác Viễn nghe xong liền ngẩn ngơ.

Thêm bí đỏ, thêm khoai lang tím thì hắn cũng biết, rất nhiều món điểm tâm cũng sẽ thêm những thứ này vào, còn việc thêm gạo men đỏ…

Chương 251 - Thật đáng tiếc

Trong tầm hiểu biết của Ngô Trác Viễn thì gạo men đỏ là đồ mà chỉ hiệu thuốc mới bán, là một loại gạo được lên men, có tác dụng kiện tì tiêu thực, lưu thông máu, tiêu trừ tắc nghẽn mạch. Nhà ai sinh em bé, người chủ gia đình thường sẽ đi mua một ít gạo men đỏ về để cho sản phụ ăn.

Lúc trước, khi Ngụy thị sinh sản, Ngô Trác Viễn cùng từng đi mua nên có ấn tượng rất sâu sắc đối với món này.

Thật không ngờ gạo men đỏ này có thể dùng để làm vỏ bánh trung thu được.

Trong lòng Ngô Trác Viễn khâm phục đầu óc tài tình của Tô Mộc Lam, lại cảm thấy chính mình mở mang đầu óc ra một thế giới mới.

Chẳng trách vì sao Tô Mộc Lam có thể làm được thức ăn ngon như vậy. Bởi vì khi nàng làm thức ăn sẽ không dựa theo cách thức thứ tự như cũ mà là dùng nhiều loại phương pháp cùng nguyên liệu khác nhau để nấu ăn.

Nghĩ lại cửa hàng Ngụy Ký xuống dốc, hiện tại cửa hàng Ngô Ký lại phát triển rực rỡ, trong lòng Ngô Trác Viễn nhất thời hơi thổn thức.

Tô Mộc Lam nói chuyện, thấy Ngô Trác Viễn hơi thất thần, gọi một câu, “Ngô chưởng quầy?”

Ngô Trác Viễn lập tức phục hồi tinh thần lại, cảm xúc hơi có phần kích động, “Tô tẩu tử đúng là có nhiều ý tưởng thật, bánh trung thu da tuyết này tuyệt đối sẽ là món chủ đạo nổi tiếng nhất ở cửa hàng chúng ta.”

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, “Haiz, ta cứ thử làm một chút xem loại nào ngon mới thôi.”

“Đúng rồi, hôm qua đi lên thị trấn chỉ lo nói với ngươi chuyện về bánh trung thu mà quên không nói chuyện về món bỏng ngô, sau này e là không thể cung cấp được như mọi khi nữa…” Tô Mộc Lam nói sơ qua chuyện về hạt ngô có thể nổ bỏng được cho Ngô Trác Viễn nghe.

“Bên trong nhà ta vẫn còn một ít loại ngô này, muốn cung cấp theo số lượng như thường lệ thì có lẽ chỉ tối đa là khoảng bảy đến tám ngày nữa là hết. Nhưng ta còn muốn giữ lại một ít để đến tết cho bọn trẻ ăn và tặng cho một số bạn bè thân thích, cho nên nhân dịp bán bánh trung thu da tuyết thì sẽ ngừng bán bỏng ngô.”

Ngô Trác Viễn gật đầu, “Chuyện đến nước này thì cũng chỉ có thể ngừng thôi, nếu có người đến hỏi mua, đến lúc đó chúng ta giải thích là được, còn về phần hạt ngô này …”

“Tẩu lấy cho ta một ít, ta sẽ dựa theo cái này để đi tìm, xem có thể tìm được hay không, nếu trong nhà Đỗ thị có loại ngô này thì nhất định sẽ không chỉ có một mình nhà bà ta có, chắc chắn ở nơi khác cũng có.”

Ý tưởng của Ngô Trác Viễn giống hệt với suy nghĩ của Tô Mộc Lam.

“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.” Tô Mộc Lam nói, “Cũng thầm nghĩ đi tìm một chút, nhưng mỗi ngày vướng bận làm thức ăn, ta cũng không quen biết nhiều người lắm nên không biết đi nơi nào hỏi thăm. Không giống các ngươi ngày thường ở trên thị trấn, quen biết nhiều người buôn bán thì hỏi thăm một câu, nếu có thì tốt.”

Bỏng ngô dễ kiếm tiền nhất, nếu bỏ đi không bán thì thật đáng tiếc.

“Được rồi, Tô tẩu tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta là được.” Ngô Trác Viễn đáp lời vô cùng dứt khoát.

Tô Mộc Lam liền đi vào trong phòng, cầm một ít hạt ngô ra cho hắn để hắn cầm lất, ít nữa đi tìm kiếm.

Ngô Trác Viễn nhận lấy hạt ngô, cất kỹ đi, sau đó thu dọn mấy loại thức ăn khác lên xe bò, vội vàng đi về thị trấn, sau khi tới bên trong cửa hàng thì sắp xếp ổn thỏa tất cả các thức ăn, sau đó lại dựa theo lời của Tô Mộc Lam mà đặt bánh trung thu da tuyết bên trong hầm nước, bảo đảm bánh trung thu da tuyết giữ được hương vị.

Vào tháng tám, bầu không khí Tết Trung Thu dần dần nhộn nhịp hẳn lên.

Trước tết trung thu, bạn bè họ hàng tới nhà nhau thăm hỏi, con gái phải về nhà mẹ đẻ, người làm việc ở bên ngoài cũng về nhà đoàn viên, những người buôn bán tới nhà nhau chơi …

Đã đi qua nhà nhau thì nhất định sẽ không đi tay không, phải xách phải thứ theo mới được.

Gà vịt thịt cá......đều tùy vào tấm lòng của mỗi người, nhưng thứ duy nhất không thể thiếu chính là bánh trung thu.

Chương 252 - Bực bội không nhịn được

Những người nào khéo tay thì tự làm bánh trung thu tại nhà mình. Người nào tay nghề không tốt lại muốn tiết kiệm tiền, ở nhà dùng đường đỏ làm bánh trung thu ngọt, sợ tay nghề không tốt sẽ làm hỏng, phí tiền, cho nên sẽ đi tới cửa hàng để mua bánh trung thu.

Một năm chỉ có một lần Tết Trung Thu, tính đi tính lại cũng phải để ý đến thể diện, nếu có thể lấy tặng thì đương nhiên muốn tặng, không ai để bụng tiêu số tiền đó để mua bánh tặng.

Mà năm vừa rồi, toàn bộ trên thị trấn tuy cũng có quán bày bán bánh trung thu, nhưng bán chạy nhất vẫn là cửa hàng Ngụy Ký.

Tuy hương vị mười mấy năm không thay đổi, nhưng chung quy lại Ngụy Đại Hữu cũng là đi phủ thành học làm, nên món bánh trung thu này nhìn tinh xảo hơn bánh trung thu của nhà người khác.

Thứ này nhìn tinh xảo thì khiến người ta cảm thấy là thứ tốt, đem đi tặng cũng giữ được thể diện, cho nên không quá nhiều người bận tâm đến hương vị ăn có ngon hay không.

Tóm lại bánh trung thu đều dùng cách làm như thế, ăn cũng không có vị mới lạ gì.

Nhưng năm nay, đúng là có một sự mới mẻ.

Trên thị trấn có thêm một cửa hàng bán thức ăn tên là Ngô Ký, hơn nữa ở cửa hàng Ngô Ký cũng bán bánh trung thu, tên gọi rất đặc biệt - bánh trung thu da tuyết.

Không chỉ có tên gọi hiếm lạ, quan trọng nhất là dáng vẻ bánh cũng rất đẹp và tinh xảo, có màu trắng, màu đỏ, màu vàng…… Tươi sáng cực kì, hơn nữa khi ăn rất mềm mại lại ngon miệng, hoàn toàn không cảm thấy khô, cũng sẽ không cảm thấy ngấy.

Càng quan trọng hơn là về giá cả, bánh trung thu da tuyết rẻ hơn một đồng so với bánh trung thu ở cửa hàng Ngụy Ký.

Đồ ăn hiếm lạ, nhìn đẹp, ăn ngon, giá cả còn rẻ, người mua đương nhiên sẽ không do dự gì mà bỏ qua cửa hàng Ngụy Ký, đi tới cửa hàng Ngô Ký mua bánh trung thu.

Nhưng số lượng bánh trung thu ở cửa hàng Ngô Ký chỉ có hạn nhất định.

Không phải lần này Ngô Trác Viễn và Tô Mộc Lam cố ý muốn áp chế số lượng bán ra, mà là vì món bánh trung thu này chỉ được làm thủ công, cho nên không thể nào làm nhanh và nhiều như vậy được.

Tuy có thể kiếm tiền, nhưng Tô Mộc Lam không muốn chính mình và bọn nhỏ vì kiếm tiền quá mức mà mệt rã rời, cho nên về cơ bản số lượng làm ra là cố định.

Số lượng Bánh trung thu có hạn, tới trước thì được trước, tới chậm thì không có, phải chờ đến lượt, vả lại cũng không thể bảo đảm ngày hôm sau nhất định giữ lại để phần ngươi…

Cũng bởi vì nguyên nhân này nên những người nào mua được bánh trung thu da tuyết khi nhìn thấy người khác không mua được, không tránh khỏi cảm giác bản thân mình hơn người, lúc đi ra khỏi quán còn nói một câu thật vất vả cướp được, người khác không mua nổi đâu.

Điều này làm cho người không mua được bánh trung thu cảm thấy bực bội không nhịn được.

Đều là người sống ở trên thị trấn, nhà người khác có, thế mà nhà của mình lại không có, thật sự không thể nhịn nổi.

Kết quả là, thị trấn vốn bình thường như thường lệ bỗng nhiên vào một buổi sáng mọi người bắt đầu xếp hàng ở trước cửa hàng.

Mà trải qua hai ngày xếp hàng, vẫn có người xui xẻo không mua được bánh trung thu da tuyết ngũ sắc, lập tức có người lại nghĩ ra một ý tưởng mới.

Đó chính là, mua đồ ăn khác ở bên trong cửa hàng.

Không quan tâm nó là món gì, cứ mua một đống, sau đó cầm mấy thứ này đi tìm Ngô Trác Viễn tính tiền, sau đó coi đây là lợi thế để đặt hàng bánh trung thu.

Chung quy lại ta mua nhiều thức ăn như vậy, dù gì cũng phải nể mặt một chút, không cần nhiều, chỉ cần để dành mấy cái là được.

Mà người khác thấy có người như thế, chính mình cũng noi theo, bắt đầu mua các loại đồ ăn khác.

Dù sao thức ăn của cửa hàng Ngô Ký ăn ngon, mua về ăn dần, cũng không lãng phí, ăn tết mà, ăn thêm một ít đồ ăn cũng không có vấn đề gì.

Vì thế, mấy ngày gần đây đồ ăn trong cửa hàng Ngô Ký có thể nói rằng không đến buổi trưa đã bán sạch sẽ.

Sau khi Tô Mộc Lam nghe được chuyện này, lập tức há hốc miệng một hồi lâu mà không khép lại được.

Chương 253 - Đồ mới mẻ

Bánh trung thu da tuyết sẽ được yêu thích là chuyện nằm trong dự kiến của nàng.

Nhưng nàng thật sự không ngờ đến việc bánh trung thu da tuyết lại được yêu thích đến mức độ như vậy.

“Không đúng, thị trấn này đâu có rộng lớn, trên thị trấn có nhiều người đâu, không đến mức xuất hiện tình huống như vậy.” Tô Mộc Lam hơi nghi hoặc.

Vả lại Tô Mộc Lam đã từng bày quán bán hàng khá lâu ở trên thị trấn, đại khái cũng nắm rõ đại bộ phận sức mua trên thị trấn, không thể nào xuất hiện tình huống này mới đúng.

“Có lẽ Tô tẩu tử còn chưa biết.” Ngô Trác Viễn cười nói, “Hiện tại người tới cửa hàng mua đã không chỉ có mỗi người trên thị trấn, phần lớn đều là người ở bên trong huyện thành.”

“Lúc trước ta không phải nói có người từ Ngô Ký cửa hàng bên trong mua thức ăn đi huyện thành bán sao, hiện tại người vừa thấy có mới mẻ thức ăn bán, vẫn là bánh trung thu, cái này mấu chốt thượng, đương nhiên cũng liền không buông tha cơ hội này, tới mua bánh trung thu đi huyện thành bán.”

“Người ở bên trong huyện thành biết có bánh trung thu này, một số người làm ăn buôn bán muốn mua một chút, có người nhìn mới lạ liền mua. Món này cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm, số người mua càng ngày càng nhiều hơn.”

“Kì thật không chỉ có huyện thành, cũng có một ít người ở các thôn quanh thị trấn tới.”

Ăn tết nên muốn dùng đồ mới mẻ mà thôi.

Vả lại càng nhiều người chen chúc ở chỗ nào thì chỗ đó càng nổi tiếng.

“Thì ra là thế.” Tô Mộc Lam gật đầu, ngay sau đó cười nói, “Vậy thì bây giờ bánh trung thu cũng coi như là danh tiếng vang xa, lúc này, cửa hàng Ngô Ký cũng có thể nổi tiếng, sau này không lo không bán được thức ăn.”

“Đúng vậy.” Ngô Trác Viễn mừng rỡ gật gật đầu.

Kì thực mà nói thì ngày thường việc buôn bán cũng không có gì phải lo lắng.

“Ta đoán chờ sau Tết, phát hiện ngày thường chúng ta cũng có bánh trung thu da tuyết này thì mọi người sẽ không đến mức như vậy, có điều giống như lời của Tô tẩu tử nói, hiện tại việc này đã làm giúp cửa hàng Ngô ký nổi tiếng, sau này việc buôn bán cũng tốt hơn một chút.”

Sau khi qua tết trung thu, có thể nói là bước vào mùa thịnh vượng của làm đồ ăn.

Thứ nhất là vì thời tiết, trời càng ngày càng lạnh thì mọi người đều thích ăn những món có vị ngọt.

Thứ hai là sau mùa thu, có một ít việc sẽ tạm ngừng để bước vào mùa đông, cần chốt sổ thì sẽ chốt sổ, phải tổng kết tiền thì tổng kết. Có tiền trong tay, nhất định sẽ mua vài thứ trong nhà, hai chữ ăn mặc được đặt lên hàng đầu, ăn lại giữ vị trí đầu tiên, ngoài những món tất yếu như gà, vịt, thị, cá thì chính là những đồ ăn vặt.

Thứ ba là việc hiếu hỉ vào mùa thu đông rất nhiều, nói đi nói lại, những món ăn điểm tâm sẽ đứng đầu tất cả.

Việc buôn bán về sau này cũng sẽ trở nên bận rộn.

Ngô Trác Viễn cười híp cả mắt lại.

Ngoảnh đi ngoảnh lại hôm nay đã tới ngày mười lăm tháng tám.

Dựa theo thông lệ, hôm nay các cửa hàng cơ bản chỉ mở cửa trong nửa ngày, đến buổi trưa liền đóng cửa không buôn bán nữa.

Có cửa hàng hơi lười một chút, đóng cửa suốt cả ngày.

Bởi vì cửa hàng Ngô bán thức ăn cho nên dự định mở cửa nửa ngày, hắn cũng sớm dặn dò Tô Mộc Lam làm bớt thức ăn đi một chút để tránh bị thừa.

Hiện giờ cửa hàng Ngô Ký đã nổi tiếng ở bên ngoài, rất nhiều người bị trì hoãn công việc tới ngày cuối cùng mới trông mong mua được một chút đồ ăn gì đó về nhà, cho nên buổi sáng ở cửa hàng Ngô Ký cũng rất nhộn nhịp.

Căn bản chưa đến buổi trưa mà đồ ăn đã bán hết, cửa hàng sớm đóng cửa nghỉ.

Ngô Trác Viễn nghĩ hôm nay là mười lăm tháng tám, chờ đến lúc chạng vạng lđể vận chuyển thức ăn thì không tiện, cho nên giao hẹn với Tô Mộc Lam rằng sẽ vận chuyển đồ ăn vào buổi trưa, thuận tiện mang theo một Tô Mộc Lam gia mang theo một tảng thịt, một con vịt béo, coi như là quà tặng nhân ngày Tết Trung Thu.

Tô Mộc Lam cũng không khách sáo, nhận lấy toàn bộ, sau đó lại tặng Ngô Trác Viễn một ít trứng vịt muối và mứt bí đao, coi như quà đáp lễ.

Không cần phải nói, hai món này chắc chắn là tự tay Tô Mộc Lam làm.

Chương 254 - Không vui vẻ

Ngô Trác Viễn cười nhận lấy, vội vàng nhanh chóng đi về phía cửa hàng.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, muốn dọn dẹp cửa hàng sớm một chút, đến buổi tối còn trở về ăn bữa cơm đoàn viên cùng Ngô Điền Phúc, còn muốn dọn dẹp vài thứ mang về.

Tiễn Ngô Trác Viễn đi, Tô Mộc Lam cùng bọn nhỏ thu xếp nấu cơm buổi trưa.

Nấu một nồi cơm tẻ, lấy tảng thịt mà Ngô Trác Viễn đưa tới, xào với rau mầm tỏi, làm thành một đĩa thịt lớn để ăn.

Rau mầm tỏi non xanh biếc, lát thịt có màu đỏ tươi, bởi vì đây là miếng thịt ba chỉ chứ không phải thịt mông nên khi ăn lát thịt đều có thịt nạc và mỡ đan xen, hơn nữa phần thịt mỡ đều bị xào chắt mỡ ra, nên khi ăn tươi mới vô cùng, béo mà không ngán.

