Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 219

Mộc Cẩm châm chọc nhếch môi, lập tức phản kích nói: "Nếu vừa rồi chưởng quỹ đang đối chiếu, cũng không nghe được khóe miệng cụ thể bên này, vì sao một lời liền kết luận là chúng ta mắng chửi người trước?"

“Cái này... "Chưởng quầy lập tức bị Mộc Cẩm hỏi đến không còn âm thanh. Khuôn mặt già nua cũng có chút xấu hổt.

"Ngươi mở cửa buôn bán, khách nhân ở trong cửa hàng nổi lên xung đột, hoặc là ngươi mặc kệ, hoặc là liền muốn công bằng hiểu rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì."

Còn chưa thấy như ngươi, cũng không hiểu rõ một chút sự tình thị phi cùng cụ thể xảy ra liền đến chất vấn chúng ta vì sao phải mắng chửi người?"

Người như vậy đương nhiên không phải là chưa từng thấy qua, bất quá đời này, Mộc Cẩm cũng thật là Lần đầu tiên gặp được.

Chưởng quỹ kia bị Mộc Cẩm không nể mặt chất vấn, sắc mặt cũng âm trầm.

Thấy chưởng quỹ chậm chạp không lên tiếng, phu nhân trung niên kia không hài lòng, sau khi trừng mắt nhìn chưởng quỹ, lại lạnh lùng nói với Mộc Cẩm: "Chẳng lẽ không phải các ngươi mắng ba nha đầu nhà ta trước không có giáo dưỡng sao?"

Mộc Cẩm: "Chẳng lẽ không phải ba đứa con nhà người thấy ba tỷ muội chúng ta liền mắng chúng ta nghèo kiết xác, mắng chúng ta không nên đến cửa hàng trang sức làm bẩn mắt các ngươi?"

“Hừ! Ai mắng chửi người trước là heo con! "Tiểu Mộc Nguyệt ôm hai tay ở một bên hung dữ phụ họa.

Ngược lại khiến Mộc Cẩm mặt lạnh hòa khí chọc cười.

Nhưng ba tỷ muội kia thì bị tức giận oa oa kêu to.

Heo con vừa bẩn vừa thối còn xấu, các nàng mới không muốn làm heo con......

Ba tỷ muội lại náo loạn, náo loạn muốn kêu phụ nhân trung niên tìm người đến thu thập Mộc Cẩm ba tỷ muội.

Chưởng quỹ thu dọn cửa hàng kia cũng nhân cơ hội nói với Mộc Cẩm: "Vị cô nương này, các ngươi có muốn biết nhà Hồ phu nhân này hay không, mau mau rời đi đi!"

Khóe môi Mộc Cẩm lạnh lùng nhếch lên.

“Chúng ta vì sao phải rời đi?”

Đương nhiên, nếu không phải trên thị trấn chỉ có một cửa hàng trang sức như vậy......

Không, cho dù chỉ là một cửa hàng trang sức như vậy nàng cũng sẽ không tiêu tiền trong cửa hàng trang sức này nữa.

Một xu cũng sẽ không tiêu.

Nhưng trận này, nàng là muốn tìm trở về.

Chưởng quỹ kia hiển nhiên rất không hài lòng mộc cẩm không biết điều.

Lạnh nhạt nói: "Lời tốt này khó khuyên quỷ c.h.ế.t tiệt cũng không có biện pháp! Cô nương chớ hối hận mới đúng!”

Mộc Cẩm cười lạnh một tiếng.

“Ta chỉ hối hận vì đã tới cửa hàng trang sức như ngươi, ngươi làm chưởng quỹ như vậy, thật khiến người ta chán ghét.”

Mặt chưởng quầy tức giận biến thành màu gan heo.

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Cẩm.

Mộc Cẩm cũng không sợ.

Trung niên phụ nhân kia ở một bên nhìn ngây người.

Đương nhiên, nàng chỉ coi Mộc Cẩm là không có kiến thức hồ đồ to gan.

