Lâm Ngư trở về, Thạch Tiểu Liễu rất vui mừng. Buổi chiều rảnh rỗi, cậu nhóc lại nằm bò bên nôi chơi với Đoàn ca nhi.
Có nhiều người chơi cùng, Đoàn ca nhi cũng vui vẻ, được người này bế một lúc, người kia bế một lúc, đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, thấy ai cũng cười toe toét.
Lâm Thư Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, không biết làm sao lại tìm được tin Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn mở tiệm trên trấn. Không ngờ cuộc sống của Lâm Ngư không khó khăn như ông tưởng. Ông lại đến tìm, Thạch Tiểu Liễu nghe tiếng gõ cửa liền ra mở.
Vừa nhìn thấy Lâm Thư Viễn, sắc mặt Lâm Ngư liền lạnh xuống: “Ngươi đến đây làm gì? Ra ngoài.”
“Ngư ca nhi, con nghe cha nói, theo tên đồ tể đó thì có ngày nào sung sướng. Con theo cha đi, cha sẽ chăm sóc con. Nếu con không nỡ bỏ con mình thì cũng mang theo, cha sẽ nuôi.”
Nghe Lâm Thư Viễn còn muốn cậu bỏ Đoàn ca nhi, Lâm Ngư tức giận, cầm cái bát bên cạnh ném tới: “Cút!”
Ngụy Thanh Sơn đang bán thịt ở phía trước, nghe thấy tiếng tiểu phu lang tức giận liền chạy đến. Vừa thấy Lâm Thư Viễn không biết tìm đến đây bằng cách nào, hắn bừng bừng nổi giận xông lên, dọa cho Lâm Thư Viễn vội vàng lùi ra ngoài cửa.
“Vô lý, đúng là đồ tể thô lỗ.” Lâm Thư Viễn hừ lạnh. “Ngư ca nhi, cha vì muốn tốt cho con, con theo cha đi, cha sẽ cho con cuộc sống sung sướng.”
Ngụy Thanh Sơn đóng sầm cửa lại: “Còn dám đến đây nữa, lần sau đừng trách ta không khách khí.”
Lâm Ngư bị Lâm Thư Viễn làm cho tức điên, nhìn thấy ông ta như nhìn thấy ruồi bọ, buồn nôn. Ngụy Thanh Sơn rót trà cho cậu: “Yên tâm, lần sau ông ta đến, ta sẽ đánh ông ta ra ngoài.”
Lâm Ngư gật đầu: “Đôi khi ta tự hỏi, tại sao ông ta còn sống trở về, có phải ta…”
“Không.” Ngụy Thanh Sơn ngồi xuống bên cạnh tiểu phu lang.
“Ta không hiểu, tại sao ông ta lại muốn đưa ta đi? Rõ ràng là ông ta bỏ rơi ta và nương.”
Sắc mặt Ngụy Thanh Sơn cũng lạnh xuống. Lâm Thư Viễn ba lần bảy lượt muốn đưa Lâm Ngư đi, thậm chí còn không cần Đoàn ca nhi. Dù Lâm Thư Viễn không thích hắn, nhưng Đoàn ca nhi là con của Lâm Ngư.
Ngụy Thanh Sơn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Chắc là ông ta muốn đưa đệ đi để sinh con trai nối dõi họ Lâm. Lâm Thư Viễn ở rể, con cái chắc chắn phải theo họ nhà vợ.”
Lâm Ngư ngây người: “Ta… ta cứ tưởng ông ta thấy nhà mình nghèo khó, muốn bù đắp…”
Lâm Ngư càng thêm chán ghét Lâm Thư Viễn. Ban đầu, cậu cứ tưởng ông ta áy náy, không ngờ lại có ý đồ này. Người cha dịu dàng trong ký ức cậu đã không còn nữa, ông ta đã bị tiền tài làm cho tha hóa rồi.
Lâm Thư Viễn lại đến tìm thêm hai lần nữa, gõ cửa sau không ai mở, bị Ngụy Thanh Sơn hắt nước đuổi đi. Mấy ngày nay, Lâm Ngư bị ông ta làm phiền đến phát cáu.
Trương bà tử biết Lâm Ngư sinh ca nhi liền đắc ý. Từ sau lần đánh nhau, hai nhà hoàn toàn trở mặt.
Tiệm bánh bao của Lâm Ngư cũng không mua dầu mè ở nhà bà ta nữa, đều sai Thuận Tử đi mua ở nhà khác xa hơn. Trương bà tử ghi hận trong lòng, thỉnh thoảng lại nói xấu Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư.
“Sinh ca nhi thì có gì hay ho, còn đeo vàng đội bạc, bất quá cũng chỉ là đứa ca nhi không đáng giá.”