Tô Mộc Lam cùng bốn đứa đầu củ cải mỗi người đều ăn một bát cơm to.

Tới buổi chiều, khoảng thời gian vừa rồi bọn nhỏ bận rộn hỗ trợ làm bánh trung thu lúc này được nghỉ ngơi, đứa nào đứa nấy đều mừng rỡ chạy ra ngoài chơi, còn Tô Mộc Lam mang theo các loại thức ăn đi tìm Trương Môn Nghĩa để đổi sữa dê, ngoài ra nàng cũng đi tới nhà của mấy người thân thiết để thăm hỏi.

Nàng đến nhà của Phùng thị, nhà của Bạch Khang Nguyên, nhà của Lưu thị để bày tỏ lòng biết ơn.

Mỗi nhà đều đưa một ít bánh trung thu và trứng vịt muối do chính tay mình làm, riêng nhà của Phùng thị thì đặc biệt tặng nhiều hơn, ngoài ra còn tặng thêm một ít mứt bí đao.

Phùng thị nhìn thấy những món này thì sáng mắt lên, đặc biệt là khi nhìn thấy mứt bí đao đã lấy một miếng nhét vào trong miệng trước tiên, “Không tệ, hương vị giống hệt món mà ta ăn hồi nhỏ.”

Mứt bí đao được làm bằng cách ngâm với nước vôi để chắt bỏ một ít nước, sau đó cho đường cát vào rồi xào lên, ăn có vị mềm, ngon ngọt.

Bởi vì có đường nên khi thời tiết nóng rất khó để bảo quản. Chỉ đến khi trời lạnh mới có thể làm, nhưng vì món này dùng đường cát trắng đắt đỏ nên có rất ít người làm.

Khi còn nhỏ Phùng thị đã từng ăn không ít, chẳng qua sau này lớn tuổi hơn, đặc biệt là sau khi gả cho người ta cũng có phần ngượng ngùng khi đi tìm món mứt bí đao này để ăn.

Nhưng càng là những thứ không được ăn, hơn nữa lại là món ăn gợi lại hồi ức tuổi thơ tốt đẹp nên nàng thường thường sẽ nghĩ tới, nhớ mãi không thôi.

Hiện tại Tô Mộc Lam đưa mứt bí đao tới, quả thực làm Phùng thị vui mừng quá đỗi, nàng liền tiến vào phòng tìm kiếm một cái cái giỏ ra đưa cho Tô Mộc Lam, “Này, cái này cho ngươi mang về ăn.”

Tô Mộc Lam nhìn về phía sọt, hơn nửa sọt cua đang bị trói gô, đầu ghé vào trong sọt phun bong bóng.

“Đây là cua nuôi ở hồ, sống sạch sẽ, thân hình to và béo, ngươi lấy về mà nấu ăn cho buổi tối.” Phùng thị vừa nói chuyện vừa nhét vào tay của Tô Mộc Lam.

Con cua ở thời đại này không bị ô nhiễm, nuôi dưỡng tự nhiên, hương vị vô cùng tươi ngon, Tô Mộc Lam thật sự cũng muốn nếm thử.

Có điều, như này cũng quá nhiều …

Thấy Phùng thị tính tình ngay thẳng thành thật, Tô Mộc Lam cũng hơi bất đắc dĩ vỗ vào trán, “Như này quá nhiều, ăn không hết, nhà ta chỉ có năm miệng ăn, lấy năm con là được.”

“Không được, lấy quá ít.” Phùng thị nói thế nào cũng không chịu nghe, nhưng thấy Tô Mộc Lam không chịu lấy nhiều như vậy liền tìm cái giỏ nhỏ ra, chọn mười con cua ra để nàng mang về nhà ăn.

Thấy Phùng thị khăng khăng như vậy, Tô Mộc Lam chỉ có thể nhận lấy, mang trở về nhà.

Trên đường về, nàng nhìn thấy một ít người lục tục trở về nhà.

Mười lăm tháng tám là Tết Trung Thu, nhà nào cũng tràn đầy không khí vui mừng, trở về thu xếp nấu ăn, làm bánh trôi nước hoặc vằn thắn,.......

Nhưng cũng có người không vui vẻ gì.

Thí dụ như Trương thị.

Nguyên nhân là do Bạch Nhị Ngưu bảo nàng đi tới nhà Tô Mộc Lam tặng một ít củ mài, nói là Tết Trung Thu, hai nhà qua lại thăm hỏi.

Chương 255 - Mặt mũi để vào đâu

Mùa này đúng là thời điểm thích hợp để đào củ mài, củ mài giòn xào rau, bột củ mài bánh hấp, có tác dụng kiện tì rất tốt.

Số củ mài này là do hai ngày nay Bạch Nhị Ngưu đi theo Bạch Kim Bắc ra ngoài làm việc, trên đường gặp được người bán liền mua một ít về, giữ lại một nửa để nhà mình dùng, một nửa khác dự định tặng cho Tô Mộc Lam để nịnh bợ.

 

“Ta thấy nhà nàng ấy không thiếu cái này đâu.” Trương thị bĩu môi, “Ta vừa ở ngoài đồng về đã nhìn thấy rõ trong nhà nàng ta đồ vật chất thành đống, có lẽ còn tốt hơn thứ này của ông, mang cái này ra, người ta ngứa mắt, như thế chẳng phải là mất mặt hay sao.”

“Ngươi biết cái rắm!”

Bạch Nhị Ngưu làm chân chạy vặt buôn bán dược liệu cho Bạch Kim Bắc, đã thu được một số tiền nhất định, tính toán kỹ thì kiếm được nhiều tiền hơn cả làm những việc trước kia, Bạch Nhị Ngưu tự cảm thấy có chỗ dựa vững chắc hơn, cho nên càng thấy việc nịnh bợ Tô Mộc Lam là điều cần thiết.

Lúc này nghe thấy Trương thị một mực từ chối không muốn đi, hắn tức giận nhảy bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Trương thị gào lên, “Cứ hễ làm cái gì cũng không hiểu, không biết bên trong cái đầu lớn như vậy chứa cái gì không biết!”

“Thật muốn bổ đầu ngươi ra xem bên trong có phải chứa toàn là hồ nhão hay không!”

Trương thị bị mắng một trận, không tình nguyện mà xách giỏ tre lên, “Biết rồi, biết rồi, đi là được chứ gì?”

“Đi nhanh đi, sau đi đưa xong thì nhanh về sửa soạn nấu cơm chiều, hôm nay mười lăm tháng tám, không thể ăn cơm quá muộn được.”

Trong tiếng thúc giục liên tục của Bạch Nhị Ngưu, Trương thị không tình nguyện mà ra cửa, xách theo một rổ củ mài, chậm rãi đi về phía nhà của Tô Mộc Lam, trong lòng tràn đầy vẻ không tình nguyện.

Tặng củ mài cho tiện nhân kia thì nàng để mặt mũi vào đâu chứ.

Nàng nghĩ hay là mang củ mài này cho Phùng thị, không biết có thể lọt vào mắt Phùng thị hay không.

Nghĩ lại thái độ lạnh nhạt của Phùng thị lúc đó đối với nàng, thật sự là xấu hổ, Trương thị cũng không muốn lấy bộ mặt nhiệt tình của mình đâm đầu vào cái mông lạnh của nhà người ta nữa.

Nàng cũng nghĩ giống hồi trước, mang củ mài về cho Trương Cốc ăn, nhưng loại đồ này e là Trương Cốc cũng không thích ăn.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đi về phía nhà của Tô Mộc Lam.

Mỗi bước đi đều ngập ngừng.

Sao số mệnh của nàng lại khổ như vậy, phải cúi đầu trước tiện nhân kia.

Khuôn mặt của Trương thị như quả cà tím bị nhuốm sương giá, nàng ta cúi đầu, bước đi chầm chậm, tốc độ này e là cũng không nhanh hơn ốc sên bò là bao.

“Cúi đầu đi đâu đấy?” Mã thị nhìn dáng vẻ của Trương thị cúi đầu đi chầm chậm, cảm thấy hơi buồn cười, “Sao nhìn giống như là đi chịu hình phạt thế?”

Chẳng phải đúng là đi chịu hình phạt hay sao.

Không, chuyện này còn đáng sợ hơn là việc chịu hình phạt.

Trương thị đúng là không muốn mất mặt.

“Thím Mã ……” Trương thị ngẩng đầu lên, giỏ tre trong tay hơi nặng khiến nàng vác lên trên theo bản năng.

Bên trong giỏ tre vốn là củ mài được đậy bởi mảnh vải, lạp tức bị lộ ra mấy củ.

“Ồ, đây là củ mài à?” Mã thị nhìn thấy đồ vật bên trong giỏ tre, rất vui sướng, đến tận nơi để nhìn.

Khi nhìn thấy rõ càng kinh ngạc hơn “Trời, là củ mài chắc nịch, đám củ mài này cũng không tệ, ngươi lấy ở đâu đấy?”

Trương thị vênh cằm lên “Nhị Ngưu nhà cháu đi theo Bạch Kim Bắc làm chân chạy vặt buôn bán, trên đường gặp phải người bán thì mua một ít về.”

 

“Nhị Ngưu có thể đi theo Kim Bắc buôn bán thì sau này tương lai đúng là sáng sủa rồi.” Mã thị đứng ở bên cạnh, vừa khen vừa luyến tiếc nhìn củ mài kia, đôi mắt chớp chớp, suy nghĩ một lúc lâu mới thử dò hỏi, “Haiz, củ mài này ngươi có bán hay không?”

 

Củ mài có tác dụng kiện tì, bổ thận, đối với người nhiều tuổi như bà đúng là có lợi hơn, Mã thị hiểu điều này.

Chương 256 - Có tội

Bán hay không?

Đầu tiên Trương thị sửng sốt, sau đó là vui vẻ.

Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ tới việc bán thứ này đi chứ?

Trương thị vỗ vào trán mình một cái, tiếp đó cười hì hì nói “Thím Mã, thím muốn mua củ mài này à?”

“Ừ, muốn mua, củ mài này nhìn không tệ.” Mã thị gật đầu.

“Vậy thím có muốn mua nhiều như thế này không? Nếu thím có thể mua hết cả rổ này thì cháu sẽ bán, còn nếu thím không lấy hết thì không bán được.”

Nếu đã muốn bán thì phải bán sạch sẽ, tránh cho việc để lại một ít không những khó xử lý mà còn dễ bị Bạch Nhị Ngưu phát hiện ra.

Mã thị nghe Trương thị nói xong thì hơi do dự một lát.

Một rổ này số lượng cũng không ít, nếu mua hết thì cũng tốn một khoản tiền.

“Củ mài tốt như thế này không dễ gặp được đâu, đi hết cả thôn này cũng không có chỗ nào bán, hơi nhiều một chút cũng chẳng có vấn đề gì, thím lấy về ăn dần cũng được, đám này cứ để đấy cũng không bị hỏng.” Trương thị khuyên.

Mã thị lại suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lại nhìn củ mài ở bên trong rổ tre, cuối cùng cắn răng nói “Được rồi, muốn mua hết thì mua hết, nhưng mà ngươi không thể tính giá quá đắt cho ta. Nếu quá đắt thì ta không mua được.”

“Cháu gọi thím một câu thím, chính là coi thím như là thím ruột thịt trong nhà, đâu thể kiếm chác tiền ở chỗ thím chứ, nhất định sẽ không đưa ra giá cao cho thím.” Trương thị cười hì hì “Cháu cũng không nói qua nói lại nhiều nữa, một rổ củ mài này thì tính cho thím hai mươi đồng nhé.”

Một rổ củ mài này cũng có trọng lượng từ 13 - 14 cân, Trương thị đưa ra giá hai mươi đồng tiền cảm thấy cũng khá nhiều rồi.

Mã thị ước lượng trọng lượng của rổ tre, gật đầu, “Được rồi, hai mươi đồng thì hai mươi đồng.”

Vừa nói chuyện, Mã thị đã sờ soạng túi tiền từ trong ngực, lấy ra rồi đếm hai mươi đồng tiền đưa cho Trương thị.

Trương thị cầm tiền, lấy củ mài bên trong rổ tre ra đưa cho Mã thị.

“Ấy ấy, ấy, ngươi lấy hết ra như thế thì sao ta ôm đi được chứ?” Mã thị thấy thế, vội vàng ngăn cản Trương thị, “Ngươi để tất cả giỏ cho ta, để ta mang củ mài về cất cẩn thận xong lại mang rổ tre tới trả cho ngươi không được sao?”

“Thế cũng được, thím cứ từ từ hãy trả cho cháu, nhà cháu cũng không vội vã phải dùng giỏ, hơn nữa …”

Trương thị đè thấp giọng nói xuống, “Củ mài này cháu bán rẻ cho thím, sau này nếu người khác có hỏi thì thím cứ nói thím mua được củ mài ở bên ngoài, cũng đừng nói mua ở chỗ cháu nhé.”

“Được, được, được, nhớ kỹ rồi.” Mã thị vác giỏ tre lên, đi về phía nhà mình.

Mười mấy cân củ mài không nhẹ, hơn nữa rổ tre cũng nặng, Mã thị là người hơi lớn tuổi, vác một cái rổ tre như vậy khiến bà đi trên đường cũng lệch hẳn sang một bên, có vẻ thất tha thất thểu, đi đường cũng nhanh, giống như bất kể lúc nào cũng có thể té ngã vậy.

Trương thị không có lòng dạ nào bận tâm đến chuyện đó, chỉ lo nhét hai mươi đồng vào trong lồng ngực.

Hai mươi đồng tiền đó, có thể mua được vài cân thịt.

Chờ mấy ngày nữa, tình hình lắng xuống, đi mua mấy cân thịt ba chỉ ngon để về hầm, làm thành món thịt kho tàu ăn cho đỡ thèm mới được.

Trương thị nghĩ, dường như có thể chảy cả nước miếng, trong lòng hết sức vui mừng, nhanh chân bước về nhà.

Bạch Nhị Ngưu đang uống trà ở trong sân, thấy khuôn mặt của Trương thị tràn đầy vui mừng, dương mày lên hỏi, “Đưa rồi à?”

“Ừ, đưa rồi.” Trương thị hơi chột dạ mà cúi thấp đầu, xắn tay áo lên, đi đến trước lu nước múc nước, chuẩn bị trộn bột mì để chiên lên ăn.

“Nhà người ta nói như thế nào?” Bạch Nhị Ngưu lại hỏi.

“Còn có thể nói gì chứ, chỉ nói cảm ơn thôi.” Trương thị cười hô hố nói cho qua chuyện.

Chương 257 - Câm miệng

“Đúng rồi, người ta nói trong nhà cũng không thiếu mấy thứ này, bảo chúng ta sau này không có việc gì đừng tặng đồ qua đó …”

Trương thị nói xong vội vàng đi vào nhà bếp, bắt đầu bận rộn làm bánh ngọt.

Bạch Nhị Ngưu nhíu mày thật chặt.

Sao lại có cảm giác không ổn lắm, nhưng rốt cuộc không ổn ở chỗ nào thì không biết.

Nhưng rất nhanh Bạch Nhị Ngưu liền biết rốt cuộc là chỗ nào không ổn.

Mã thị vác giỏ tre vào sân, “Ồ, Nhị Ngưu đi ra ngoài làm chạy vặt, nhìn khác trước quá, trông nhanh nhẹn hơn nhiều.”

Chuyện Bạch Nhị Ngưu đi theo Bạch Kim Bắc làm chân chạy vặt buôn bán thì toàn bộ người trong thôn đều biết, hắn cũng coi đây là việc đáng tự hào.

 

Tóm lại không phải bất kì ai cũng có thể đi theo Bạch Kim Bắc buôn bán.

 

“Thím Mã đừng đùa cháu nữa.” Bạch Nhị Ngưu cười khà khà “Hiện tại thím Mã tới đây có chuyện gì thế?”

“Không có gì, tới đây để mang trả rổ tre …”

Mã thị còn chưa nói dứt lời, Trương thị đang trộn đường vào bánh ở trong nhà bếp nghe được động tĩnh, vội vàng chạy vọt tới, tiếp nhận rỏ tre trong tay Mã thị, nhìn về phía Bạch Nhị Ngưu nói, “Chẳng là hôm qua thím Mã tới mượn rổ tre, có lẽ lúc này dùng xong rồi liền mang tới trả cho ta.”

“Thím Mã, trong nhà có phải còn bận chuyện gì hay không, cháu hiện tại cũng đang làm bánh ngọt, cũng không nói chuyện được với thím, thím về mau đi.”

Trương thị vừa dứt lời liền đẩy Mã thị ra bên ngoài.

Mã thị không kịp phòng bị, bị đẩy lảo đảo suýt ngã, thấy Trương thị động tay động chân như vậy, bà hơi bất mãn, “Ngươi đẩy ta làm gì thế …”

Bạch Nhị Ngưu nhìn chằm chằm rổ tre trong tay Trương thị một hồi lâu, cuối cùng khuôn mặt tối sầm lại, vươn tay lấy cái rổ tre lại, nói “Đây không phải là cái rổ vừa rồi ta đựng củ mài hay sao?”

Khi Bạch Nhị Ngưu xếp củ mài vào trong rổ tre này, thấy phía trên rổ tre có một thanh tre bị gãy, hắn nhân lúc rảnh rỗi đã sửa lại nó, hơn nữa lúc này ở phía trên rổ tre còn dính một ít đất và một ít vỏ của củ mài.

