Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 316

Nàng cũng không cho rằng hai người này là lui mà cầu thứ hai, mới nghĩ ra phương pháp như vậy.

Mộc Cẩm nhướng mày.

Tất nhiên, nàng có thể thay đổi công thức kho.

Chính là sửa chữa mấy vị nguyeo liệu liền trở thành một công thức kho khác, hơn nữa nàng cũng có thể dựa theo công thức kho nàng sửa làm ra mùi vị kho cũng không kém so với ban đầu.

Nhưng Mộc Cẩm hiểu được, một khi nàng thật sự dựa theo yêu cầu của hai người này đem công thức kho đã sửa đổi bán cho bọn họ, mặc dù lấy được tiền bán công thức kho, cũng là hậu hoạn vô cùng.

Có công thức kho Nàng sửa đổi, mặc kệ làm ra món kho có phải mùi vị tốt hơn cửa hàng kho Mộc Ký hay không, hai người này cùng với gia tộc sau lưng bọn họ nhất định sẽ động tay động chân...

Về phần hậu quả, chèn ép mùi kho của Mộc Ký đây là nhaso định.

"Mộc đông gia, nếu nói coong thức kho vị nguyên bản, ngươi không muốn bán, cái này chúng ta đều có thể lý giải."

“Ai cũng không muốn bán công thức gia truyền đúng không. Nhưng chúng ta bây giờ chỉ muốn mua công thức sửa đổi kho vị của mộc đông gia, chúng ta nghĩ cái này cũng không quá đáng a?"

Phong Lãng Việt vẻ mặt chờ mong nhìn Mộc Cẩm.

Tối hôm qua hắn và Ngô Chiêu thương lượng rất lâu, cố gắng dùng bạc đuổi đi.

Còn có chính là......

Bộ dạng tiểu mỹ nhân này quả thực khiến hắn thích, nếu có thể giao hảo với nàng, sau đó chờ sau khi hắn và Ngô Chiêu khống chế buôn bán món kho, món kho Mộc Ký còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Đến lúc đó, tiểu mỹ nhân này luôn yêu cầu đến trên đầu hắn, đến lúc đó sao......

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Phong Lãng Việt càng thêm hiền lành.

Ngô Chiêu ở một bên nhìn, trong lòng thầm lắc đầu.

Phong Lãng Việt này, cả đời này sợ là không bỏ được một chữ "Sắc".

Đương nhiên, nếu chuyện này thành công, hắn cũng không ngại thành người đẹp.

Lúc này liền chờ tiểu nha đầu này có thể bị thuyết phục.

"Nếu hai vị hiểu được công thức gia truyền này không thể bán, vậy cũng có thể hiểu được công thức gia truyền này càng không thể tùy ý thay đổi!”

“Tất hai vị là người đọc sách, rất hiểu biết.“

Câu trả lời của Mộc Cẩm tuy dịu dàng hơn hôm qua một chút, nhưng ý tứ từ chối rất rõ ràng.

Mặt Ngô Chiêu và Phong Lãng Việt tối sầm lại.

“Không phải...... Mộc đông gia, lời này không thể nói như vậy a!”

Mộc Cẩm liếc hắn một cái, nói: "Không biết lời này có chỗ nào không có đạo lý?”

Phong Lãng Việt lại nghèo từ: "Cái này…”

Ngô Chiêu ở một bên nhìn, ánh mắt tiểu nha đầu này kiên nghị, sắc mặt trầm tĩnh, xem ra thật sự không tiếp chiêu của bọn họ.

Tối hôm qua cùng Phong Lãng Việt thương lượng có mấy biện pháp, vốn cho rằng biện pháp này là có khả năng thành công nhất…

Xem ra, lại phải thất vọng rồi.



Lúc Phong Lãng Việt còn muốn nói nữa, Ngô Chiêu ngăn hắn lại.

“Lãng Việt huynh, nếu Mộc đông gia đã nói đến nước này, vậy chúng ta cũng không nên ép buộc. Hôm nay coi như xong, chúng ta cũng nên trở về.”

Nói xong, Ngô Chiêu đưa ra một ánh mắt với Phong Lãng Việt.

Phong Lãng Việt sửng sốt một chút, đành phải gật đầu.

Hai người liền khách khí nói tạm biệt Mộc Cẩm.

Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi nàng đến tỉnh…

Chờ hai người vừa đi, bạch thuật liền đánh ra lệnh.

Coi như lúc này hai người kia thật sự trở về tỉnh thành, bọn họ trên địa bàn, sợ là dễ dàng cũng sẽ không dừng tay.

Mộc Cẩm biết Bạch Thuật gọi người đi theo dõi hai người kia, liền cũng không đi lo lắng.

Chạng vạng tối, Bạch Thuật phái đi nhìn chằm chằm hai người kia bẩm báo, hai người Phong, Ngô quả thật ra khỏi huyện Giang Ninh, đi về phía tỉnh lị.

Bạch Thuật cau mày nói: "Cô nương, ngươi cảm thấy Phong Lãng Viêt cùng Ngô Chiêu thật sự bỏ qua sao?"

Mộc Cẩm nhếch môi.

“Theo ta thấy, cho dù hai người bọn họ lần này lên tỉnh, cũng không thể nói rõ bọn họ coi như xong. Sợ là còn kìm nén chuyện xấu lớn hơn nữa.”