Trương bà tử cố tình nói to để Lâm Ngư trong sân nghe thấy. Cả hai lần Lâm Thư Viễn đến tìm Lâm Ngư cũng nghe thấy. Dù là ca nhi, đó cũng là cháu ngoại ruột của ông, sao có thể để một bà già nói này nói nọ.
Ngụy Thanh Sơn nghe thấy liền không nhịn được, đi thẳng từ cửa tiệm ra ngoài, trước mặt bao nhiêu người trên phố, hắn chém một nhát vào khung cửa nhà Trương bà tử: “Còn dám nói nhăng nói cuội nữa thử xem!”
Trương bà tử không ngờ Ngụy Thanh Sơn lại dám cầm dao chém cửa nhà mình, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất: “Á, giết người, giết người!”
Mọi người trên phố vội vàng can ngăn. Kim lão bản hòa giải: “Ngụy lão bản, đừng chấp bà ta, chỉ là một bà già lắm mồm thôi.”
Trương Đại Hà cũng vội vàng chạy ra can: “Ngụy lão bản, đừng chấp nương ta.”
Ngụy Thanh Sơn lúc này mới cầm dao trở về. Hắn cũng không định làm gì, người như Trương bà tử mềm nắn rắn buông, càng không để ý đến bà ta thì bà ta càng được nước lấn tới. Bây giờ dọa cho một trận, ngược lại được yên thân.
Thạch Tiểu Liễu cũng nhổ nước bọt về phía cửa hàng bên cạnh: “Bà già kia, tưởng ai cũng như Chu Đại để mặc bà ta bắt nạt sao.”
Lần này Trương bà tử bị dọa cho sợ, không dám nói xấu Lâm Ngư nữa.
Sau đó, Lâm Thư Viễn lại đến thêm hai lần nữa, lời nói đều có ý muốn đưa Lâm Ngư và Đoàn ca nhi đi, mua nhà cho họ ở phủ thành, cùng nhau sinh sống.
Ban đầu, Ngụy Thanh Sơn chỉ đoán mục đích của Lâm Thư Viễn, sau đó người hầu đi theo ông ta lỡ lời, quả nhiên Lâm Thư Viễn muốn đưa Lâm Ngư đi, rồi tìm người ở rể, sinh con nối dõi tông đường.
Ngụy Thanh Sơn nén giận, tìm Lâu Thanh Phong viết một bức thư, rồi đưa tiền nhờ thương nhân đi Giang Nam mang theo giúp.
Lâm Ngư và Đoàn ca nhi là giới hạn cuối cùng của hắn. Lâm Thư Viễn lại hết lần này đến lần khác dây dưa, muốn đưa hai người đi. Ban đầu, Ngụy Thanh Sơn không muốn để ý đến Lâm Thư Viễn, nhưng mỗi lần đến mà không gặp được Lâm Ngư, ông ta lại đứng ở ngoài phố một lúc rồi mới đi, làm cho cả phố đều biết cha của Lâm Ngư muốn đưa cậu đi sống sung sướng.
Mãi đến khi Lâm Thư Viễn phải đi mới chịu rời khỏi, nhờ tiểu nhị khách điếm gửi lại bạc và lời nhắn, nói rằng sẽ quay lại.
Lâm Ngư nhìn một trăm lượng bạc, trong lòng khó chịu. Nhà cậu cũng không thiếu một trăm lượng này: “Thanh Sơn, đem số bạc này cho viện mồ côi trong trấn đi.”
Bạc của Lâm Thư Viễn cậu không cần. Ngô nương tử nghe vậy liền nói: “Lâm phu lang, hay là mua vải mua bông về may áo ấm mùa đông cho lũ trẻ? Trẻ con ở viện mồ côi đáng thương lắm, mùa đông đến không có áo ấm mặc. Số bạc này đưa thẳng, không biết có được dùng cho lũ trẻ được bao nhiêu.”
Lâm Ngư nghe cũng thấy phải, liền đưa bạc cho Ngô nương tử: “Ngô nương tử, người cầm lấy lo liệu đi, ta bây giờ phải chăm sóc Đoàn ca nhi, không thể đi được.”
“Được, Lâm phu lang cứ yên tâm.”
Trẻ lớn nhất ở viện mồ côi trong trấn cũng chỉ mười tuổi, đều là những đứa trẻ mất cha nương trong nạn đói, cuộc sống ở viện mồ côi không dễ dàng gì, chỉ đủ ăn qua ngày.
Ngô nương tử đến viện mồ côi xem qua, đếm xem có bao nhiêu đứa trẻ rồi ghi nhớ trong lòng. Trẻ con ở đây cũng không ít, khoảng hai ba mươi đứa, lớn có, nhỏ có, ngày thường nha môn trong trấn cấp ít bạc, thỉnh thoảng có thương nhân giàu có quyên góp, nhưng chúng vẫn mặc quần áo rách rưới, sắc mặt cũng không được tốt.