“Sao lại ở trong tay thím Mã?”

“Ông nhà à, ông nghe ta nói……” Trương thị vội vàng cất tiếng biện giải hòng lấp chuyện đi.

“Câm miệng!” Bạch Nhị Ngưu hét lên một tiếng.

Trương thị thấy khuôn mặt của Bạch Nhị Ngưu tràn đầy tức giận, lập tức rụt cổ lại, không dám hé răng nửa lời.

Mã thị cảm thấy khó hiểu, “Làm sao vậy, sao tự dưng lại cãi nhau ầm ĩ lên thế, chỉ vì cái rổ tre mà đến nông nỗi này sao?”

“Cái rổ tre này vừa rồi được vợ ngươi đựng củ mài, ta mang củ mài về nhà cất xong liền vội vàng mang giỏ tre tới đây trả, sợ làm lỡ việc nhà các ngươi sử dụng hàng ngày.”

“Không phải, thím Mã lấy củ mài này về nhà sao?” Bạch Nhị Ngưu trợn to mắt nhìn.

“Cái gì mà bảo lấy, phải nói là mua.” Mã thị nghe Bạch Nhị Ngưu nói vậy, trong lòng không vui lắm “Ta bỏ tiền ra mua, thông lệ một bên giao tiền, một bên giao hàng, ngươi đừng có ngoảnh đi ngoảnh lại đã không chịu thừa nhận.”

“Ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa, ta trả rổ tre cho nhà các ngươi, không còn chuyện gì của ta nữa, các ngươi có chuyện gì thì tự các ngươi đóng cửa lại nói chuyện với nhau.”

Mã thị sợ Bạch Nhị Ngưu đổi ý, ném xuống một câu như vậy xong liền vội vã rời đi.

Bạch Nhị Ngưu nắm chặt giỏ tre trong tay, một lúc sau mới nhìn Trương thị đang rụt đầu rụt cổ đứng ở bên cạnh “Lão tử bảo ngươi mang củ mài cho nhà Bạch Thạch Đường, thế mà ngươi lại cầm đi bán?”

“Ông nhà đừng tức giận …”

Trương thị cúi đầu nhỏ giọng giải thích, “Ta nghĩ cho nhà nàng ta chỗ củ mài này thật đáng tiếc, vừa hay thím Mã nhìn củ mài này muốn mua, ta liền, liền …”

Chương 258 - Mất tiền

“Ông nhà cũng đừng sốt ruột, ta bán được hai mươi đồng đó, có thể cắt một khối thịt heo về, ta hầm thịt kho tàu cho ông ăn, không phải ông nhà thích ăn thịt kho tàu nhất sao?”

“Ngươi bán bao nhiêu tiền?” Bạch Nhị Ngưu cất cao giọng hơn mấy lần.

“Hai mươi đồng …” Trương thị nhìn dáng vẻ này của Bạch Nhị Ngưu, mặt trắng bệch, “Sao…”

“Một rổ củ mài này, lão tử mua hết 30 đồng đó!”

Bạch Nhị Ngưu tức đến tím mặt, chỉ thẳng vào mặt Trương thị mắng “Đồ đàn bà phá của, bảo ngươi làm chuyện gì ngươi không làm, cứ gây ra chuyện xấu, bán được hai mươi đồng còn đứng đó mà vui quên trời đất, có biết ném mất bao nhiêu tiền ra ngoài hay không?”

“Ngươi không nghĩ vì sao thím Mã đồng ý mua sao, bà già ấy là người tinh khôn, bà ấy rõ ràng chẳng tính toán chuyện này với ngươi, thế mà ngươi còn tính rẻ cho bà ấy, ngươi không dùng đầu óc ngẫm lại à!”

Trương thị bị mắng mỏ đến mức ngẩn ngơ tại chỗ, nhưng có một việc nàng hiểu được, chính là mất tiền.

Chuyện này nàng không thể chấp nhận được.

“Ta ta ta……” Môi của Trương thị hơi trắng bệch, “Ta sẽ đi tìm thím ấy đòi củ mài về!”

Bạch Nhị Ngưu không hé răng.

Không đồng ý, nhưng cũng không phản đối.

Trương thị thấy thế, xách rổ tre theo, đi về phía nhà của Mã thị.

Mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, bầu trời phía tây nhanh chóng trở nên đỏ rực.

Hôm nay là một ngày nắng, lại đúng thời điểm mười lăm trăng tròn, mặc dù mặt trời lặn hoàn toàn, ánh trăng sáng ngời, chiếu sáng mọi vật không khác gì lúc sáng sớm.

Các hộ gia đình hôm nay đều ăn cơm muội, vì vừa ăn cơm vừa ngắm trăng.

Tô Mộc Lam cùng đám đầu củ cải ở trong sân vừa ăn cơm vừa ngắm trăng giống những nhà khác.

Cua hấp, rau trộn váng đậu, cơm cháy thơm lừng ăn kèm với món ăn thủy sản tươi mát đậm đà, tôm sông xào lá hẹ. Món ăn chính thơm mát, ngon miệng là sủi cảo nhân hành tây và thịt heo.

Bên cạnh đó lại kết hợp với những chiếc bánh trung thu da tuyết hương vị cực ngon với đủ màu sắc khác nhau.

Có thể nói bữa cơm này vô cùng phong phú.

“Con cua to thật.” Đây là lần đầu tiên Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu ăn con cua, tay cầm được con cua, ngoài việc cảm thán con cua to ra, nhìn vỏ cua cứng rắn như vậy không thể nào xé ra được.

Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ đều đã từng ăn, có điều thời gian đã qua lâu nên không nhớ rõ nữa, chỉ biết bẻ chân cua xuống, đập vỡ rồi ăn thịt bên trong càng cua.

“Được rồi, để ta dạy các con ăn như thế nào.” Tô Mộc Lam tự mình cầm một con cua ra, cạy mai cua ra rồi chỉ cho đám đầu củ cải cách ăn.

“Chỗ này là phổi, chỗ này là tim, những chỗ này đều không thể ăn, chỗ này là gạch cua, chỗ đầu này là thịt cua…”

Tô Mộc Lam bẻ ra, cẩn thận giảng giải một lượt.

Bốn đứa đầu củ cái làm theo hướng dẫn, đào gạch cua hoặc lấy thịt cua ăn, chấm nhẹ vào nước sốt mà Tô Mộc Lam tự mình điều chế, cho vào trong miệng.

Con cua tính hàn, nước sốt dùng gừng băm để trung hòa, có thể khử bớt độ lạnh của cua, hơn nữa càng có thể kích thích sự tươi ngon của thịt cua.

“Ăn ngon.”

“Ăn ngon thật.”

“Chẳng trách con cua này không trông thấy nhiều, đúng là ăn ngon thật.”

Bốn đứa đầu củ cải vừa hưởng thụ món cua mỹ vị, vừa xúc động khen.

Tô Mộc Lam cũng hơi gật gật đầu.

Không thể không nói, con cua này đúng là ngon thật, còn tươi ngon hơn nhiều so với lúc ăn ở thời hiện đại.

Có thể thấy được nguyên liệu nấu ăn có nguồn gốc tự nhiên, không ô nhiễm quả nhiên là tốt nhất.

Có điều mặc dù ăn ngon, nhưng cái răng phải hơi tốn sức một chút.

Sau khi Tô Mộc Lam gặm xong một con cua liền cảm thấy cái răng tê đến mức dường như không còn là của mình nữa.

Chương 259 - Thở dài

Bốn đứa đầu củ cải lúc mới bắt đầu cũng hứng thú bừng bừng ăn, sau khi ăn xong một con cua vào bụng cũng cảm thấy quai hàm hơi đau một chút, thậm chí trong miệng còn cảm giác căn bản không ăn được nữa, đành cầm đũa lên, tiến hành bao vây và đánh chén sủi cảo và các món ăn khác.

Đến khi ăn khá no rồi mới tiếp tục gặm một con cua nữa.

Bữa cơm này ăn đến khi mặt trăng nhô lên trời cao mới coi như ăn xong.

Dọn dẹp chén đũa, mang quả lê cùng quả táo lên cùng nhau ăn.

Bốn đứa đầu củ cải không chịu ngồi yên, bọn chúng chơi đá cầu dưới ánh trăng, còn Tô Mộc Lam ngồi ở một bên làm trọng tài, người thắng mỗi vòng sẽ được phát một quả táo, coi như là phần thưởng.

Ánh trăng như nước, rải ra đầy đất, tuy sáng ngời, nhưng vẻ mờ ảo đặc biệt của ánh trăng khiến mặt trăng càng thêm tuyệt đẹp hơn.

Tô Mộc Lam nhìn trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời, trong đầu chợt hiện lên mấy chữ “Vầng trăng quê ta”.

Bất giác, nàng tới tới kiếp trước.

Trong xã hội hiện đại, nàng không phải là cô nhi, tuy mẫu thân bị bệnh chết sớm, chỉ còn lại một phụ thân ở nước ngoài xa xôi, có điều người phụ thân này chẳng hề quan tâm tới nàng, khi nàng ở trong ký túc học, mỗi năm đúng hạn ông ta sẽ gửi tiền trở về, sau khi nàng đi làm thì hoàn toàn chẳng quan tâm nữa.

Nàng cố gắng làm việc và nhanh chóng vươn lên từ viên chức nhỏ ở dưới tầng đáy thăng cấp lên làm quản lý cấp cao. Lý do chủ yếu là nàng muốn dồn hết năng lượng của mình vào công việc, để chính mình không có thời gian suy nghĩ lung tung.

Lần này xuyên qua là do tai nạn máy bay, có lẽ công ty sẽ lo âu vì vị trí để trống của nàng, bạn bè ở bên cạnh chắc cũng vô cùng thương tiếc.

Chỉ sợ chẳng có người nào nghĩ đến hiện tại nàng còn sống, chẳng qua là sống ở một thời không không biết tên mà thôi. Nhắc đến chuyện này cũng thấy thật huyền diệu… Tô Mộc Lam nghĩ đến đây, thở dài.

“Nương làm sao vậy?”

Thấy Tô Mộc Lam đang thẫn thờ, vẻ mặt không được tốt, bốn đứa đầu củ cải không vui đùa ầm ĩ ở kia nữa, xông tới chỗ nàng.

“Có phải nương không thoải mái hay không?” Bạch Trúc Diệp vươn bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm tới, sờ sờ lên trán Tô Mộc Lam, tay còn lại sờ sờ lên trán của chính mình. Tiếp theo gãi gãi lỗ tai, “Hình như không bị nóng lên.”

“Có phải nương hơi mệt hay không?” Bạch Thủy Liễu quan tâm hỏi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Khoảng thời gian này bởi vì việc bán bánh trung thu ở cửa hàng Ngô Ký rất chạy nên bọn họ bận rộn suốt cả ngày, đặc biệt là Tô Mộc Lam, dường như bận từ sáng sớm đến tối mịt.

Bạch Thủy Liễu cảm thấy, nhất định là nàng mệt muốn chết rồi.

“Không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ đến một món ăn mới, lại sợ không làm tốt nên cứ băn khoăn mãi.” Tô Mộc Lam không muốn làm bốn đứa đầu củ cải lo lắng, tùy ý nói dối một câu.

Trong khi nói chuyện liền duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp đang đứng ở gần nàng nhất “Sao các con lại không đá cầu nữa, chơi mệt rồi à?”

Bốn đứa đầu củ cải gật đầu.

Thời tiết mùa này nóng ẩm, bởi vì luôn chạy nhảy trong sân nên trên người đám trẻ đứa nào cũng đầy mồ hôi.

“Mệt rồi thì nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm.” Tô Mộc Lam cười nói, đứng dậy thu dọn đồ vật ở trên bàn.

Bốn đứa đầu củ cải cũng vội vàng hỗ trợ.

Sau khi thu dọn xong, ai nấy liền về phòng nằm xuống.

Tô Mộc Lam luôn luôn ngủ rất ngon, đặc biệt là hiện tại không có di động để lướt tin, cho nên ngả đầu xuống gối là ngủ.

Còn về phía phòng ngủ ở hướng tây, bốn đứa đầu củ cải tuy đã nằng xuống, nhưng đôi mắt vẫn mở to tròn xoe.

“Vừa rồi nương nói là nghĩ đến việc làm thức ăn, nhưng ta thấy nương mệt mỏi đến rã rời.” Bạch Thủy Liễu nói, “Cả ngày nương bận hết việc trong nhà đến ngoài nhà, mặc kệ là việc lớn hay nhỏ, nương có thể làm được thì tuyệt đối sẽ không để chúng ta làm.”

Chương 260 - Mùi dấm chua bốc lên

“Nương yêu thương chúng ta nhưng chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, không thể việc gì cũng dựa vào nương được, phải suy nghĩ tất cả biện pháp để giúp nương mới đúng.”

Bạch Lập Hạ ở trong chăn gật đầu: “Đại tỷ nói rất đúng, chúng ta cũng phải làm nhiều việc hơn, trước kia chúng ta quá gầy không có sức lực, nhưng bây giờ thì trên người ai cũng có thịt rồi, có sức làm việc hơn.”

“Ta nghe đại tỷ và nhị tỷ, nhưng mà chúng ta có thể giúp nương làm việc gì đây?” Bạch Mễ Đậu hỏi.

Làm mấy đồ ăn thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp đỡ nhóm bếp, còn lại thì là quét sân, cho gà ăn, với việc nấu cơm thì bọn họ chỉ có thể làm cơm canh đơn giản, phức tạp hơn thì không làm được.

Cũng chỉ có Bạch Thủy Liễu, học cách nấu ăn nhanh, có thể giúp đỡ làm chút đồ ăn gì đó.

“Cái này ta đã nghĩ rồi.” Bạch Thủy Liễu nói: “Chuyện chúng ta có thể giúp thật sự rất ít, nhưng muốn làm mấy việc cần sức lực thì chúng ta cũng vẫn có thể làm được.”

“Bây giờ đúng lúc cần đi bẻ ngô, chuyện này không khó làm, tất cả chúng ta đều có thể làm, vì vậy mấy ngày nay tất cả vất vả một chút, buổi sáng dậy sớm hơn để đi bẻ ngô trong ruộng.”

“Hai đứa Trúc Diệp và Mễ Đậu tuổi tác còn nhỏ, sức lực cũng không lớn, chỉ cần bẻ bắp ngô xuống, bốn năm bắp chất thành một đống nhỏ để ta với Lập Hạ ôm đến hai đầu bờ ruộng, sau đó chúng ta sẽ dùng đòn gánh để nâng mấy sọt trúc rồi vận chuyển về nhà.”

“Chúng ta dậy sớm hơn, làm việc tới hừng đông rồi trở về, có thể làm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.” “Được.” Bạch Lập Hạ trước gật đầu.

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng theo sát “Vâng” một tiếng.

“Được rồi, nhanh đi ngủ thôi, sáng ngày mai tỷ sẽ gọi mấy đứa thức dậy, đến lúc đó cũng đừng ngái ngủ không chịu dậy đấy.” Bạch Thủy Liễu nằm xuống.

Ba đứa Bạch Lập Hạ gật đầu mạnh, cũng không dám chậm trễ

thêm, vội vàng nằm xuống nhắm mắt lại.

Hôm sau, bốn củ cải nhỏ đã thức dậy từ sớm, lén lút mang theo sọt trúc và đòn gánh ra cửa.

Đến ruộng ngô, dựa theo sự sắp xếp của Bạch Thủy Liễu tối qua, đều đâu vào đấy bận rộn làm việc.

Vì đề phòng Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp lúc bẻ ngô sẽ ngã vào trong ruộng ngô, sẽ bị lá cây ngô cứa vào mặt, thì Bạch Thủy Liễu đã đặc biệt lấy mấy cái khăn trùm đầu trong nhà tới, đưa cho hai đứa che lại đầu chỉ lộ ra hai con mắt tròn xoe.

Có lớp bảo vệ này thì hai củ cải nhỏ có thể nói là không cần lo lắng gì nữa, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn, giống như mấy con khỉ nhỏ qua lại trong ruộng ngô, bẻ từng bắp ngô xuống, xếp thành từng đống nhỏ, thuận tiện cho Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ vận chuyển.

Trong không khí của sáng sớm mùa thu có mang theo một chút hơi ẩm, điều này sẽ làm giảm khả năng cắt vào người của lá cây ngô, hơn nữa việc bẻ ngô vốn là công việc tốn nhiều sức lực, rất nhiều người muốn nhân dịp sáng sớm trời lạnh để tới bẻ ngô, cho nên thời gian này cũng có không ít người xuống ruộng sớm để làm việc như bốn củ cải nhỏ.

Nhìn thấy bốn tỷ đệ Bạch Thủy Liễu, cũng thân thiết chào hỏi một câu.

Tôn thị đi ngang qua, liếc thấy trong ruộng chỉ có bốn củ cải nhỏ, không thấy Tô Mộc Lam đâu, liền dừng bước, hỏi một câu: “Thủy Liễu, nương của ngươi đâu, sao không xuống ruộng bẻ ngô vậy?” “Nương của cháu ở nhà còn bận nhiều việc, bọn cháu xuống ruộng trước, nương một lúc nữa mới tới, Tôn bá nương có việc muốn tìm nương của cháu sao?” Bạch Thủy Liễu hỏi lại.

“Cũng không có việc gì…” Tôn thị hơi rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

Làm đồ ăn đúng là một công việc tốt, không cần phải xuống ruộng để làm việc.

