Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 222

Công Tôn chưởng quỹ hung hăng nhướng mày.

Tiểu nha đầu này tính tình cũng quá cứng rắn.

Hắn đây không phải đã bồi thường rồi sao? Sao còn không có mặt mũi cho hắn như vậy chứ.

Cố gắng giữ vững tinh thần, nặn ra vài tia cười giả tạo, nhìn Mộc Cẩm nói: "Này, vị cô nương này đừng giận, mắt thấy sắp sang năm mới rồi, nói những lời tức giận này làm gì?"

Mộc Cẩm cười lạnh, nàng khi nào thì nói lời tức giận?

Chỉ là Công Tôn chưởng quỹ thấy Mộc Cẩm không lên tiếng, càng cảm thấy mình có thể thuyết phục Mộc Cẩm.

Thanh âm cũng lớn hơn một chút.

"Lão hủ này trang sức trong cửa hàng trang sức đẹp mắt, cũng so cửa hàng trang sức bình thường trên trấn chủng loại nhiều hơn, cùng kia cỗ thành ngân lâu cũng không kém cái gì."

Điểm này Mộc Cẩm thừa nhận.

Nhưng vậy thì sao?

Trang sức trong cửa hàng trang sức nhà hắn so với trên huyện không kém cái gì, nhưng rốt cuộc còn có kém a.

Công Tôn chưởng quỹ thấy ba tỷ muội Mộc Cẩm vẫn không lên tiếng, càng hăng hái. "Lại nói, cô nương không cần đêm ba mươi này còn đi trong thị trấn a, này không phải buổi tối liền muốn ăn cơm tất niên sao?”

Lời này, còn có hiềm nghi xen vào việc của người khác.

Mộc Cẩm liền nở nụ cười.

"Công Tôn chưởng quỹ lời ấy sai rồi, muốn hay không đi trong huyện xem trang sức, cùng với muốn hay ở nhà ăn tất niên là chuyện của chúng ta, cùng Công Tôn chưởng quỹ có quan hệ gì đâu?"

Chưởng quỹ Công Tôn bị Mộc Cẩm không nể tình phản bác, mặt tái mét.

Hết lần này tới lần khác Tiểu Mộc Nguyệt lôi kéo tay của nàng lắc lắc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trưởng tỷ, này chưởng quỹ cửa hàng trang sức xem thường người khác, nhà chúng ta về sau cũng không nên tới cửa hàng trang sức nhà này!"

Mặt Công Tôn chưởng quỹ càng xanh hơn.

Mộc Oánh cũng lạnh lùng nói: "Trưởng tỷ, tiểu muội nói rất đúng, chúng ta cũng sẽ thường xuyên đi trong huyện tìm Lục Nương tỷ tỷ, đến lúc đó đi dạo thêm mấy nhà ngân lâu cũng được "

Nói xong liền kéo cánh tay trưởng tỷ nhà mình, khí thế mười phần nói: "Đi! Trưởng tỷ tiểu muội chúng ta đi!

Mộc Cẩm nhìn bộ dáng chí khí này của hai muội muội, vui mừng nở nụ cười.

Công Tôn chưởng quỹ nghe xong lời này trong lòng càng thêm hối hận.

Vốn nhận định ba tỷ muội này là hạt vừng, không muốn làm mất dưa hấu là Hồ phu nhân, nhưng

Dưa hấu hạt vừng đều mất.

Huống chi, ba tỷ muội này cũng chưa chắc chỉ là hạt vừng nho nhỏ a!



Có thể tùy thời đi trong huyện dạo thêm mấy ngân lâu...... Cho dù lời này là khoác lác, nhưng các nàng ở trong thị trấn cũng là có người a!

Thật sự là cả ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mắt......

Mộc Cẩm vừa ra khỏi cửa hàng trang sức này, liền nhìn thấy Bạch Thuật mặc một thân áo mùa đông màu đậu xanh, chạy chậm về phía bên này.

“Cô nương, nhị cô nương, tam cô nương.”

Bạch Thuật lần lượt hô một tiếng, cười hành lễ.

Mộc Cẩm muốn ngăn lại chưa kịp.

Không cần khách khí như vậy, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? "Mộc Cẩm bất đắc dĩ.

Bạch Thuật cười.

Không nói gì.

Sau khi đánh giá ba tỷ muội Mộc Cẩm, thấy ba người không mua trang sức, liền cười nói: "Cô nương không thích  trang sức trong cửa hàng trang sức kia?"

Cũng đúng, cô nương mặc dù xuất thân hương dã, nhưng ánh mắt kia cũng không phải cô nương hương dã có thể có.

Nhìn không vừa ý trang sức trong cửa hàng trang sức trên thị trấn này cũng là bình thường. Mộc Cẩm còn chưa nói, Tiểu Mộc Nguyệt đã tinh quái hừ một tiếng.

"Bạch Thuật tỷ tỷ, mới không phải chúng ta không thích trang sức trong cửa hàng trang sức kia, là cửa hàng trang sức bên trong có một phu nhân cùng nhà nàng ba nữ nhi xem thường mắng chúng ta nghèo kiết xác, chưởng quỹ cửa hàng trang sức còn giúp đỡ các nàng..."

Sau đó hai tay chống nạnh, tiểu đại nhân tựa như nói: "Hừ, chúng ta mới không cần mua trang sức trong cửa hàng trang sức này đâu!”

Mộc Cẩm thấy buồn cười, đôi mắt Bạch Thuật chợt lóe sắc bén.