Cái này có thể ở trên thị trấn mở cửa hàng trang sức duy nhất, vả lại mặt tiền cửa hàng còn không nhỏ.

Là người bình thường có thể làm được sao?



Đừng thấy chủ tiệm trang sức này đối với nàng là một bộ sắc mặt lấy lòng, nhưng đó đều là nể tình bạc mà thôi.

Sau lưng Công Tôn chưởng quỹ này cũng không thể khinh thường, hắn chính là nhánh phụ của Công Tôn gia trong huyện.

Trong huyện Công Tôn gia mấy năm nay cũng không được tốt, Công Tôn gia một vị tiểu thư nhưng lại gả cho Hàn Vương trong kinh thành làm trắc phi...

Ngay cả Huyện thái gia cũng không dám coi thường Công Tôn gia!

Nhưng, đây cũng là điều trung niên phụ nhân này thích thú.

Nàng ước gì Mộc Cẩm hung hăng đắc tội với ông chủ Công Tôn này, không phải nói là Công Tôn gia chứ.

Liền cố ý châm chọc Mộc Cẩm

"Hơn nữa, trang sức nhà Công Tôn trưởng qũy không thua những cửa hàng trang sức trong huyện kia!"

“Có chút trang sức châu báu ngọc thạch, cửa hàng trang sức trong huyện kia cũng chưa chắc so được! Ngươi lại nói ngươi hối hận đi vào cửa hàng trang sức này?”

Mặc dù không phải nàng có, nhưng ánh mắt nhìn trang sức kia, cũng là luyện ra được.

Cái này còn khiêu khích lên.

Muốn nói trang sức, kiếp trước nàng nhìn thấy trang sức quý báu nhiều hơn.

“Sao ta phải tin chứ? "Mộc Cẩm cố ý khiêu khích nhìn thoáng qua Công Tôn chưởng quỹ

Hôm nay nàng thật đúng là muốn áp chế nhuệ khí của hắn.

Công Tôn chưởng quỹ quả nhiên chịu không nổi kích thích.

Đem ống tay áo vung lên, một tay sau lưng, ngạo nghễ nói: "Vị cô nương này có tin hay không có cái gì quan trọng?

Mộc Cẩm cũng không giận.

Nhàn nhạt nói: "Rất khéo, ta cũng không coi trọng trang sức của các ngươi, vốn là muốn bỏ chút tiền mua chút đồ chơi nhỏ cho các muội muội trong nhà đeo chơi mà thôi.”

Mà vị trung niên phu nhân kia lại cảm thấy Mộc Cẩm nói như vậy, là cố ý đánh mặt nàng.

“Ngươi...... "Công Tôn chưởng quỹ mặt đều đen thấu.

Một nha đầu nghèo nàn cũng chướng mắt trang sức trong cửa hàng trang sức này, vậy nàng cùng ba nữ nhi của nàng ở trong cửa hàng này mua nhiều trang sức như vậy, vậy tính là cái gì?

Lập tức châm chọc Mộc Cẩm vài câu.

Ý tứ kia chính là nói rất rõ ràng Mộc Cẩm căn bản không biết trang sức tốt xấu, căn bản không có ánh mắt kia.

Mộc Cẩm mặt không chút thay đổi nhếch môi.

Khúc lên ngón tay gõ gõ bên người bày bạc trang sức khung gỗ, lạnh lùng nói: "Những này trang sức bạc, cũng chỉ có cây trâm hồ tiệp bạc kia là có chút thú vị, trâm hồ điệp là xuất từ bút tích của thợ bạc lâu năm a?"

Nàng vừa nói ra lời này, khuôn mặt già nua của chưởng quỹ Công Tôn cứng đờ.

Là thích mèo đụng phải chuột c.h.ế.t sao?

Lúc này, trung niên phu nhân cũng nhìn tới.

Trang sức bạc nàng thấy càng nhiều, tất nhiên là biết tốt xấu.