Vừa nghĩ đến chuyện Tô Mộc Lam hợp tác với người khác để mở cửa hàng bán đồ ăn trên trấn, hơn nữa việc buôn bán còn càng ngày càng tốt, trong lòng của Tôn thị có mùi dấm chua bốc lên.

Chương 261 - Không thích hợp

“Nói một chuyện này, ta vẫn cảm thấy lúc nào rảnh rỗi thì các ngươi nên nói với nương của các ngươi một chút, việc làm đồ ăn để bán tuy là chuyện tốt, nhưng cũng không thể bởi vì vậy nên làm bộ làm tịch không xuống ruộng để làm việc được.”

Tôn thị nói: “Cũng biết là nàng ta bận rộn, không quan tâm được nhiều việc, nhưng người không biết lại nghĩ nàng ta lại tái phát tật xấu hết ăn lại nằm, ở nhà lười biếng trốn việc đấy. Dù nói như thế nào đi nữa, tóm lại việc nàng ta không xuống ruộng làm việc thì không thể nào nhìn được, tốt xấu gì thì vẫn nên quan tâm đến mặt mũi bên ngoài chứ.”

Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ nghe lời nói này, chớp mắt một chút, sau đó ánh mắt của mấy đứa nhìn Tôn thị có thêm vài phần ghét bỏ.

Tôn thị này lúc trước làm đủ mọi cách để học trộm cách làm khoai lang sấy khô của nhà bọn họ, sau đó tự mình phơi nhưng không bán được, tự làm khổ mình, bây giờ còn ở chỗ này nói chuyện chèn ép người khác.

Thật sự là quá đáng ghét rồi.

Chỉ là tính tình của Bạch Thủy Liễu rất mềm mại, mặc dù lúc này đã tức giận đến không chịu nổi, nhưng cũng chỉ nắm chặt tay lại, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn Tôn thị mà thôi.

“Đại tỷ, tỷ nhìn muội đây.” Bạch Lập Hạ túm lấy tay áo của Bạch Thủy Liễu, hỏi ngược lại một câu: “Tôn bá nương, bá nương xuống ruộng một mình sao?”

Bị hỏi bất ngờ như vậy, Tôn thị cũng có chút ngạc nhiên: “Chỉ có một mình ta, làm sao?”

“Vậy Thuận bá bá đâu rồi?”

“Mấy ngày nay hắn đi ra ngoài làm việc để kiếm thêm chút tiền về nhà…”

“Tôn bá nương.” Bạch Lập Hạ lập tức nghiêm túc nói: “Cháu là tiểu bối, đáng nhẽ không nên nói nhiều như vậy, nhưng thật sự là nhìn không được nên cũng sẽ nói vài câu.”

“Nếu bá nương rảnh rỗi thì phải nói chuyện rõ ràng với Thuận bá bá mới được, không thể bởi vì bản thân kiếm được một ít tiền mà bắt đầu ra vẻ cao quý, mà không muốn làm công việc trong đất, cũng không thể bởi vì ra ngoài làm việc liền để cho thê tử một mình xuống ruộng bận rộn được.”

“Nếu biết chuyện thì hiểu là Thuận bá bá ra ngoài làm việc kiếm tiền, không biết còn tưởng là Thuận bá bá trốn việc để nhàn hạ, đem công việc dưới ruộng đều đè lên một mình Tôn bá nương đấy.”

“Nói đi cũng phải nói lại, chuyện mặt mũi bên ngoài như này, tóm lại vẫn nên để ý một chút, nếu không sẽ dễ dàng khiến người bên ngoài bàn tán, không được thích hợp…”

Khuôn mặt của Bạch Lập Hạ vốn đã có góc cạnh, trên khuôn mặt không có khí chất nhẹ nhàng của một cô nương thông thường, ngày thường hay bị người khác nói có sự khí khái của một nam nhi, khuôn mặt nhìn qua cũng mang theo cảm giác người này không dễ chọc đâu.

Lúc này khi nói chuyện lại giống như đổ đậu vào ống tre (chỉ sự thẳng thắn không kiêng dè), nói tằng tằng, càng khiến dáng vẻ hung hăng hơn.

Mặt của Tôn thị cũng lập tức trắng bệch.

Lời nói của Bạch Lập Hạ và lời nói lúc trước của nàng cũng không thể nói là giống hệt, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc, nếu bây giờ nàng nói lời của Bạch Lập Hạ là không đúng thì có khác nào tự nói những lời vừa rồi của mình không đúng.

“Chuyện này… Không giống nhau…” Tôn thị lắp bắp giải thích: “Thuận bá bá của các ngươi là muốn đi ra ngoài làm việc, để kiếm tiền…”

Nói đến một nửa, bản thân nàng đã không thể nói tiếp được nữa.

Bạch Thổ Thuận là đi ra ngoài kiếm tiền, thế Tô Mộc Lam ở nhà làm đồ ăn cũng không phải là kiếm tiền hay sao, không có gì khác nhau cả…..

Nhưng cứ im miệng như vậy, hơn nữa còn là ở trước mặt đứa nhỏ Bạch Lập Hạ này thì Tôn thị dù sao cũng cảm thấy thật mất mặt, hơi há mồm, còn muốn nói tiếp.

“Tôn bá nương không cần phải nói nhiều như vậy, cháu hiểu, cháu hiểu.” Bạch Lập Hạ vẫy vẫy tay: “Đang ở bên ngoài mà, dù sao cũng phải bảo vệ thể diện của Thuận bá bá mà, ôi, đừng nhìn tuổi của cháu nhỏ, cháu cũng hiểu được nhiều việc đấy…” Tôn thị: ???

Ý của con bé là những lời vừa rồi của nàng đều là đang nói dối, đều là vì che dấu việc Bạch Thổ Thuận hết ăn lại nằm sao?

“Ngươi…”

Bạch Lập Hạ cũng không để ý tới nàng nữa, kéo Bạch Thủy Liễu đi vào trong ruộng ngô, vội vàng đi thu hoạch ngô với Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu.

Chương 262 - Lợi hại

Lời muốn nói đầy trong bụng nhưng nghẹn ở cổ họng, Tôn thị tức giận đến mức dậm chân tại chỗ mấy lần, nhưng cũng biết giờ nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể mang đầy bụng giận dữ đi về phía ruộng của nhà mình.

Nhìn thấy Tôn thị đã đi xa, bốn củ cải nhỏ liền tụ lại một chỗ, thì thầm nói nhỏ.

“Nhị tỷ vừa rồi thật là lợi hại.” Trong mắt của Bạch Trúc Diệp tràn đầy toàn là ngôi sao nhỏ.

“Đúng vậy, vừa rồi sắc mặt của Tôn bá nương còn đen hơn cả đáy nồi.” Bạch Mễ Đậu phụ họa.

“Lập Hạ vừa rồi làm được không tồi.” Bạch Thủy Liễu cũng cảm thán: “Sau này gặp được người như vậy nữa thì cũng không sợ bị thiệt thòi.”

“Ta không biết là các ngươi đang khen ta hay là đang mắng ta nữa.” Bạch Lập Hạ cười hì hì, giả làm mặt quỷ.

“Được, khen rồi mà muội còn nghĩ nhiều thế thì sau này ta không dám tùy tiện khen muội nữa.” Bạch Thủy Liễu cũng cười: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải làm nhanh lên, nếu không chờ tới lúc nương thức dậy mà chúng ta vẫn chưa làm được việc gì cả.”

“Vâng.” Ba đứa Bạch Lập Hạ đồng ý, vội vàng bận rộn làm việc.

 

Tô Mộc Lam thức dậy, rửa mặt như thường ngày rồi sau đó chuẩn bị làm bữa sáng.

Nhìn căn phòng phía tây vẫn còn đóng, bốn củ cải nhỏ cũng không thấy đi ra quét sân như thường ngày, nàng chợt mím môi cười.

Tối hôm qua chơi đá cầu có chút điên cuồng, hơn nữa khoảng thời gian này bọn trẻ cũng giúp nàng chuẩn bị làm các loại điểm tâm, làm cả bánh trung thu, chắc là cũng mệt mỏi lắm rồi.

Tô Mộc Lam vừa nghĩ, động tác trên tay cũng cố ý nhẹ nhàng hơn một chút.

Bột mì, trứng gà, nước, thêm chút muối, khuấy đều, sau đó dàn đều trên chảo để rán bánh kếp trứng gà, sau đó lại nấu một nồi cháo bột ngô, làm một bàn đồ ăn sáng nhẹ nhàng và ngon miệng.

Tô Mộc Lam đang bận rộn ở trong phòng bếp, thì mơ hồ nghe thấy tiếng cửa chính mở ra.

Ngay sau đó là âm thanh sột soạt đi bộ vào.

Nàng vừa mới dậy, còn chưa mở cửa chính, lúc này lại có động tĩnh như vậy…

Không phải là kẻ trộm đấy chứ?

Tô Mộc Lam lập tức cảnh giác, nhẹ nhàng đặt bát bột trong tay xuống, lặng lẽ đi tới trước cửa sổ trong phòng bếp, ló đầu ra xem xét động tĩnh ở cửa.

Cũng không phải nhân vật nguy hiểm trong tưởng tượng của nàng mà là Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ, đang nâng đòn gánh đi vào, trong giỏ trúc đặt trên mặt đất chất đầy bắp ngô, sau đó bọn trẻ nhặt ngô ra trải lên mặt đất.

Tô Mộc Lam chợt ngẩn ra.

Lúc đầu còn nghĩ rằng bốn củ cải nhỏ vẫn chưa thức dậy, bây giờ thì có vẻ như không phải là chưa thức dậy mà là đã dậy từ sớm để xuống ruộng bẻ ngô.

Động tác lặng lẽ như vậy, còn sợ làm nàng phát hiện ra, hiển nhiên là đang muốn lén lút giúp nàng làm việc.

Mấy đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Tô Mộc Lam cảm thấy hai mắt của mình đang nóng lên.

Lúc mới xuyên qua thế giới này, không phải nàng không có oán giận ông trời, vì sao đã cho nàng cơ hội để sống lại thêm một lần, lại đưa cho nàng lá bài tồi tệ như vậy, chẳng những phải nghĩ biện pháp để nuôi sống bản thân mà còn phải tìm cách để nuôi dưỡng những đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với mình.

Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy lá bài này không phải là lá bài xấu, rõ ràng là phúc đức mà ông trời đã ban cho nàng.

Tô Mộc Lam hít mũi, ép lại sương mù trong mắt, sau đó đi nhanh từ phòng bếp ra ngoài.

Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ đang muốn cầm đòn gánh và sọt trúc lặng lẽ đi ra ngoài, khi nhìn thấy Tô Mộc Lam thì lập tức bất ngờ giật nảy mình, sau khi phục hồi tinh thần mới vỗ ngực: “Nương dậy rồi.”

“Trúc Diệp và Mễ Đậu đang bẻ ngô trên ruộng sao?” Tô Mộc Lam hỏi.

“Vâng.” Bạch Thủy Liễu gật đầu: “Nương, bọn con…”

Tô Mộc Lam nhận lấy đòn gánh trong tay của Bạch Thủy Liễu: “Trong bếp đã làm xong bột mì rồi, Thủy Liễu con đi dàn đều làm mấy cái bánh kếp trứng gà, sau đó nấu thêm một nồi cháo bột ngô, bỏ thêm mấy quả trứng vịt lộn muối, trộn thêm ít măng tây vào.”

Chương 263 - Uất nghẹn

Tay nghề nấu ăn của Bạch Thủy Liễu bây giờ đã khá tốt, nấu được cơm hàng ngày, tuy rằng không ngon bằng Tô Mộc Lam nhưng ăn cũng rất vừa miệng.

“Chắc là Trúc Diệp và Mễ Đậu bây giờ đã bẻ được không ít ngô trong ruộng rồi, ta đi gánh về nhà.”

Vừa nói xong, Tô Mộc Lam đã từ trong phòng tìm thêm một cái sọt trúc nữa, mỗi bên một cái treo ở hai đầu của đòn gánh, dẫn Bạch Lập Hạ đi về phía ruộng ngô.

Khi Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu nhìn thấy Tô Mộc Lam đến trong ruộng thì đã biết chắc là không giấu được nữa, cười hì hì.

“Các con thật là…”

Tô Mộc Lam không biết nên khen hay nên mắng nữa.

Nếu khen ngợi thì sợ là lần tới bọn nhỏ còn sẽ lén lút làm việc, cuối cùng thì vẫn còn là trẻ em, không đảm bảo được bọn chúng sẽ biết làm việc vừa sức mình, nếu làm nhiều việc quá sức với cơ thể thì chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.

Nếu là mắng thì sẽ khiến cho bốn củ cải nhỏ trong lòng có ấm ức, cũng sẽ đả kích đến nhiệt huyết của bọn nhỏ.

Tô Mộc Lam nói được một nửa, liền không hề nói nữa, chỉ cầm cái sọt trúc lên: “Nương cũng không nói nhiều nữa, nhanh chóng nhặt hết mấy bắp ngô đã bẻ bỏ vào trong này, đã bẻ tới chỗ nào rồi thì nhớ đánh ký hiệu lên cây.”

“Thủy Liễu đang ở nhà nấu bánh kếp trứng gà, chúng ta dọn dẹp xong chỗ này thì nhanh chóng về nhà ăn cơm, ăn sáng xong mới đến bẻ ngô tiếp, đói bụng sẽ không có sức lực để làm việc.”

Thấy Tô Mộc Lam không tức giận, nhưng trên khuôn mặt khi nói chuyện cũng không có tươi cười, ba củ cải nhỏ gãi đầu, cười ha ha, sau đó nghe lời của Tô Mộc Lam, vội vàng nhặt hết bắp ngô đã bẻ đặt vào bên trong sọt trúc.

Mấy đứa nhỏ tay chân nhanh nhẹn nên đã bẻ được không ít bắp ngô, Tô Mộc Lam dùng đòn gánh khiêng về hai sọt trúc đầy ắp, những bắp còn sót lại thì được đặt trong giỏ trúc ở bên cạnh, để Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu cùng nhau nâng về.

Lúc về đến nhà thì Bạch Thủy Liễu đã nấu xong cơm sáng, đang dọn cơm lên bàn trong sân.

Bánh kếp trứng gà mỏng đều, hơi cháy xém, ăn cảm thấy thơm nức, thật sự ăn rất ngon.

Mấy đứa nhỏ bận rộn từ sáng sớm, bây giờ đã có chút đói bụng, nên ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Ăn cơm xong, nhân lúc buổi sáng trời còn lạnh, Tô Mộc Lam liền dẫn Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ đi xuống ruộng bẻ ngô, Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp thì ở trong sân để bóc lá ngô.

Mùa thu sẽ có lúc trời mưa, vì thế hạt ngô không thể trực tiếp phơi nắng trong sân, vì vậy bắp ngô được bẻ về nhà, sẽ tiếp tục bóc lá ngô, bóc hết những lá già ở ngoài chỉ để lại mấy lá non, rồi bó hoặc bện lại, sau đó có thể treo lên tường hoặc lên giá gỗ để phơi nắng, vừa đảm bảo được phơi dưới ánh nắng mặt trời vừa có thể thông gió, sẽ không để hạt ngô bị mốc hoặc nảy mầm.

Chờ tới khi phơi khô xong, tách hạt ngô ra, đem đi xay thành bột hoặc có thể để ở nhà ăn, cũng có thể cầm đi bán lấy tiền.

Nơi này đều dùng cách làm như vậy, tuy rằng có chút phiền phức nhưng đây là phương pháp thông qua kinh nghiệm nhiều năm trồng trọt tổng kết được, rất có hiệu quả thực tế.

Gia đình Tô Mộc Lam bận rộn thì mấy nhà nông khác cũng là như thế, đồng ruộng hai bên khắp nơi đều là người vội vàng làm việc.

Trương thị lúc này bận gần như muốn vắt chân lên cổ.

Nhưng mà cũng không phải bởi vì công việc trong ruộng quá nhiều mà là vội vàng đòi Mã thị trả lại củ từ đã bán.

Mua giá ba mươi đồng tiền mà bị nàng dùng hai mươi đồng tiền bán đi, cho dù Bạch Nhị Ngưu không mắng nàng thì Trương thị cũng muốn vả cho mình mấy cái để trút giận.

 

Chỉ là Mã thị nói cái gì cũng không chịu trả, nói là một tay giao hàng một tay giao tiền, việc mua bán đã hoàn thành, tất nhiên sẽ không tùy tiện trả lại.

Đồ vật không đòi lại được, Bạch Nhị Ngưu mất hứng, trong lòng của Trương thị cũng thực sự uất nghẹn.

Chương 264 - Một món nợ hồ đồ

Vì thế đã đi tìm Mã thị nhiều lần, cả mềm cả cứng đều làm, rất có tư thế nếu không đòi lại được củ từ về thì nhất định không chịu bỏ qua.

Mã thị bị Trương thị làm ầm ĩ tới phiền, cũng không nói nhiều với Trương thị nữa, dứt khoát đi tìm Bạch Khang Nguyên để cho ông chủ trì công bằng.

 

Bạch Khang Nguyên nghe xong câu chuyện cũng thấy rất nhức đầu.

Sự việc này nói trái hay nói phải thì bên này có lý bên kia cũng có lý, một người nói việc mua bán đã xong, không có đạo lý phải trả lại đồ đã mua, nhưng một bên cũng nói tiền mua củ từ đắt, nhưng không có bất kì bằng chứng nào, chỉ nói là nhầm lẫn của nàng khiến mọi chuyện thành trò cười.