Bạch Thuật gật đầu, "Cô nương nói đúng, thuộc hạ phái người điều tra hai người này cùng với thế lực sau lưng bọn họ, chỉ là hôm nay tra được tin tức còn không nhiều.”

Mộc Cẩm cười nói: "Không vội.”

Bạch Thuật bên này ngược lại là muốn đem tin tức điện hạ sắp tới Giang Ninh huyện bẩm báo cho Mộc Cẩm, nhưng nghĩ đến Kính công công cũng không có nói muốn đem tin tức này bẩm báo cho cô nương, nàng nhất thời lại không quyết định được chủ ý.

Suy nghĩ một chút, vẫn không có tự chủ trương.

Mấy ngày nữa điện hạ sẽ tới, điện hạ tới, cô nương cũng sẽ biết, vậy cũng không kém mấy ngày này.

Hai ngày sau, Triệu Cảnh Dật đã đến huyện Giang Ninh.

Sau khi an bài xongmọi chuyện , hắn liền đi bái phỏng Mộc Cẩm.

Mộc Cẩm cũng không ngờ hắn lại tới vào lúc

này.

Vả lại, lúc tới nhà nàng đã qua giờ cơm trưa.


Rồi sao? Sau khi chào hỏi, Mộc Cẩm liền hỏi một câu, "Công tử đã ăn trưa chưa?”

Đây vốn là một câu khách sáo.

Gặp mặt hỏi "Ăn chưa" là thói quen của hầu hết mọi người.

Mà Mộc Cẩm nghĩ, lúc này, quý nhân như Triệu Cảnh Dật, nhất định là đã ăn rồi.

Lại không ngờ người ta cười tự phụ, nhẹ giọng nói: "Còn chưa. Thỉnh Mộc cô nương nấu chút đồ ăn cho tại hạ.”



Không biết là bận đến bây giờ còn chưa ăn cơm trưa, hay là chỉ chờ nàng làm mới được.

Mộc Cẩm sửng sốt một chút

Cũng không phải bởi vì hắn không khách khí.

Mà là hắn lúc này thật đúng là không có ăn cơm trưa.

Bất kể là tình huống nào, Mộc Cẩm cũng để bụng.

Cũng không chú ý thân mật trong giọng nói của mình, mềm mại oán giận một câu: "Công tử cũng thật là, như thế nào đến giờ này còn chưa ăn cơm trưa?”

Nghe nàng nhẹ nhàng oán giận như vậy, Triệu Cảnh Dật khẽ cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe.

“Đúng, là lỗi của tại hạ. Khiến Mộc cô nương lo lắng.”

Mộc Cẩm liếc hắn một cái, ôn nhu nói: "Công tử ngồi trước một lát, ta vào bếp làm bát mì cho công tử.”

“Được! Làm phiền Mộc cô nương rồi. "Triệu Cảnh Dật ôn thanh cười nói.

Mộc Cẩm lắc đầu, lại nói: "Trong nhà còn có chút món kho, ta lại làm cho công tử mấy quả trứng luộc trà, công tử thấy được không?"

Triệu Cảnh Dật ôn nhu nói: "Mộc cô nương làm đồ ăn, vô luận là cái gì, tại hạ đều thích.

Lời này nói...... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Cẩm đỏ lên.

Nàng cúi đầu, nhanh chóng xoay người đi vào bếp phòng.

Sau khi tới bếp phòng, tim vẫn còn đập thình thịch......

Hơn nửa ngày sau, nàng mới tỉnh táo lại.

Vừa định động thủ nhào bột, Triệu Cảnh Dật lại đi theo nàng tới bếp.

“Mộc cô nương vì tại hạ làm đồ ăn vất vả, tại hạ nhóm lửa. "Nói xong, liền xắn tay áo lên, muốn tới giúp Mộc Cẩm nhóm lửa.

Hôm nay cũng vậy, lúc Triệu Cảnh Dật tới, trong nhà vừa vặn chỉ có một mình Mộc Cẩm.

Nhưng Mộc Cẩm không muốn một quý nhân như Triệu Cảnh Dật đến nhóm lửa.

Mau tới, bất chấp cái khác, vươn hai tay đem Triệu Cảnh Dật đẩy ra ngoài phòng bếp,

"Công tử yên tâm, chút việc nhỏ này ta có thể, không cần công tử giúp nhóm lửa!"

“Ngài vẫn nên ra ngoài ngồi uống trà đi!”

Triệu Cảnh Dật không lay chuyển được nàng, đành phải ra khỏi phòng bếp......

Lúc này Mộc Cẩm mới yên lòng, bận rộn trên bếp.

Xoa mì, nấu nước, nước sôi phía dưới.

Làm trứng kho trà cũng rất đơn giản, trong nhà có sẵn nước kho chuyên môn, trứng gà cũng có sẵn trứng gà chín.

Món kho có thịt đùi cừu kho, còn có mấy cái đùi gà kho, còn có mấy miếng đậu kho

Mộc Cẩm mới vừa đem những thứ này cắt xong phối hợp với một cái đĩa nước kho bưng ra ngoài, liền thấy Kính Tứ công công vội vàng đi tới.
Bình Luận (0)
Comment