Số bạc này đưa thẳng cho viện mồ côi, không chừng lại bị ai đó lấy mất, chi bằng may cho mỗi đứa một bộ áo bông dày. Cũng không sợ bây giờ trời nóng mặc không được, may rộng một chút, ban đêm có thể làm chăn đắp cũng được.
Chuyện Lâm Ngư muốn may áo bông cho trẻ em ở viện mồ côi lan ra, Kim nương tử cũng đến hỏi, muốn đến giúp may áo. Lâm Ngư đương nhiên đồng ý.
Ngô nương tử đến cửa hàng vải của Chu Đại mua vải bền chắc, rồi mua bông về. Buổi chiều, những phụ nữ rảnh rỗi trong trấn đều đến giúp đỡ.
Lâm Ngư không ngờ lại có nhiều người đến giúp như vậy, ngay cả nương tử của Trương Đại Hà ở cửa hàng dầu mè cũng đến, con nhỏ thì giao cho con gái lớn trông nom ở sân.
Bạc chưa dùng hết, số còn lại Lâm Ngư bảo lúc mang áo bông đến thì mua thêm bánh bao nhân thịt, cho lũ trẻ ăn chút thịt. Bạc của Lâm Thư Viễn cậu không cần, cứ coi như tích đức cho Lâm Thư Viễn vậy.
Sân nhà Lâm Ngư rất náo nhiệt. Mọi người làm việc gần nửa tháng mới xong. Hôm đó, tiệm bánh bao của Lâm Ngư nghỉ bán một ngày, đặc biệt làm hơn trăm cái bánh bao nhân thịt mang đến viện mồ côi.
Hôm đó, Lâm Ngư không đi, chỉ sai Thuận Tử và Ngô nương tử đánh xe lừa chở đồ đến đó. Vốn dĩ không phải tiền của cậu, cậu cũng không muốn nhận công lao này.
Lâm Thư Viễn đi buôn bán vẫn chưa về nhà, thư của Ngụy Thanh Sơn đã được gửi đến Tần phủ. Tần Lương Ngọc tức giận đến mức nằm liệt giường. Bà không ngờ mười mấy năm phu thê ân ái, từ đầu đến cuối đều là lừa dối.
Là tiểu thư khuê các, bà đâu biết phải làm sao, chỉ cần nghĩ đến nội dung bức thư là lại khóc lóc thảm thiết. Bà có một trai một gái, con gái lớn năm nay gần mười tuổi, con trai nhỏ tám tuổi.
Bà không ngờ cha bà mới mất chưa đầy nửa năm, Lâm Thư Viễn đã dám chạy đi nhận con riêng.
Con gái lớn Tần Phương Nhi hôm đó cũng đọc bức thư. Cô bé từ nhỏ được Tần lão gia đích thân dạy dỗ, thường xuyên được ông dẫn đi xem xét cửa hàng, sổ sách. Trước khi mất, Tần lão gia thường nói đứa cháu này có phong thái của ông năm xưa, chỉ tiếc là nữ nhi.
Tần Phương Nhi thấy nương ngày đêm khóc lóc cũng không biết làm sao, trong lòng càng thêm chán ghét cha mình: “Nương, đừng khóc nữa, nương còn muốn sống với ông ta sao?”
Vì bức thư của Ngụy Thanh Sơn mà nhà họ Tần rối loạn. Ngụy Thanh Sơn không biết chuyện này, Lâm Thư Viễn ba lần bảy lượt muốn đưa Lâm Ngư đi đã chạm đến giới hạn của hắn.
Ngụy Thanh Sơn bế Đoàn ca nhi ba tháng tuổi chơi ngoài sân. Hắn bế con lên cao, trêu chọc nó. Đoàn ca nhi vui vẻ đạp chân, cười khanh khách.
Trời ấm áp, đứa nhỏ mặc quần áo mỏng, trông mũm mĩm, đáng yêu vô cùng. Lâm Ngư thấy con mình cười đến chảy cả nước miếng: “Thôi, thôi, đừng trêu nó nữa.”
Ngụy Thanh Sơn ôm Đoàn ca nhi vào lòng. Lâm Ngư lấy khăn lụa lau nước miếng cho con: “Sao lại vui đến thế?”
Đoàn ca nhi nằm trên vai Ngụy Thanh Sơn, vui vẻ vung vẩy nắm đấm nhỏ. Ngụy Thanh Sơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, hôn một cái: “Đoàn ca nhi của chúng ta ngoan quá.”