Một bên còn thề với trời, nói nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, nói cái gì cũng phải lấy lại củ từ.

Hai người tranh cãi không dứt, Bạch Khang Nguyên cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể lên tiếng.

Để cho Mã thị trả lại một nửa củ từ, còn Trương thị trả mười đồng tiền cho Mã thị.

Cứ như vậy, xem như mỗi người một nửa, chịu thiệt cũng chịu một nửa, mà chiếm tiện nghi cũng chỉ chiếm một nửa, hơn nữa coi như là nể mặt ổng mà giải quyết.

Mã thị và Trương thị đối với cách giải quyết của Bạch Khang Nguyên đều có chút không hài lòng.

Nhưng Bạch Khang Nguyên cũng lên tiếng nói, nếu là không phục nữa thì chuyện này ông mặc kệ, hai người tiếp tục cãi nhau đi.

 

Nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì chuyện gì cũng không làm được, thật sự là rất phiền phức, Mã thị và Trương thị suy nghĩ một lúc lâu, liền cùng nhau đồng ý, dựa theo lời của Bạch Khang Nguyên, một bên trả lại nửa củ từ, một bên trả lại nửa tiền.

Chuyện này coi như chấm dứt tại đây.

Nhưng chuyện này ầm ĩ tới mức cả làng đều biết, đã trở thành câu chuyện phiếm sau mỗi bữa ăn của mọi người.

“Trương thị này cũng thật thú vị, mua củ từ với giá ba mươi đồng tiền, lại bán đi giá hai mươi đồng tiền, thật sự là không biết tính toán, ngày thường nhìn khôn khéo như vậy, chuyện gì cũng phải tính kế, thế mà giờ lại tính ra được một món nợ hồ đồ, thật sự là mất mặt.”

“Ta chỉ tò mò một sư việc, Trương thị bán củ từ cũng không hỏi Bạch Nhị Ngưu mua bao nhiêu tiền mà đã tùy tiện bán rồi vậy? Nếu là Bạch Nhị Ngưu đã mua rồi sao Trương thị còn bán đi thế?”

“Cái này thì ngươi không biết rồi, Bạch Nhị Ngưu muốn nịnh bợ Tô thị, bảo Trương thị mang tặng củ từ sang cho nhà Tô thị, mà quan hệ của Tô thị và Trương thị thì ngươi cũng không phải không biết, gần như đã là kẻ thù rồi, Trương thị chịu thấp đầu sao? Cho nên muốn lén lút bán đi, cầm đồ vật quay về nhà thì không giải thích được, bán rồi thì có thể tự mình cầm tiền giấu đi, không phải là một công được hai việc sao.”

“Không đúng, Bạch Nhị Ngưu nịnh bợ Tô thị làm gì, chẳng lẽ là thấy Tô thị làm đồ ăn ngon, việc buôn bán của cửa hàng trên trấn cũng tốt nên muốn dính chút quan hệ hay sao?”

 

“Vậy cũng không phải, nịnh bợ Tô thị là bởi vì Tô thị và Phùng thị có quan hệ tốt, nếu không Bạch Nhị Ngưu sao có thể đi buôn bán với Bạch Kim Bắc chứ, ta nghe nói là bởi vì lúc trước nhà Tô thị sửa tường sân, thì Bạch Nhị Ngưu cũng đi sớm về tối, thực sự bận rộn ân cần chăm sóc việc đó đấy.”

“Chậc chậc, Bạch Nhị Ngưu này đúng là thật sự khôn khéo…”

Lời bàn tán dần dần truyền đến tai của Bạch Nhị Ngưu, tức giận đến mức hắn đi qua đi lại trong sân nhà.

Bị mất tiền củ từ thì cũng chịu, nhưng bên ngoài còn bị người chỉ vào cột sống mà mắng, bị người khác coi thường, thật sự là buồn phiền.

Hắn là người giỏi luồn cúi, cũng quen với việc này, nhưng loại chuyện này mọi người biết rõ trong lòng là được, bây giờ bị người khác lấy ra bên ngoài nói, nhất là càng ngày nói càng khó nghe, những lời như nịnh bợ quả phụ, lưng không đứng thẳng được đều nói ra rồi, thể diện của hắn thật sự không thể nhịn được.

Chương 265 - Đến không đúng lúc

Mà chuyện này xét đến cùng thì tất cả đều là do Trương thị mà ra, nếu lúc ấy Trương thị ngoan ngoãn mang củ mài tặng cho nhà Tô Mộc Lam thì sẽ không xảy ra những việc về sau, hắn cũng sẽ không bị người ta nói thành như vậy.

Hiện tại Trương thị bán củ mài, có lẽ lần trước bảo nàng ta đi tới nhà Tô Mộc Lam đưa đồ ăn chắc chắn cũng không đi. Đồ ăn kia có lẽ không phải bán chính là mang đi cho Trương Cốc.

Nghĩ đến tình huống này, lửa giận trong lòng Bạch Nhị Ngưu bừng bừng lên đầu, tiện tay vớ lấy cây gậy trúc dùng để bắc giàn cho đậu đũa leo, đi về phía Trương thị chuẩn bị đập mụ ta một trận.

Khuôn mặt Trương thị tái mét lại, nước mắt như sắp sửa muốn rơi xuống.

“Nhìn tình cảnh này, có vẻ như ta tới không đúng lúc.” Bạch Kim Bắc đi vào trong sân, chậm rãi nói.

Bạch Nhị Ngưu kinh hoảng, vội vàng ném gậy trúc trong tay sang một bên, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nghênh đón Bạch Kim Bắc ngồi xuống ghế ở trong sân “Sao Kim Bắc ca lại tới đây giờ này thế?” Nói xong, hắn lại vội vàng sai Trương thị nhanh đi pha nước trà.

 

Trương thị vội đi ngay lập tức, một lát sau bưng nước trà tới, đưa cho Bạch Kim Bắc.

Bạch Kim Bắc nhấp một ngụm, nhìn về phía Bạch Nhị Ngưu, “Hai ngày này, trong thôn rất ồn ào, ta liền tới đây coi một chút.”

Nói như vậy chính là ám chỉ chuyện Trương thị tranh cãi ầm ĩ với Mã thị.

Bạch Nhị Ngưu lập tức đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói “Haiz, là lỗi của ta, không quản được vợ của mình, làm ầm ĩ nhốn nháo như vậy, khiến người ở trong thôn thi nhau chế giễu.”

“Chuyện này đúng là phải trách ngươi.” Bạch Kim Bắc buông chén trà xuống, “Có điều việc ngươi không quản được vợ mình là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là suy nghĩ của ngươi đặt ở nhầm chỗ rồi.”

Đặt ở nhầm chỗ là sao?

Bạch Nhị Ngưu sửng sốt một chút.

Bạch Kim Bắc nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ý nói hắn không nên đi nịnh bợ Tô Mộc Lam hay sao?

Nhưng chẳng phải lúc trước vì hắn nịnh bợ Tô Mộc Lam nên mới được Bạch Kim Bắc để mắt tới hay sao. Vì sao bây giờ lại không cho hắn đi nịnh bợ, chẳng lẽ quan hệ giữa Phùng thị và Tô Mộc Lam không tốt hay sao?

Bạch Nhị Ngưu miên man suy nghĩ, Bạch Kim Bắc cười ha hả, nói tiếp, “Ta coi trọng ngươi, là bởi vì ngươi thông minh lanh trí, nhưng thông minh lanh trí cũng nên biết giới hạn, nếu vượt qua thì sẽ trở thành hồ đồ.”

 

“Lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ, ngươi cảm thấy nếu ngươi nịnh bợ người của nhà Bạch Thạch Đường thì ta sẽ coi trọng ngươi hơn, nhưng chuyện này ngươi lại làm không ổn, ngược lại làm ầm ĩ lên khiến tất cả mọi người đều biết, chính mình cũng không có mặt mũi nào gặp người khác.”

“Hơn nữa, kể cả Trương thị không gây ra chuyện xấu, ngoan ngoãn đi tặng đồ cho nhà Bạch Thạch Đường, ngươi cảm thấy hai người gặp mặt, có thể ôn tồn nói chuyện hay sao? Đến lúc đó ngươi thử nói xem, liệu nhà Bạch Thạch Đường có nhận đồ này của ngươi hay không.”

“Nếu họ nhận, từ trước đến nay luôn bị Trương thị làm khó dễ, cục tức này không thể nào nuốt xuống được. Nhưng nếu không nhận, hiện giờ ngươi đi theo ta làm việc, bề ngoài nhà của Bạch Thạch Đường gia sẽ nể mặt nương của Vĩnh Hòa mà cảm thấy không ổn lắm, có thể nói là cả bên trong lẫn bên ngoài đều khó xử.”

“Ngươi chỉ nghĩ tiện việc của chính mình, mà không nghĩ rằng sẽ gây thêm phiền phức cho nhà ngước khác, như vậy chẳng phải ngươi đã quá hồ đồ rồi sao?”

“Ta cho ngươi đi theo bên cạnh ta làm việc, ta chính là ông chủ của ngươi, những mưu mẹo của ngươi cho dù có dùng đến thì cũng phải dùng để phục vụ cho ông chủ của mình, nếu dùng cho người ngoài thì … Ngươi cần phải biết, nước trà này không phải lúc nào cũng nóng.”

Hôm nay hắn có thể nịnh bợ Tô Mộc Lam, ngày mai cũng có thể nghĩ cách nịnh bợ người khác, khi Bạch Kim Bắc có mối quan hệ tốt đẹp với người khác thì không vấn đề gì, nhưng đến lúc quan hệ không tốt thì sẽ không gọi là lanh trí biết việc nữa, mà gọi là ăn cây táo, rào cây sung.

Bạch Nhị Ngưu nghĩ tới điểm này, trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàng nói với Bạch Kim Bắc: “Kim Bắc ca, chuyện này ta nhất thời hồ đồ, ta …”

Chương 266 - Việc ấy không thể để xảy ra được

“Không có gì, không có gì.” Bạch Kim Bắc không để bụng chút nào, xua xua tay với hắn “Không phải ai khi xảy ra chuyện rồi mới nhìn thấu được hết, ngã một lần thì khôn hơn một chút, những lời ta nói, sau này ngươi nhớ kỹ là được.”

Trước đây khi Bạch Nhị Ngưu làm việc cho người khác, nếu chẳng may phạm phải sai lầm thì sẽ bị người ta nhai đi nhai lại rất nhiều lần. Còn Bạch Kim Bắc lúc này lại nhẹ nhàng thoải mái mà bỏ qua, khiến Bạch Nhị Ngưu thấy không quen lắm, nhưng cũng tràn đầy cảm kích.

 

“Kim Bắc ca yên tâm, sau này ta nhất định sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không tái phạm lỗi như vậy nữa.” Bạch Nhị Ngưu gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc, “Sau này cũng không quấy rầy người của nhà Bạch

Thạch Đường nữa.”

“Ừ.” Bạch Kim Bắc gật gật đầu, “Có thể nhớ kỹ là được rồi.”

“Có điều lúc này ta tới tìm ngươi thứ nhất là vì chuyện này, thứ hai là còn một việc nữa muốn nói với ngươi.”

“Có chuyện gì, Kim Bắc ca cứ nói đi.” Bạch Nhị Ngưu đánh trống ngực thình thịch.

Bộ dáng hào hùng như kiểu có thể sẵn sàng tình nguyện lên núi đao, nhảy vào chảo dầu.

“Cậu nhóc Trương Cốc này … chính là em vợ nhà ngươi, mấy ngày gần đây ngươi chú ý một chút, nếu có cơ hội thì nói vài câu với cậu ta.”

 

Vừa nghe thấy Bạch Kim Bắc nhắc đến Trương Cốc, Bạch Nhị Ngưu rất kinh ngạc, càng lo lắng nhiều hơn, “Tiểu tử này, có phải gây cản trở chuyện gì hay không?”

“Không phải là gây cản trở cho chuyện của ta, có điều ta mơ hồ nghe thấy người ta nói, dạo gần đây Trương Cốc thường xuyên nhắc mãi tới vợ Bạch Thạch Đường …”.

Bạch Kim Bắc chưa nói hết ý, ánh mắt đã liếc về phía Bạch Nhị với ẩn ý thâm sâu.

Bạch Nhị Ngưu hiểu ý, trong lòng lập tức giận dữ không không nhẹ.

Thường xuyên nhắc mãi Tô thị nhà người ta, điều này chứng tỏ thằng nhóc khốn nạn Trương Cốc này trong lòng thương nhớ Tô thị.

Trước cửa nhà quả phụ vốn luôn có nhiều thị phi, qua lại thân thiết với ai cũng rất dễ tạo thành chuyện phiếm, bây giờ nếu ai cố tình thương nhớ thì sẽ hủy hoại danh tiếng nhà người ta.

Bạch Nhị Ngưu là người thích dựa dẫm vào người khác, đề cao ham công danh lợi lộc, hơn nữa cũng rất ghét chuyện này.

Huống chi, vừa rồi Bạch Kim Bắc nói nhiều như vậy, cả trong lẫn ngoài đều giúp Phùng thị che chở Tô thị, lúc này nếu Trương Cốc mà làm ra chuyện bất thường thì công việc của hắn coi như chấm dứt.

Còn nữa, thôn Bạch gia rất đoàn kết, phát hiện ra chuyện này sẽ dễ dàng đứng về phíba người bị hại chứ không đứng về phíba người đưa ra lý lẽ chứ đừng nói tới Trương Cốc rõ ràng khiến người ta khó chịu, có thể bị đánh gãy chân.

Nếu lúc ấy chuyện xảy ra, Bạch Nhị Ngưu còn chẳng muốn thừa nhận Trương Cốc này là cậu em vợ của hắn nữa.

Việc ấy không thể để xảy ra được!

“Thằng nhóc khốn nạn này!” Bạch Nhị Ngưu nghiến răng vênh mặt lên, khuôn mặt tối sầm lại, “Kim Bắc ca cứ yên tâm, ta nhất định sẽ trừng trị thằng nhóc kia cẩn thận, để thằng nhóc ấy không nói bừa ra bên ngoài nữa. Nếu hắn dám không nghe lời ta nói, ta sẽ khâu miệng hắn lại!”

Có làm thật hay không lại là chuyện khác, nhưng miệng lại là con dao nhỏ vô hình, dễ làm tổn thương người nhất, cho nên việc quan trọng nhất chính là biết giữ mồm giữ miệng không nói lung tung.

Bạch Kim Bắc thấy Bạch Nhị Ngưu hiểu rõ đạo lý này, chấp nhận cũng rất dứt khoát liền gật đầu, đứng dậy nói “Được rồi, ngươi hiểu là tốt rồi, những chuyện còn lại ta cũng không phải nhọc lòng nữa, lúc này không còn sớm, ta phải đi ra đồng xem một vòng đã.”

Xem công việc trên mảnh đất mà hắn cho thuê như thế nào rồi.

“Được rồi, Kim Bắc ca đi thong thả.”

Bạch Nhị Ngưu tiễn Bạch Kim Bắc đi ra ngoài thật xa, sau đó mới quay về sân nhà.

Vừa rồi Trương thị mới tránh ở trong phòng, cũng không nghe rõ hai người Bạch Nhị Ngưu và Bạch Kim Bắc nói chuyện gì ở ngoài kia, lúc này thấy Bạch Nhị Ngưu nhanh chóng trở về, nét mặt cũng không dễ nhìn, theo bản năng rụt cổ lại.

 

 

Chương 267 - Phiền lòng

“Ta nói với ngươi này.”

Bạch Nhị Ngưu nói, “Sau này ta cũng không làm khó ngươi nữa, không cần đi tới nhà Tô thị tặng đồ, bây giờ chuyện củ mài và chuyện đồ ăn lần trước nữa coi như bỏ qua”.

Trương thị nghe xong lời này, thở phào một hơi.

Không cần phải vứt hết mặt mũi trước mặt Tô thị đúng là không gì tốt hơn.

Nhưng mà, chuyện này hình như có chút thú vị.

 

Bạch Kim Bắc tới đây thì thầm với Bạch Nhị Ngưu một hồi lâu, Bạch Nhị Ngưu liền không cho nàng đi nịnh bợ Tô Mộc Lam nữa, rõ ràng là có chuyện gì đó bất thường.

Trương thị cười hì hì.

Bạch Nhị Ngưu thấy bộ dáng của Trương thị như vậy, biết nàng ta hiểu nhầm sự việc, liền cất cao giọng hơn vài phần “Ta cũng nói rõ cho ngươi nghe, không bảo ngươi đi nịnh bợ Tô thị, nhưng ngươi cũng không được gây thêm phiền phức cho nhà người ta, nếu ngươi dám đi tìm nhà người ta, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Trương thị hơi sửng sốt, cảm thấy sự việc khác xa với tưởng tượng của mình, nàng còn chưa kịp hỏi lại, Bạch Nhị Ngưu đã nói tiếp, “Đúng vậy, còn có chuyện này nữa, ngươi rảnh rỗi thì trở về nói một tiếng với Trương Cốc, bảo hắn không có việc gì thì đừng nhắc mãi đến Tô thị nhà người ta, khiến danh tiếng của nhà người ta bị bôi nhọ. Nếu để ta biết có chuyện này, ta sẽ đánh hắn một trận đến mức không xuống giường được nữa.”

“Chờ ta làm việc đang dở tay xong, ta sẽ đi tới chỗ Trương Cốc nói rõ ràng chuyện này, đừng để đến lúc đó gây ra phiền phức lớn, khiến cả nhà ta mất mặt theo.”