Đôi trâm hồ điệp kia không tệ, nhưng trong mắt nàng, đôi trâm ngọc lan kia càng tinh xảo, càng có ý nhị.



Liền cười lạnh: "Quả nhiên là nhìn không ra tốt xấu, trong số các trang sức bạnc này rõ ràng là ngọc lan trâm là tốt hơn!"

Mộc Cẩm lạnh lùng nhìn nàng một cái, "Bảo Công Tôn chưởng quỹ lấy trâm hồ điệp và trâm ngọc lan ra xem không phải sẽ biết sao.”

“Cái này...... Vậy mà không mua, cũng không lấy ra đi.”

Trung niên phu nhân kia lại nổi lên lòng tranh thắng, không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Công Tôn chưởng quỹ, nhìn Công Tôn chưởng quỹ nói: "Công Tôn chưởng quỹ, lúc trước lấy ra nhìn xem không mua cũng không sao, chẳng lẽ sửa lại quy củ sao?"

Mộc Cẩm rũ mắt cười lạnh.

“Nếu...... nếu ngài đã nói như vậy, vậy lão hủ đều lấy ra đi.”

Mộc Cẩm mới ngẩng đầu.

Hai đôi trâm cài đều lấy ra.

Đôi trâm ngọc lan kia nhìn từ xa xác thực tinh xảo, nhìn gần liền nhìn ra hoa văn cánh hoa có chút thô ráp, mà ngay cả cuống hoa nối liền cũng rất khó hiểu.

Dù sao trâm hồ điệp nhìn gần, hoa văn và điểm xuyết trên cánh hồ điệp vẫn như cũ.

Công Tôn chưởng quỹ ở trong lòng yên lặng thở dài, đem trâm hồ điệp đổi một cái

Sắc mặt trung niên phu nhân có chút khó coi.

“Lật qua xem một chút. "Mộc Cẩm nhìn Công Tôn chưởng quỹ.

Phía dưới trâm hồ điệp, chân hồ điệp đều điêu khắc rõ ràng có thể thấy được, rất có cảm giác sống động.

Hiển nhiên, ánh mắt Mộc Cẩm loélên.

phu nhân Trung niên sắc mặt khó coi.

Chưởng quỹ Công Tôn lại nhìn Mộc Cẩm một cái.

Nhưng phu nhân trung niên kia thua không phục a.

Cắn răng nói: "So tài nữa! Chúng ta qua bên trang sức vàng xem!”

Cứ nhìn đi.

Mộc Cẩm cười lạnh.

Đến trang sức vàng bên kia, trung niên phu nhân sợ Mộc Cẩm nhìn ra thứ tốt trước, cướp lên tiếng, "Vậy đối với vòng tay tôm là tốt nhất!"

Chế tác tinh xảo, điêu khắc tinh tế, là thứ tốt!

Mộc Cẩm nhìn một vòng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đưa tay chỉ vào mặt dây chuyền một khối ngũ phúc phủng thọ(*),

 "Cái này tốt nhất.”

(*) NGŨ PHÚC PHỦNG THỌ:

Bức tranh chữ “thọ” viết theo kiểu chữ triện hình tròn, chung quanh xếp 5 con dơi. Chữ “bức” và chữ “phúc” đồng âm, đồng thanh. Ngũ phúc, một là chỉ trường thọ, hai là chỉ phú quý, ba là chỉ mạnh khoẻ, bốn là chỉ đạo đức, năm là chỉ lúc qua đời được bình hoà. “Đứng đầu ngũ phúc là thọ”, nhân đó, bức tranh chữ “thọ” cùng với ngũ phúc tức là “phúc thọ song toàn”. Con dơi và chữ “卐” mang ý nghĩa là “phúc thọ vạn đại” (phúc thọ muôn đời).

Chú của người dịch

          Chữ “bức” 蝠 (biên bức 蝙蝠 con dơi) bính âm là fú.

          Chữ “phúc” 福 bính âm là fú. 
Bình Luận (0)
Comment