Mộc Cẩm liền cười nói: "Trang sức trong cửa hàng trang sức này đích đúng là ũng không thích. không sao, còn có thể đi trong huyện một chuyến, trong nhà làm không ít món kho, còn hầm chút thịt, gà vịt...Sau khi từ huyện trở về, buổi tối lại hâm nóng một chút, thêm vài món chay, cơm tất niên là được rồi.”

Bạch Thuật nhìn ra cô nương thật sự muốn đi dạo trong huyện.

Như vậy cũng tốt.

Giấu lệ khí trong mắt, cười gật đầu với Mộc Cẩm, "Tốt lắm, cô nương, Nhị cô nương, Tam cô nương, để Bạch Thuật cùng các ngươi đi một chuyến. Đánh xe ngựa đi, rất nhanh.”

Tiểu Mộc Nguyệt vừa nghe liền hoan hô.


Nàng thích nhất là ngồi xe ngựa, xe ngựa chạy càng nhanh nàng càng thích. Hơn nữa, nàng cũng rất thích đi vào trong huyện.

Trưởng tỷ trưởng tỷ, đi huyện, ta có thể đi tìm Đào Đào tỷ nhà Lục Nương thẩm cùng Hạnh Hạnh tỷ chơi không?

Tiểu Mộc Nguyệt vừa dứt lời, Mộc Oánh liền nhẹ nhàng búng một cái trán của nàng, buồn cười nói: "Hôm nay chính là đêm ba mươi, ngươi còn muốn đi tìm Đào Đào cùng Hạnh Hạnh chơi đùa?”

Mộc Cẩm sủng nịch đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Mộc Nguyệt, nhìn Mộc Oánh cười nói: "Chỗ Lục Nương phỏng chừng không cần Đào Đào và Hạnh Hạnh hỗ trợ. Năm nay lễ mừng năm mới, nàng có Tứ Nương giúp đỡ tốt.”



Tay nghề làm cơm của Triệu Tứ Nương so với Triệu Lục Nương tốt hơn nhiều, công việc trên bếp cũng rất nhanh nhẹn.

Cũng không cần đoán, Mộc Cẩm cũng biết lễ mừng năm nay, người cầm muôi cơm tất niên nhất định là Triệu Tứ Nương.

"Vậy Đào Đào tỷ cùng Hạnh Hạnh tỷ không phải có thể cùng chúng ta đi dạo cửa hàng trang sức sao?"

Mộc Cẩm cười gật đầu, "Vậy chúng ta mời tỷ muội các nàng cùng đi, đương nhiên ngươi cũng không thể quên Hỉ Hà và Thanh nhi nhà Tứ nương.”

“Được! "Tiểu Mộc Nguyệt gật đầu thật mạnh.

Mộc Cẩm và Mộc Oánh nhìn nhau cười.

Ngay sau đó Mộc Cẩm lại đưa tay vỗ vỗ bả vai Mộc Oánh, dịu dàng nói: "Nhị muội muội, đến cửa hàng trang sức ở huyện bên kia, muội phải nhìn nhiều một chút, chọn nhiều một chút trang sức. Trường tỷ hơn nửa năm nay để dành không ít bạc, cũng nên tích góp của hồi môn cho muội.”

Vừa nghe lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Oánh liền đỏ lên.

“Muốn nói tích góp của hồi môn, trưởng tỷ lớn hơn ta, chúng ta một nhà đồng tâm hiệp lực, nên cho trưởng tỷ trước tích góp của hồi môn mới được!"

Mặt đỏ thì mặt đỏ, trong mắt Mộc Oánh tràn đầy nghiêm túc.

Trong lòng thật sự nghĩ như vậy.

Mộc Cẩm liền nở nụ cười, "Yên tâm, trưởng tỷ không thiệt thòi cho mình đâu...

Mộc Cẩm cũng không biết bạch thuật lúc nào truyền tin tức, xe ngựa này liền trực tiếp tới đón các nàng đi lên huyện.

Đoàn người cũng không cần về nhà bên kia ngồi xe ngựa, bởi vì xe ngựa đã tới.

Sau khi ngồi lên xe ngựa, một đường tiếng cười nói vui vẻ liền đến trong thị trấn, đi trước chính là nhà Triệu Lục Nương.

Biết được tỷ muội Mộc Cẩm lúc này tới, Triệu Lục Nương vội vàng buông chuyện trong tay xuống, cùng Triệu Tứ Nương nghênh đón.

Vốn là muốn giữ tỷ muội Mộc Cẩm hôm nay ở nhà nàng đón năm mới, bị Mộc Cẩm khéo léo từ chối.

Mộc Cẩm cười nói: "Đa tạ ý tốt của Lục Nương và Tứ Nương, nhà ta cũng là nhà mới, năm nay phải ở nhà đón năm mới. Hơn nữa, tam đệ và tứ đệ ta còn ở nhà.”

Triệu Lục Nương cùng Triệu Tứ Nương tỷ muội cũng không tiện nói cái gì.

Biết được tỷ muội Mộc Cẩm muốn đi Ngân Lâu dạo chơi, còn mời khuê nữ cùng cháu gái nhà nàng, nhanh chóng cười đáp ứng.

Sau đó Triệu Lục Nương cho đại nữ nhi Đào Đào của nàng một hà bao nặng trịch.

Lại nói với Mộc Cẩm: "Ngân lâu tốt nhất trong thị trấn là Hỉ Lai Ngân lâu, tiếp theo là Thải Phượng Ngân lâu, mấy nhà khác, không đi cũng được.”

Lúc này Triệu Tứ Nương lại đưa tay kéo Triệu Lục Nương, Triệu Lục Nương khó hiểu nhìn

 

 
Bình Luận (0)
Comment