Những chuyện thế này chỉ có thể nhắc nhở, bởi lẽ chưa xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là một người anh rể, bây giờ mà đến tận nhà Trương Cốc đánh thì có vẻ hơi khó coi, Bạch Nhị Ngưu cảm thấy nên để Trương thị đi dạy dỗ trước, nếu không được thì hắn sẽ ra tay trừng trị một trận mới ổn thỏa.

 

Trương Cốc nhắc mãi đến Tô thị sao?

Đầu tiên Trương thị sửng sốt, tiếp đó nhớ lại ngày đó ánh mắt của Trương Cốc dường như dính chặt vào người Tô Mộc Lam, dáng vẻ dường như không dứt ra được.

Lần trước nàng đã nói một lần, nghĩ rằng hắn nhớ rõ, không ngờ thằng nhóc khốn nạn này vẫn nhớ thương quả phụ đê tiện kia.

Trương thị coi thường Tô Mộc Lam, càng cảm thấy Trương Cốc dù thế nào đi nữa cũng phải cưới một cô gái còn tân vào cửa, Tô Mộc Lam kia có xách giày cũng không xứng với Trương Cốc!

Trương thị bực mình vì Trương Cốc đến mức tối sầm mắt lại, lập tức liền gật đầu, “Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi, thằng nhãi khốn kiếp này còn dám nhớ thương Tô Mộc Lam nữa thì đừng trông mong sau này ta chăm lo cho hắn nữa!”

Thấy suy nghĩ của Trương thị đối với sự việc này không khác hắn là mấy, trong lòng Bạch Nhị Ngưu cũng thoáng vui mừng hơn, cảm thấy sau này có thể ăn nói ổn thỏa với Bạch Kim Bắc về chuyện này được.

Chẳng qua khi nghe thấy câu nói của Trương thị rằng đừng trông mong sau này nàng ta chăm lo cho Trương Cốc nữa, trong lòng hắn lại không thoải mái.

Nhiều năm qua, trong lòng hắn cũng hiểu rõ sơ lược bao nhiêu đồ đạc và tiền bạc trong nhà được đưa tới chỗ của Trương Cốc. Ngày thường cũng không ít lần hắn nhắc nhở Trương thị, nhưng Trương thị nghe vào tai trái, đi ra tai phải, căn bản không nghe lời.

Bạch Nhị Ngưu cũng cảm thấy rất phiền lòng, chẳng muốn nói nhiều với Trương thị nữa.

Còn về phía Trương thị, sau lời nói hùng hồn vừa rồi thì đang nghĩ ngợi xem sẽ nói như thế nào với Trương Cốc.

Sắp vào cuối thu, các hộ gia đình hiện tại đang vội vàng bẻ ngô về.

Nhà của Tô Mộc Lam không có nhiều ngô, nàng là người lớn, hơn nữa còn có bốn đứa trẻ nhỏ nên làm việc cũng nhanh nhẹn, vài mẫu ngô sớm muộn gì cũng xong, chỉ cần hai ba ngày đã bẻ hết ngô mang về nhà, lại mất mấy ngày mang ngô ra đầu tường phơi nắng.

Tường gạch xanh vừa mới xây xong, sạch sẽ chỉnh tề, dùng để treo ngô phơi là thích hợp nhất.

Sau khi sắp xếp toàn bộ số ngô phơi trên tường, lúc này Tô Mộc Lam mới quét tước sân một lần nữa, dọn dẹp sạch sẽ vỏ và râu ngô, tiếp đó tiến hành phơi nắng khoai lang đỏ khô.

Chương 268 - Quả đỏ bao đường

Phía trên bức tường trong sân đều trải đầy ngô vàng, trong sân thì tràn đầy màu vang cam của khoai lang đỏ khô.

ên trong lò nướng, lửa cháy hừng hực, mùi thơm thoang thoảng bay ra, hơn nữa trong sân có một mảnh đất lớn trồng rau, cải thìa cùng lá cây củ cải xanh mướt …

Cũng không nói ngoa khi hình dung khung cảnh như vậy quá đẹp.

Mỗi khi Tô Mộc Lam nhìn thấy tình cảnh như vậy trong lòng đều cảm thấy tràn đầt thư thái, cho nên khi bắt tay vào làm các loại đồ ăn cũng tràn đầy hứng thú.

Sau khi bẻ xong ngô thì sẽ thiến hành thu hoạch bông, cao lương, đậu phộng......, có những cây bông được trồng sớm, lúc này đã là bắt đầu được tuốt bông, quay vòng đất để chuẩn bị cho vụ đông trồng lúa mì.

Nhà nông lúc này, các hộ gia đình có thể nói là cực kì bận rộn.

Nhà Tô Mộc Lam không có nhiều đất lắm, sau khi bẻ ngô xong thì chỉ còn lại khối đất khai hoang trồng khoai lang đỏ kia. Lúc này còn chưa tới thời điểm thu hoạch khoai lang đỏ, nhà nàng cũng coi như là không có nhiều việc đồng áng.

Ngoài việc ở trong nhà làm thức ăn thì cũng có thể ngừng lại để nghỉ ngơi.

Nhân dịp lúc này rảnh rỗi, Tô Mộc Lam lại vội vàng làm một món ăn mới.

Vào mùa thu, quả đỏ cũng vừa chín tới, tất cả đều không phải do người trồng mà mọc hoang dại khắp nơi ở đầu bờ rộng, ở giáp ranh thôn, trên sườn núi cũng có mấy quả, hàng cây kết trái đỏ rực, từ xa nhìn lại đẹp vô cùng.

Quả đỏ mặc dù chín mọng, nhưng vì bản thân nó có vị chua và nhạt nên không có ai thích ăn, ngẫu nhiên có người thích thì hái khoảng một hai quả, hoặc là đám con nít ham ăn thì hái một ít, số còn lại phần lớn là treo trên cành, bị chim tước mổ ăn.

Chim tước mổ phần cùi của quả đỏ, chỉ để lại hột, hột phơi trên cành, theo gió rơi xuống, ngay tại chỗ mọc rễ nảy mầm, lại lớn lên thành cây đỏ mới.

Đám quả đỏ này ở xung quanh mặc dù không thể nói là lấy không hết dùng không cạn, nhưng nói là mọc đầy đất cũng không sai.

Tô Mộc Lam dẫn đám đầu củ cải đi hái được rất nhiều quả hồng về.

Rửa sạch sẽ, phơi khô cho ráo nước, cho vào chảo xào cùng với đường, khiến quả đỏ có một lớp đường phủ ở bên ngoài, coi như hoàn thành món quả đỏ bao đường này.

Đường trắng, quả đỏ, nhìn màu đỏ lộ ra qua màu trắng, màu đỏ xen lẫn trắng, màu sắc rất tươi tắn, vả lại cho thêm đường vào có thể trung hòa vị chua trong quả đỏ, khi ăn có vị chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị.

Hơn nửa quả đỏ làm thành món quả đỏ bao đường như vậy là từng quả một, dễ cầm và cất giữ. Nếu mua một ít cũng có thể chia ra cho mọi người ăn, chứ không giống món hồ lô xào với đường, một người muốn mua phải mua một chuỗi, tách ra ăn cũng khó coi.

Bánh quả đỏ được làm bằng cách ngâm quả đỏ vào nước muối rồi tán nát nhuyễn ra, sau đó cho thêm đường trắng vào, xào dưới lửa nhỏ, xào đến khi sền sệt thì cho vào đĩa sâu, để nguội và tạo hình, sau đó lại cắt thành từng miếng một, vị chua ngọt ngon miệng, trở thành món điểm tâm ngon miệng.

Cuối mùa thu, tuy chưa đến lúc có sương giá, nhưng trời đã hơi se se lạnh, thời tiết như vậy tuy hơi lạnh, nhưng vì mùa thu trời hanh khô, con người dễ bị nóng trong, cho nên cảm thấy rất thích vị lạnh của món bánh quả đỏ này.

Hơn nữa do mùa này ăn đồ vật đặc biệt ngon nên món quả đỏ bao đường và bánh quả đỏ sau khi được bán trên thị thường lập tức xảy ra tình trạng cung không đủ cầu.

Chỉ tính riêng về chuyện này cho thấy, nhu cầu về quả đỏ có thể nói là không nhỏ.

Bốn đứa đầu củ cải ngày thường còn phải ở nhà giúp đỡ phơi khoai lang đỏ khô, giúp đỡ làm thức ăn, cho nên không rảnh tay đi hái quả đỏ.

Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, dứt khoát tuyên bố chuyện thu mua quả đỏ với bên ngoài, có điều chỉ giới hạn là người ở trong thôn.

Một đồng ba cân, mỗi ngày thu tối đa 50 cân.

Chương 269 - Không được tốt

Bản thân quả đỏ đã nặng rồi, hơn nữa khắp nơi đều trồng cây quả đỏ này, mức giá này không thấp cũng chẳng cao, nhưng mà chỉ mất công nhặt, cầm cây gậy trúc đập mấy cái vào cây cũng có thể kiếm được hai, ba đồng tiền.

Có điều quả đỏ này mặc dù chỉ mất công nhặt, nhưng mà người lớn vẫn hơi xấu hổ nên sai đám con nít đi nhặt.

Mà đối với bọn nhỏ mà nói, không cần phải ra đồng làm việc, chỉ cần chạy khắp nơi leo cây chọc quả, cuối cùng lại có thể kiếm được một ít tiền tiêu vặt thì còn mơ ước gì hơn.

Kết quả là, đám con nít của các nhà đều bận việc, xách theo rổ tre, cầm cây gậy trúc đi đập quả đỏ, sau khi nhặt xong quả đỏ, tốp năm tốp ba đám trẻ tới Tô Mộc Lam bán quả đỏ.

Cũng vì thế nên bên trong nhà của Tô Mộc Lam vô cùng nhộn nhịp, mỗi ngày đều có rất nhiều con nít tới cửa.

Tay nghề nấu ăn của Bạch Thủy Liễu càng ngày càng tốt hơn, cho nên không nghỉ tay được, mà Bạch Lập Hạ thì tính tình nhanh nhẹn, Tô Mộc Lam liền để cô bé thu xếp chuyện này, Bạch Mễ Đậu trí nhớ tốt, để cậu bé phụ trách việc phân phát tiền bạc, Bạch Trúc Diệp là người cẩn thận, được giao nhiệm vụ kiểm tra tình trạng của quả đỏ được mang tới bán như thế nào, có bị hỏng hay không.

Ba đứa đầu củ cải tự giác nhận lấy trọng trách, hiện tại làm việc vô cùng hăng hái, khí thế ngút trời.

Mà những đứa trẻ đến bán quả đỏ, thấy ba chị em Bạch Lập Hạ đứng ra thu quả đỏ nên không hoảng sợ và áp lực nữa, thoải mái hơn rất nhiều, cười nói râm ran.

“Trúc Diệp, ngươi nhìn xem quả đỏ của ta thế nào?” Bạch Thanh Táo đưa rổ tre của mình ra cho Bạch Trúc Diệp nhìn.

Bạch Trúc Diệp nhìn xong, nhíu mày lại.

Quả đỏ của những người khác vừa to vừa đỏ, cũng ít bị trầy xước, nhưng quả đỏ mà Bạch Thanh Táo mang lại đây không chỉ to nhỏ không đồng đều, mà còn bị trầy xước rất nhiều, thậm chí có cả một số quả đã bị chim tước mổ ăn, căn bản không thể dùng làm thức ăn được.

“Quả đỏ này của ngươi không được tốt lắm.” Bạch Trúc Diệp nói.

Bạch Thanh Táo nghe Bạch Trúc Diệp nói như vậy, khuôn mặt nhăn như cà tím phơi sương, cô bé liền thở dài, “Chẳng biết làm thế nào nữa, cả ngày nương bắt ta và đại tỷ làm việc nhà, muốn đi ra ngoài đập quả đỏ cũng không được, chỉ có thể đợi đến khi mặt trời chưa mọc hoặc đến tối mịt mới có thể đi. Lúc ấy không những không nhìn rõ ràng, mà cũng không đi đến nơi xa được, chỉ có thể nhặt những quả mà người khác không cần …”

“Hôm qua vì ta lén đi ra ngoài đập quả đỏ, nương của ta biết, còn đánh ta hai roi, ta thật sự chẳng còn cách nào nữa, chỉ có thể nhặt những quả như vậy, nếu không ngươi xem lại rồi mua đi, trả rẻ một chút cũng được.”

Bạch Thanh Táo nhìn Bạch Trúc Diệp với ánh mắt gần như là cầu xin.

Bạch Trúc Diệp hơi do dự một chút.

Nàng biết cuộc sống hàng ngày của Bạch Thanh Táo đúng là không ổn chút nào.

Mấy ngày hôm trước khi nàng dạo chơi ở bên ngoài còn nhìn thấy nương của Bạch Thanh Táo cầm cái chổi đánh cô bé ở đằng kia, hình như là vì cô bé ở nhà đói bụng, lén ăn nửa cái bánh màn thầu trắng, Bạch Thanh Táo bị đánh khóc lóc, thở hổn hển.

Trước kia Bạch Trúc Diệp cũng từng bị Tô thị đánh, bởi vì đói đến mức cồn cào ruột gan, không thể không ăn vụng thứ gì đó, khi ấy, bị đánh đến mức cả người đều đau.

Bạch Trúc Diệp biết cảm giác khi đói bụng là như thế nào, càng biết mùi vị của đòn roi khi bị đánh, lúc này thấy Bạch Thanh Táo, trong lòng chua xót.

“Thôi được rồi, cho ngươi hưởng lợi một chút, rổ quả đỏ này của ngươi, cùng lắm chỉ có thể cho ngươi ba đồng mà thôi.” Bạch Trúc Diệp nói.

Quả đỏ này mà đem lên cân cũng phải được mười một cân rưỡi, trả ba đồng đúng là giá rẻ hơn so với bình thường, có điều lấy quả đỏ này để làm đồ ăn bán ra thì thực sự không tốt, không thể nào bán đi được, trả cô bé ba đồng cũng coi như là cho không.

Bạch Thanh Táo vừa nghe có thể được trả ba đồng, lập tức vui vẻ ra mặt, “Được rồi, tùy ngươi quyết định.”

Chương 270 - Lương thiện

“Này, ngươi cầm lấy tiền đi.” Bạch Trúc Diệp lấy ba đồng tiền từ chỗ Bạch Mễ Đậu tới, đưa cho Bạch Thanh Táo, “Cái rổ tre này ngươi cứ tạm đặt ở đây đã, chờ tới buổi tối trước khi ăn cơm thì đến lấy, lúc này ta không có rổ để chứa.”

 

“Được rồi, ngươi không cần nhọc lòng, đến lúc đó ta tới lấy là được.” Bạch Thanh Táo vội vàng đồng ý, cầm ba đồng tiền kia, vui quên trời đất mà rời đi.

“Nhị tỷ.” Bạch Mễ Đậu túm túm tay áo của Bạch Lập Hạ, chỉ chỉ vào quả đỏ chất lượng kém đến mức không thể nhìn nổi ở bên trong rổ tre kia “Tỷ xem Tam tỷ kìa …”

Bạch Lập Hạ thấp giọng nói, “Lúc này đông người, chờ lát nữa lại nói.”

“Được.” Bạch Mễ Đậu không hé răng nửa lời, tiếp tục đi tính tiền. ba người tiếp tục công việc lu bù như vừa rồi.

 

Chờ đến khi quả đỏ đã mua được đủ, đám con nít cũng tản đi hết, Bạch Lập Hạ ngẫm nghĩ, quyết định nói chuyện này với Tô Mộc Lam.

“Nương, ngày thường Trúc Diệp nghe lời nương nói nhất, nương nói với muội ấy xem sao?” Bạch Lập Hạ nói, “Ngày thường muội ấy chơi vui với Thanh Táo, nhưng nếu là vì chơi vui mà quả đỏ như thế nào cũng mua thì sau này làm sao mà buôn bán được”.

Tô Mộc Lam hiểu rõ tiền căn hậu quả của việc này, gật đầu nói, “Để ta đi hỏi Trúc Diệp một chút, để xem con bé nghĩ như thế nào mà lại làm như thế.”

Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, Tô Mộc Lam cảm thấy, Bạch Trúc Diệp làm như vậy, nhất định có nguyên do gì đó.

Có điều nàng còn chưa kịp nghĩ xong, bên ngoài Bạch Mễ Đậu đã hô lên, “Tam tỷ, sao tỷ lại đổ quả quả đỏ cho gà ăn thế?”

 

Tô Mộc Lam cùng Bạch Lập Hạ vội vàng đi ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy Bạch Trúc Diệp đang đổ toàn bộ rổ quả đỏ vào bên trong chuồng gà.

Mấy con gà mái nhìn thấy bên trong máng ăn có cái gì đó, vội vàng vỗ vỗ cánh chạy tới, tranh đoạt những quả đỏ làm thức ăn gia súc. Rất nhiều quả đỏ bị vỡ hoặc bị chim tước ăn, lúc này trở thành thức ăn gia súc cũng không lãng phí, đám gà mái thích chí ăn nhiệt tình.

“Không phải chứ, rổ quả đỏ này chẳng phải là của Bạch Thanh Táo sao?” Bạch Lập Hạ nhìn rổ tre kia, hơi kinh ngạc một chút “Trúc

Diệp, sao muội lại đổ hết đám quả đỏ đi thế?”

“Đám quả đỏ này quá xấu, không thể làm thức ăn, chỉ có thể cho gà ăn thôi.” Bạch Trúc Diệp hơi ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai, nhìn về phía Tô Mộc Lam nói, “Nương, vừa rồi Thanh Táo tới bán quả đỏ, tuy đồ vật không tốt, nhưng con thấy Thanh Táo đáng thương nên mua lại, trả ba đồng tiền.”

“Chuyện này là tự một mình con quyết định, số quả đỏ này cũng không dùng được, không thể lấy tiền trong nhà ra trả, con sẽ dùng tiền của con để bù vào, coi như số quả đỏ này là con mua.” Bạch Trúc Diệp vừa nói chuyện, vừa lấy ba đồng tiền từ trong túi tiền của mình ra.

Tô Mộc Lam mím môi, im lặng một lát.

Có lẽ trước đó Bạch Trúc Diệp từng hứng chịu sự khắt khe quá mức của nguyên chủ, cho nên lúc này mới đồng cảm với Bạch Thanh Táo, cho nên mới tình nguyện giúp đỡ.

 

Có điều, Bạch Thanh Táo này …

Tô Mộc Lam cau mày lại, đẩy tiền về phía Bạch Trúc Diệp, nói “Tiền này để nương trả.”

“Nương……” Bạch Trúc Diệp muốn tranh luận, lại bị Tô Mộc Lam ngắt lời.

“Số tiền này, là nương chấp nhận tấm lòng lương thiện của con, gặp được người đang khó khăn, tình nguyện ra tay giúp đỡ, đây là lòng nhân từ và chính nghĩa, là chuyện tốt.” Tô Mộc Lam nói.

Bạch Trúc Diệp sửng sốt, nhoẻn miệng cười, lộ ra mấy chiếc răng nhỏ nhắn trắng muốt.

“Nhưng mà, cũng phải nhắc nhở con điều này.”

Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, Bạch Trúc Diệp mở to mắt nhìn, “Nương nói gì, con không hiểu …” Nhắc nhở nàng cái gì?

“Vừa rồi nương nói, có tấm lòng lương thiện là chuyện tốt, nguyện ý giúp đỡ người khác cũng là chuyện tốt, nhưng mà phải để

ý xem người này có nên giúp đỡ hay không.”

Chương 271 - Cố ý

Tô Mộc Lam nói, “Hàng ngày Thanh Táo thường xuyên chơi cùng con, là một người bạn tốt của con, con cũng là bạn tốt của con bé, vậy con nói xem, nếu con làm ra chuyện khiến bạn tốt của con khó xử, thì con có mở miệng ra nói hay không?”

“Thí dụ như lúc trước ta hồ đồ, con ăn không đủ no, có từng nghĩ cách lấy rau dại đi tới nhà thím Lưu để đổi bánh màn thầu trắng ăn không?”

Bạch Trúc Diệp nghĩ nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, “Nếu con làm thế, sẽ khiến thím Lưu bị bà Hàn mắng.”

Hơn nữa, rau dại này, sao có thể mang đi đổi màn thầu trắng được chứ?

Rau dại không đáng tiền, màn thầu trắng còn đắt hơn cả rau dại.

“Đúng vậy, mặc dù Bạch Thanh Táo đáng thương thật, nhưng lại không biết xấu hổ lấy quả đỏ hỏng để hỏi muội tiền, thấy muội không vui liền nói chính mình đáng thương, không sợ ít tiền cũng vẫn muốn đổi, chính là vì khiến muội mềm lòng, cho con bé tiền.”

Bạch Lập Hạ đứng ở bên cạnh giận dữ nói “Ta thấy Bạch Thanh Táo này thấy nương yêu thương chúng ta, cuộc sống hàng ngày của nhà chúng ta sung túc, cảm thấy cho dù muội có mềm lòng cho con bé ấy tiền thì nương cũng sẽ không mắng muội, càng cho rằng muội sẽ nể mặt con bé mà trả tiền, cho nên mới mặt dày làm thế.”

“Bạch Thanh Táo này đúng là lớn mặt thật, da mặt cũng dày, cũng biết lừba người khác.

Bạch Trúc Diệp cúi đầu, ngón tay vân vê giật giật góc áo.

Vừa nãy cô bé đổ rổ quả đỏ này vào trong chuồng gà cũng cảm thấy chuyện này không ổn lắm, nhưng mà không nghĩ ra được rốt cuộc Bạch Thanh Táo không ổn ở chỗ nào, lúc này nghe Bạch Lập Hạ nói như vậy, lập tức liền hiểu.

Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy đúng như lời của Bạch Lập Hạ nói, có phần cố ý.

Lại nghĩ đến những chuyện trước đó, ngày thường Bạch Thanh Táo cũng vậy, nhìn thấy nàng ăn đồ gì cũng chảy nước mắt, chỉ nói mệnh của nàng tốt và có một mẹ kế tốt như vậy.

Nàng sẽ cảm thấy Bạch Thanh Táo đáng thương, cho nên bản thân mình có đồ ăn vặt gì thì nhất định sẽ phần một ít cho Bạch Thanh Táo.

Hiện tại xem ra,hình như nàng đã phần cho sai người rồi …

Khi Bạch Trúc Diệp ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi trắng bệch, “Nương, con sai rồi, về sau sẽ không làm thế nữa.”

“Chút tiền này chỉ là việc nhỏ, đã cho rồi thì cho luôn, để trái tim mình thanh thản, lúc này nương nói rõ chuyện này cho con hiểu, là do sợ sau này con không nhìn thấu người ta, tương lai sẽ bị tổn thất lớn, bây giờ chỉ có mấy đồng tiền, lần tới không biết sẽ mất cái gì.”

Tô Mộc Lam không muốn nhóc con mà mình tỉ mỉ dạy dỗ, ngoảnh đi ngoảnh lại bị người khác gài bẫy.

“Vâng, con nhớ kỹ lời nương rồi.” Bạch Trúc Diệp cuống quít gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Tô Mộc Lam cười cười, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của Bạch Trúc Diệp, “Được rồi, nhanh dọn dẹp đi, chuẩn bị làm bánh quả đỏ, hôm nay phải làm nhiều hơn một chút.”

Bánh quả đỏ được yêu thích hơn một chút so với quả đỏ bao đường, hơn nữa lần này Tô Mộc Lam muốn làm nhiều hơn một ít, một mặt để giữ lại cho nhóm đầu củ cải ăn, mặt khác tặng cho Phùng thị ăn để thỏa cơn thèm.

Nhéo mặt là động tác thân mật mà hàng ngày Tô Mộc Lam thường làm với Bạch Trúc Diệp, hiện tại làm động tác này, trong lòng Bạch Trúc Diệp lập tức cảm thấy ấm áp, mạnh mẽ gật đầu.

Bốn đứa đầu củ cảic nhanh chóng giúp đỡ, công việc trở nên bận rộn.

Sau khi xong việc, Bạch Lập Hạ không chờ Bạch Thanh Táo tới lấy rổ tre mà chạy qua đó trả lại.

Nhìn thấy dáng vẻ kia của Bạch Thanh Táo, trong bụng Bạch Lập Hạ bừng bừng lửa giận, nhưng nhớ tới lời dặn của Tô Mộc Lam, cô bé đè nén lửa giận lại, không hé răng nửa lời, lặng lẽ đi về nhà.

Bạch Thanh Táo không nghĩ nhiều, vẫn vui vẻ vô cùng khi kiếm lời được ba đồng tiền.

---

Cửa hàng Ngô Ký sau Tết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám đã không còn bận rộn như trước tết nữa, nhưng cũng vì bánh trung thu da tuyết mà tên tuổi của cửa hàng Ngô Ký vang xa ra bên ngoài, việc buôn bán cũng tốt hơn trước.

Chương 272 - Đưa tiền làm gì

Hơn nữa trong khoảng thời gian này có món ăn mới là quả đỏ bao đường, bánh quả đỏ, còn có cả bánh hạt dẻ, ăn dưới thời tiết này rất hợp, bán cũng rất chạy.

Mặc dù bánh quả đỏ cùng bánh hạt dẻ phải dùng đường trắng cho nên giá cả không rẻ, nhưng vẫn được mọi người yêu thích.

Trước mắt nhìn thấy việc buôn bán ổn định, trên mặt Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đều ngập tràn vui mừng.

Đúng là nên cười, sau khi tính toàn, trong tháng tám lãi ròng được chia cho nhà mình đã lên đến mười hai lượng năm đồng bạc, cứ theo tình hình này, sau này lãi ròng mỗi tháng chỉ hơn chứ không kém.

Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị bắt đầu tìm kiếm một tòa nhà trên thị trấn để mua.

Thực ra hậu viện của cửa hàng cũng có thể ở được, nhưng đối với một nhà bốn người như bọn họ mà nói thì có vẻ hơi chen chúc một chút. Hơn nữa đây là cửa hàng đi thuê, không thể dùng lâu dài được. Nếu một lúc nào đó chủ cửa hàng không cho bọn họ thuê nữa thì chẳng phải sẽ phải vừa tìm nhà vừa phải tìm cửa hàng hay sao.

Trong tay đã có tiền, phải sớm mua một toà nhà, mặc kệ tòa nhà lớn nhỏ thế nào, chung quy lại vẫn phải có nhà để ở.

Nhà có thể giúp người ta vững vàng chân bước, hơn nữa cũng khiến mọi người an tâm hơn.

Nhà cửa ở trên thị trấn đều là những ngôi nhà ở bình thường, khế nhà và khế đất tương đương nhau, chỉ khoảng 30 lượng bạc.

Sớm tìm một chút, đặt cọc xong thì có khi chỉ mất một tháng thì ước chừng cũng gom góp được đủ tiền, cho dù không đủ thì đến lúc ấy lại thương lượng xem có thể chia làm hai phần để thanh toán hay không, tóm lại, phải thu xếp và quyết định sớm chuyện này.

Cũng không còn bao lâu nữa là đến tết nguyên đán, tóm lại đến lúc đó không thể ăn tết ở trong nhà của Ngô Điền phúc được. Mặc dù nhị thúc của hắn đối xử với hắn tốt như cha ruột, nhưng đối với Ngô Trác Viễn mà nói, ăn tết ở trong nhà của Ngô Điền phúc cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Ngô Trác Viễn sợ Ngụy thị buồn phiền trong lòng.

Đi theo hắn nhiều năm như vậy, chưa từng được hưởng hạnh phúc, lại suốt ngày vì hắn mà giận cha ruột, hiện tại ăn tết cũng không phải là ở nhà của chính mình, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không ổn.

Cho nên, Ngô Trác Viễn cực kì để tâm đến chuyện này.

Tống thị tới cửa, khi tới mang theo rất nhiều rau dưa, lương thực.......

Còn mang theo một ít quần áo của Đại Bảo và Tiểu Bảo.

Lúc trước Ngụy thị tức giận trốn đi, lúc đi cũng chỉ ôm theo hai đứa trẻ, mặc dù sau đó có về nhà một chuyến, cầm mấy xiêm y ngày thường gì đó, nhưng bị Ngụy Đại Hữu mắng một trận, từ đó không về nhà nữa.

Thấy trời tiết sắp lạnh, Tống thị liền mang quần áo của bọn nhỏ thường mặc tới.

“Trẻ con nhanh lớn, e là ngươi cũng không kịp làm quần áo, nên ta lấy xiêm y mang tới đây, nhìn xem lớn nhỏ thế nào, nếu chật thì sửa sang lại một chút, cắt một đoạn ra.”

Trẻ con rất nhanh lớn, quần áo đã cố ý làm rộng, ống quần và tay áo đã dài, trước đó đã xắn một gấu lên rồi may ở bên trong, giờ không đủ dài nên phải buông xuống.

Tống thị rất giỏi việc may vá, rất bận tâm tới việc này, lúc này cầm quần áo đến rồi đo kích thước cho bọn nhỏ, sau đó cầm kéo cắt chỉ, tiếp đó may lai một lần nữa.

Ngụy thị thấy Tống thị yêu thương nàng như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng liền lấy tiền từ trong cái tráp ra, cầm một ít bạc vụn nhét vào trong tay Tống thị, nói, “Nương, nương cầm cái này đi”.

“Đang làm gì vậy?” Tống thị vội vàng đẩy, “Không có việc gì cho ta tiền làm gì, cửa hiệu của con mới khai trương được bao lâu đâu, lúc này cần phải dùng tiền, con giữ lại cho bản thân dùng đi, trong tay ta có tiền bạc tiêu xài rồi.”

“Nương, nương cứ cầm đi.” Ngụy thị đành phải phân bua, nhét tiền vào tay Tống thị, nói “Việc buôn bán ở cửa hàng hiện tại rất tốt, trong nhà cũng tích cóp được một ít tiền.”

Chương 273 - Làm giận

Cửa hàng Ngô Ký buôn bán phát triển rực rỡ, Tống thị cũng đã tận mắt thấy, biết Ngụy thị không nói dối, thở dài, “Trác Viễn đúng là rất có năng lực.”

“Vẫn ổn, coi như không lười biếng, chủ yếu là có con mắt tinh tường, tìm Tô tẩu tử để hợp tác mở cửa hàng buôn bán.” Ngụy thị cười nói, “Mấy ngày nay, Trác Viễn đã thu xếp công việc để đi xem nhà cửa ở trên thị trấn, sớm giải quyết xong chuyện nhà cửa cho yên ổn.”

Tống thị nghe xong cảm thấy vui mừng vô cùng.

Có thể mua nhà cửa ở trên thị trấn thì cũng có thể hoàn toàn an cư lạc nghiệp, vả lại có nhà ở ngay thị trấn này thì ít nữa đi lại cũng thuận tiện, là một chuyện cực kì tốt đẹp.

Có điều nói như vậy thì …

“Thế thì tiền này ta càng không thể nhận được, con cần phải mua nhà cửa, ít nữa còn phải mua sắm thêm nhiều đồ vật, càng phải chi nhiều tiền.” Tống thị lại cầm bạc trong tay muốn nhét trở lại vào tay Ngụy thị.

“Nương.”

Ngụy thị không chịu nhận, “Nương cứ cầm đi, cũng không có nhiều tiền, chuyện này không quan trọng, sau này cửa hàng vẫn tiếp tục kiếm tiền, hơn nữa, đây cũng là ý của Trác Viễn, nói khoảng thời gian này nương chạy qua chạy lại cũng rất vất vả, bảo con đưa một ít thức ăn hoặc biếu một ít tiền cho nhà mình.”

“Con nghĩ, nếu mua đồ vật đưa đến nhà thì sợ cha thấy lại lải nhải, cho nên quyết định biếu nương một ít tiền, ít nữa nương dùng để tiêu xài cũng tiện hơn một chút.”

Vả lại trong khoảng thời gian này, việc buôn bán của cửa hàng Ngụy ký hết sức vắng vẻ thưa thớt. Trong nhà tuy có tích trữ một chút, nhưng phải cân nhắc đến cuộc sống sinh hoạt lâu dài, khó tránh khỏi phải tiết kiệm nhiều thứ, Ngụy thị thấy thấy trời sắp lạnh rồi mà Tống thị cũng chưa làm thêm bộ quần áo mới nào cho mình.

“Trác Viễn đúng là rất hiểu chuyện.” Tống thị cảm thấy ấm ấp trong lòng, nhưng khi nhớ tới Ngụy Đại Hữu, lại thở dài, “Thế mà lão già xấu xa kia nhất quyết không chịu cúi người, thật khiến người ta bực mình.”

“Bên phía cha …” Ngụy thị nhắc đến cũng cảm thấy đau đầu “sau này hãy nói, chờ đến khi ăn tết, con sẽ trở về nhìn một chút.”

Năm mới trở về nhìn, đó chính là nghi thức bình thường mà con gái xuất giá phải làm trong dịp năm mới.

Không cần nói nhiều, hành động này chính là để chứng tỏ sự ủng hộ đối với Ngô Trác Viễn, chống lại sự ngoan cố của Ngụy Đại Hữu.

Có điều dựa theo tính tình ngoan cố không chịu lui bước của Ngụy Đại Hữu, chuyện này chắc cũng không giải quyết được, chỉ có thể làm như vậy, xem sau này có thể áp chế được ông hay không.

“Được rồi, con làm thế nào thì làm.”

Đều đã là cha mẹ rồi, cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa, Tống thị cũng không muốn tham dự quá nhiều, đưa ra quá nhiều ý kiến.

“Nhưng mà con nhớ kỹ việc này, giữa hai vợ chồng, mọi việc đều phải nói rõ ràng với nhau, lúc này con cho ta tiền là dựa theo ý của Trác Viễn, về sau nếu con hiếu kính đồ vật gì đối với nhà mẹ đẻ thì bất kể là lớn hay nhỏ đều phải nói một tiếng Trác Viễn, đây là nguyên tắc chuẩn mực giữa hai vợ chồng.”

Không phải là ai sợ ai, cũng không phải là ai không có tư cách.

Giữa vợ chồng phải có sự tôn trọng lẫn nhau thì tình nghĩa mới có thể lâu dài được, đặc biệt Tống thị thấy Ngô Trác Viễn là người hiểu lễ nghĩa và hiếu thảo, sẽ không giống nhà người khác chỉ tặng một hộp bánh cho Tết Trung Thu mà nhà chồng phải đau lòng nửa tháng.

Đúng là mấy năm trước bị Ngụy Đại Hữu áp chế mà ngột ngạt, uất ức quá mức.

“Nương yên tâm, con biết rồi.” Ngụy thị hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tống thị, nàng nở nụ cười, sai bọn nhỏ đi vào sân nhà chơi, sau đó chính mình cũng cầm châm, giúp đỡ may vá một chút, cố gắng xử lý ổn thỏa những thứ này trước lúc bắt đầu mở cửa buôn bán, như vậy nàng mới có thể đi ra đằng trước hỗ trợ được.

Tống thị cũng không nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng xử lý mấy thứ này.

Đến khi mặt trời nhô lên cao, Ngụy thị đi lên cửa hàng ở phía trước hỗ trợ, Tống thị tiếp tục bận rộn làm việc ở trong sân một lát.

Chương 274 - Cảm ơn chàng

Sau đó lại giúp đỡ nấu cơm trưa rồi mới rời đi.

“Buổi trưa nương ở lại nhà con ăn cơm đi.” Ngô Trác Viễn nói.

Sáng sơm hôm nay Ngụy thị mua thịt ba chỉ về, buổi trưa ăn thịt ba chỉ, giá đỗ và sủi cảo.

“Không được, không được, ta biết con rất hiếu thảo, lại nghĩ cho ta, nhưng nếu ăn cơm ở chỗ này, khi trở về cha con lại lải nhải không thôi, để ta về nhà ăn đi.” Tống thị xua tay cự tuyệt, “Ta còn nấu rất nhiều mì, giữa trưa không ăn hết, buổi tối hâm nóng, cho lên xào, nấu thành nồi canh cũng được, đỡ phải bận bịu làm cơm chiều.”

“Được rồi, các con cứ làm việc của các con đi, ta phải mau trở về.” Tống thị nhấc chân chuẩn bị rời đi.

“Nương.” Ngô Trác Viễn đuổi theo, đưa cho Tống thị một gói điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn vào sáng sớm, nói “Nương mang mấy thứ này về đi, bên trong cửa hàng vừa làm ra món ăn mới là bánh quả đỏ và bánh hạt dẻ, con nhớ rõ nương cùng cha đều thích ăn.”

“Hai thứ này cũng rất thích ăn để ăn vào mùa thu này, nương cầm về làm món ăn vặt đi, có điều …”

Ngô Trác Viễn dừng một chút, hơi thẹn thùng, “Nếu không tiện thì nương chỉ cần nói là mua ở bên ngoài là được.”

Tống thị mím môi, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, chỉ gật gật đầu, nhận lấy đồ vật kia “Đúng là thiệt thòi cho tấm lòng hiếu thảo của con, ta biết nên làm cái gì.”

“Được rồi, các con mau ăn cơm đi, buổi chiều còn phải bận việc, ta về nhà đây.”

Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị tiễn Tống thị ra cửa, lúc này mới trở về, đón hai đứa trẻ vào ăn cơm.

“Tướng công, cảm ơn chàng.” Nhân lúc hài tử chưa chuẩn bị, Ngụy thị xiết chặt bàn tay Ngô Trác Viễn, ánh mắt nhìn hắn có vài phần cảm kích.

Ngô Trác Viễn hiểu rõ, Ngụy thị thấy hắn không so đo hiềm khích trước đây mà cầm điểm tâm hiếu kính cho Ngụy Đại Hữu, trong lòng vui mừng.

“Nên như vậy.” Ngô Trác Viễn cười nói, “Cũng là thay nàng hiếu kính.”

Ngụy Đại Hữu cho dù không tốt nhưng dù sao vẫn là cha đẻ của Ngụy thị, công ơn sinh ra, tình cảm nuôi dưỡng, mặc dù sau này quan hệ không thể hòa hợp nữa, những có những việc vẫn cần phải làm.

Nếu một mình Ngụy thị làm thì khó tránh khỏi bị cho là một mình nàng đưa ra ý kiến, nhưng nếu Ngô Trác Viễn nói ra thì mọi chuyện sẽ khác.

Ngô Trác Viễn hiểu rõ chuyện này, cũng không muốn Ngụy thị bị người ta nói, dứt khoát chính mình đứng ra làm.

Còn việc bị Ngụy Đại Hữu mắng thì …

Hiện tại Ngô Trác Viễn đã không để ở trong lòng.

Trước kia chung quy lại là sinh hoạt dưới mái nhà củba người ta, cái gì cũng phải nhìn sắc mặt của Ngụy Đại Hữu, làm chuyện gì cũng không có tự tin, khi nghe những lời nói gì không xuôi tai thì cũng khó tránh khỏi trong lòng không thoải mái.

Nhưng hiện tại hắn có cửa hàng của chính mình, việc buôn bán cũng đã định hình được, coi như có ưỡn thẳng lưng mà đứng, Ngụy Đại Hữu có nói cái gì thì cũng không đả động được đến hắn nữa.

“Ừ.” Ngụy thị cười cười, gắp hai miếng thịt vào bát của Ngô Trác Viễn.

“Nàng dẫn bọn trẻ đi ra đằng sau ăn trước đi, ta đi trông chừng ở phía trước một lát.”

Buổi trưa vẫn có người tình nguyện tới cửa hàng mua một ít thức ăn làm bữa trưa.

“Được.” Ngụy thị gật đầu, dẫn Đại Bảo và Tiểu Bảo tiếp tục ăn cơm.

Cuối mùa thu, đồng ruộng càng bận rộn hơn.

Cây ngô được bẻ xong bắp phải dùng dao cắt cỏ chặt thành từng khúc, trộn với bùn đất, chất thành đống lớn trên mặt đất, để thân cây ngô lên men thành phân bón, đợi đến khi trồng lúa mạch, đất được cày lên thì bón cho đất, cung cấp dinh dưỡng cho lúa mạch trong mùa đông.

Có điều không phải nhà nào cũng có dao cắt cỏ này, thông thường là vài nhà mới có một cái để làm việc này.

Nhà của Tô Mộc Lam không cần nhọc lòng, Phùng thị giúp đỡ tìm một đám người tới hỗ trợ làm giúp, còn nàng chỉ cần phát huy sở trường đặc biệt của chính mình là nấu cơm trưa cho mọi người.

Việc tiếp theo là bào cây bông, đào khoai lang đỏ……

Chương 275 - Từ chối

Khối lượng việc cần làm cũng không ít.

Nhà của Tô Mộc Lam chỉ có khoai lang đỏ cần thu hoạch ở mảnh đất mới khai hoang kia, bởi vì lúc ấy phải cải tạo đất nên khoai lang đỏ không được nhiều lắm, tổng thể cuộc sống cũng không tệ.

Thể lực và tinh thần vẫn nên dồn vào chuyện làm thức ăn thì hơn.

Quả đỏ vẫn tiếp tục được thu mua, chẳng qua khoảng thời gian trước đó nhu cầu về quả đỏ lớn, nhóm trẻ cũng chăm chỉ, hái gần hết quả đỏ ở những vùng lân cận, nếu muốn hái tiếp thì phải đi tơi nơi xa hơn một chút.

Đi xa một chuyện quả thực rất tốn công, hơn nữa khi vận chuyển về lại không thuận tiện, hơn nữa cây mọc ở thôn khác chỗ ngồi, mặc dù chỉ mọc hoang dại, nhưng người ta cũng không thích người ngoài tùy tiện hái, rất dễ gây ra chuyện phiền phức, cho nên hiện tại lượng quả đỏ không nhiều bằng lúc trước.

Tô Mộc Lam bắt đầu suy nghĩ đồ vật theo mùa này - quả hồng.

Gọt vỏ quả hồng đi, phơi nắng tự nhiên, đường ở bên trong quả hồng sẽ dần dần chảy ra từ bên trong, khiến bên ngoài quả hồng được bao phủ một tầng phấn đường trắng, sẽ thành món Hồng dẻo.

Thời tiết chuyển lạnh, cũng không cần cố tình ướp lạnh, bảo quản dưới nhiệt độ bình thường cũng có thể ăn đến tết, là một loại thức ăn cực kì dễ bảo quản.

Vả lại Hồng dẻo mềm, ngọt dịu, là thức ăn phù hợp cho mọi lứa tuổi từ già tới trẻ.

Cho nên, lúc Tô Mộc Lam thu quả đỏ đợt cuối cùng thì bắt đầu thu quả hồng.

Quả hồng mang ý nghĩa tốt đẹp là cầu được ước thấy nên các hộ gia đình đều trồng một cây hồng trong nhà, hai đầu bờ ruộng ngoài đồng cũng thường thấy, dường như quả hồng không cần phải đi ra bên ngoài hái, chỉ cần hái ở trên cây của nhà mình là được.

Có điều làm món Hồng dẻo cũng cần một chút thời gian, vì phòng ngừa mọi người ùn ùn mang quả hồng tới như ong vỡ tổ, mỗi ngày Tô Mộc Lam chỉ thu một số lượng nhất định, tránh cho bị thừa và hư hỏng.

Quả đỏ và quả hồng đều thu, ba đứa đầu củ cải phụ trách nhiệm vụ thu mua cũng trở nên bận rộn.

“Trúc Diệp.” Bạch Thanh Táo xách theo rổ tre vào sân, thân thiện chào hỏi Bạch Trúc Diệp.

Sau sự việc lần trước, lại được Tô Mộc Lam nhắc nhở, lúc này thái độ của Bạch Trúc Diệp đối với Bạch Thanh Táo hơi lạnh nhạt, “Thanh Táo tới à.”

“Ừ, tới bán quả đỏ.” Bạch Thanh Táo cười hì hì, “Mấy ngày nay cũng chưa gặp ngươi tới tìm ta chơi.”

Cha của Bạch Thanh Táo là Bạch Hồng Phú tuy là người cực kì trọng nam khinh nữ, những hơi sĩ diện, chuyện gì cũng đóng cửa lại mới nói chứ không biểu hiện quá mức ra bên ngoài.

 

Tựa như việc ở trong nhà, có thể sai con gái làm thì tuyệt đối sẽ không sai con trai làm, nhưng nếu có người tới gọi con gái đi ra ngoài chơi, nếu có thể từ chối thì sẽ từ chối, nếu không thể từ chối được thì sẽ để con gái đi ra ngoài chơi, tránh việc bị người ở bên ngoài chỉ trích.

Chỉ cần có thể đi ra ngoài, một ít việc quan trọng đương nhiên sẽ không cần làm nữa.

Bạch Thanh Táo biết chuyện này, cho nên đã giao hẹn sẵn với Bạch Trúc Diệp, bảo Bạch Trúc Diệp mỗi khi rảnh rỗi thì tới nhà nàng gọi nàng đi chơi. Mà từ trước đến nay Bạch Trúc Diệp luôn đồng cảm với Bạch Thanh Táo, cho nên dựa theo lời con bé nói mà thường xuyên đi gọi.

Sau ngày ấy được Tô Mộc Lam nhắc nhở, trong lòng Bạch Trúc Diệp suy tính một chút, cho nên không gọi Bạch Thanh Táo ra cửa nữa, mà Bạch Thanh Táo cũng chăm chỉ làm việc ở nhà suốt mấy ngày vừa rồi

“Mấy ngày nay trong nhà ta bận quá.” Giọng nói của Bạch Trúc Diệp hơi lạnh nhạt, sau khi nói xong cũng không hề nói gì khác nữa.

Bạch Thanh Táo cũng phát hiện ra thái độ lạnh nhạt của Bạch Trúc Diệp, càng ân cần hơn, “Thế thì sau này ngươi rảnh rỗi thì đến tìm ta chơi thường xuyên đi, mấy ngày nay đại tỷ của ta đan một cái đệm lá ngô, ít nữa ta sẽ làm cho ngươi một cái, ngồi cho thoải mái.” “Không cần, bên trong nhà ta cũng có.” Bạch Trúc Diệp từ chối.

Nụ cười của Bạch Thanh Táo hơi gượng gạo, cũng không hề nói nhiều nữa, chỉ xách rổ tre đi về phía trước.

Chương 276 - Khóc lóc chạy đi

“Xem ra ngươi đang rất bận rộn, cũng không chậm trễ thời gian làm việc của ngươi, xem một chút quả đỏ của ta đi, cho giá được bao nhiêu?”

Bạch Trúc Diệp cúi đầu liếc mắt nhìn một cái.

Những quả đỏ trong giỏ trúc của Bạch Thanh Táo còn nát hơn lần trước nữa.

“Chất lượng của quả đỏ này quá kém, không nhận.” Bạch Trúc Diệp nhíu mày từ chối.

“Trúc Diệp tốt nhất.” Bạch Thanh Táo túm lấy tay của Bạch Trúc Diệp: “Thật sự không còn cách nào khác, bây giờ quả đỏ ở gần đây còn rất ít, ta phải đi đến nơi thật xa mới có thể hái được, có mấy quả như này đã là không tồi rồi, ta cũng không dễ dàng, mỗi ngày còn sợ bị nương biết sẽ đánh ta.”

“Những quả đỏ này nhìn thì không được ổn, nhưng số lượng cũng không ít, lần này ngươi chỉ cần cho ta hai đồng tiền, có được hay không?”

Bạch Trúc Diệp nghe xong lời nói của Bạch Thanh Táo, càng cảm thấy Tô Mộc Lam nói rất đúng, Bạch Thanh Táo này chỉ là muốn kiếm tiền, hoàn toàn không quan tâm sau khi bản thân đồng ý việc này thì ở nhà sẽ như thế nào.

 

“Không được, những quả đỏ này đã dập nát như vậy, không thu được.” Bạch Trúc Diệp lắc đầu, từ chối dứt khoát, sau đó tiếp tục nhìn những quả đỏ và hồng dẻo mà người khác mang tới.

Bạch Thanh Táo ngẩn người, sau đó vội vàng muốn nói thêm mấy câu với Bạch Trúc Diệp.

Chỉ là ban đầu cô bé vốn đã không xếp hàng, đã chen ngang lên phía trước để nói với Bạch Trúc Diệp, mà những đứa trẻ khác cũng đều biết Bạch Thanh Táo và Bạch Trúc Diệp ngày thường chơi thân với nhau, vì vậy cũng không nói gì, nhưng thấy bây giờ Bạch Trúc Diệp không để ý tới nữa mà Bạch Thanh Táo vẫn còn đứng ở chỗ này liền thấy có chút không hài lòng.

“Chen cái gì mà chen, đi ra sau xếp hàng đi, nhiều người như vậy, chỉ có ngươi là đặc biệt sao?” Bạch Ngũ La có chút không vui, đẩy Bạch Thanh Táo sang một bên.

Bạch Ngũ La là đứa bé có tuổi lớn hơn một chút ở trong thôn, thân hình cũng cao và khỏe, ngày thường không ai dám chọc vào.

Bạch Thanh Táo bị đẩy lảo đảo một chút, giỏ trúc rơi trên mặt đất, hơn nửa quả đỏ bị rơi ra ngoài.

Bạch Thanh Táo muốn khóc ngay tại chỗ nhưng xung quanh cũng không có ai giúp đỡ, chỉ có thể tự mình đi nhặt những quả đỏ trở về, lại thấy Bạch Trúc Diệp nhìn cũng không nhìn về phía mình, lập tức dậm chân, xách giỏ trúc, khóc lóc chạy đi.

“Người nào không biết còn tưởng rằng ai đang bắt nạt nàng ta đấy.” Bạch Lập Hạ nhìn bộ dạng này của Bạch Thanh Táo liền bĩu môi, sau đó dặn dò Bạch Trúc Diệp: “Trúc Diệp, sau này ngàn vạn lần đừng chơi với người như thế này, thật sự là sau này bị lừa cũng không biết.”

Bạch Trúc Diệp cũng cực kì thất vọng đối với Bạch Thanh Táo, gật đầu: “Nhị tỷ yên tâm đi, ta hiểu được.”

Vừa dứt lời liền nhếch miệng cười, sau đó tiếp tục đi thu mua những quả đỏ và hồng dẻo củba người khác.

Bạch Thanh Táo cầm giỏ trúc, một đường chạy thẳng về nhà, vừa chạy vừa khóc, nên khi tới cửa nhà thì cả mặt đã đầy nước mắt nước mũi.

“Đây là bị làm sao?” Bạch Đào Chi liếc nhìn bộ dạng khóc lóc của Bạch Thanh Táo, có chút bực bội: “Sao lại khóc thành như vậy?”

“Đại tỷ.” Bạch Thanh Táo khóc nức nở, sau một lúc lâu mới ổn định lại được hơi thở, sau đó nói đại khái với Bạch Đào Chi: “Muội tìm Bạch Trúc Diệp để bán quả đỏ, kết quả thì người ta không muốn mua, thật sự là tức chết đi được.”

Bán quả đỏ, mà Bạch Trúc Diệp lại không mua?

Bạch Đào Chi nhìn giỏ trúc ở bên cạnh, lông mày đều nhíu lại: “Những quả đỏ này đã dập nát như thế này, không còn ăn được nữa, chỉ có thể cho gà ăn, người ta chắc chắn sẽ không mua rồi, việc này còn có thể trách Bạch Trúc Diệp sao?”

“Muội rõ ràng không nên lấy những trái cây đã dập nát như này để mang đi bán, nếu người khác nhìn thấy còn tưởng là trong mắt muội chỉ thấy tiền thôi đấy, sau này sẽ bị người khác nói sau lưng là kẻ tham tiền, nếu vì vậy mà thanh danh của một cô nương bị phá hủy thì phải làm sao mới tốt?”

Sau này còn tìm nhà chồng tốt như thế nào được nữa?

“Nhưng muội đi hái được mấy quả đỏ này cũng không dễ dàng mà.” Bạch Thanh Táo vẫn khóc thút thít như cũ.

Bình Luận (0)
Comment