Trong tiệm đông người, ngày thường ai cũng thích chơi với Đoàn ca nhi. Ngụy Thanh Sơn muốn gần gũi con mình cũng phải nhanh tay tranh giành, nếu không sẽ bị Triệu Nguyệt Nguyệt hoặc Thạch Tiểu Liễu bế mất.
Ngụy Thanh Sơn chơi với con một lúc rồi đặt nó vào nôi: “Đợi Đoàn ca nhi lớn lên, cha sẽ cho con đi học chữ.”
Lâm Ngư nghe Ngụy Thanh Sơn nói vậy liền cười: “Nó còn nhỏ mà.”
Ít có nam đồng và nữ đồng biết chữ, chỉ những nhà giàu có mới cho con cái đi học. Đoàn ca nhi còn nhỏ như vậy mà Ngụy Thanh Sơn đã nghĩ đến chuyện cho con đi học.
Mở tiệm cũng dành dụm được chút bạc, hiện tại cũng được bảy, tám trăm lượng, nhưng nhà ở quê chưa xây nhà, ở trên trấn cũng chỉ là nhà thuê. Ngụy Thanh Sơn liền nghĩ hay là mua một căn nhà.
Hắn chưa nói ý định này với Lâm Ngư, chỉ mới nghĩ đến thôi. Đoàn ca nhi còn nhỏ, hắn cũng chưa nghĩ ra sẽ mua nhà ở đâu.
Mọi người đang ngồi trong sân, người làm việc, người chơi với con, thì cửa sau bị gõ. Thạch Tiểu Liễu chạy ra mở cửa, thấy một phu nhân ăn mặc sang trọng đứng trước cửa, bên cạnh còn có hai đứa trẻ lớn lớn và bốn năm nha hoàn, bà tử. Cảnh tượng này Thạch Tiểu Liễu chưa từng thấy bao giờ.
Cậu bé thò đầu ra hỏi: “Mấy người tìm ai?”
Người phụ nữ dẫn đầu có chút bối rối: “Ta tìm Lâm Ngư, đây là nhà của Lâm Ngư phải không?”
“Ngươi là ai?”
“Ta … ta là thê tử của Lâm Thư Viễn.”
Thạch Tiểu Liễu vừa nghe là người nhà họ Lâm, liền nghĩ là đến gây sự, cậu bé lập tức sa sầm mặt: “Không gặp, không gặp, sao mấy người phiền phức thế?”
Tần Chiêu thấy nương đến mà bị chặn ở ngoài cửa, tính tình kiêu ngạo, cậu bé liền tiến lên một bước, cãi lại: “Ngươi là ai? Chúng ta đâu có tìm ngươi.”
Lâm Ngư ngồi trong sân nghe thấy tiếng liền hỏi: “Tiểu Liễu, ai đấy?”
Thạch Tiểu Liễu bực bội, trừng mắt nhìn Tần Chiêu: “Lâm tiểu mụ, là người nhà họ Lâm đến.”
“Bảo họ đi đi, sao lại đến nữa.” Lâm Ngư vừa nghe là người nhà Lâm Thư Viễn, lại nghĩ là ông ta sai người đến quấy rầy.
Tần Lương Ngọc vội vàng nói: “Không phải, không phải, ta chỉ muốn đến xem, muốn gặp Ngư ca nhi.”
Tần Phương Nhi bước lên một bước: “Chúng ta là nhà họ Tần ở Giang Nam, đến đây để xin lỗi.”
Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn nghe nói là người nhà họ Tần đến, hai người cùng ra xem.
Thấy trước cửa nhà có một đám người ăn mặc sang trọng, người phụ nữ dẫn đầu đang lấy khăn lau nước mắt. Lâm Ngư biết đây là ai rồi, là nhà họ Tần mà Lâm Thư Viễn ở rể. Cậu có vài chuyện muốn hỏi, liền cho mọi người vào nhà.
Tần Lương Ngọc nhìn Lâm Ngư từ trên xuống dưới, rồi lại lấy khăn lau nước mắt khóc nức nở. Bà không tin Lâm Thư Viễn vì tiền mà bỏ vợ bỏ con, vậy thì mười mấy năm tình cảm của bà tính là gì? Lâm Thư Viễn rất chiều chuộng bà, hai người sống với nhau rất hòa hợp, bao nhiêu năm nay khiến không biết bao nhiêu người ghen tị.
Tần Phương Nhi thấy nương lại khóc, liền an ủi: “Nương, đừng khóc nữa, giờ không phải đã gặp được rồi sao.”
Tần Chiêu thấy Lâm Ngư, người anh trai này, liền bĩu môi không vui. Cậu bé không tin cha mình đã từng cưới vợ sinh con.
Thấy người phụ nữ cứ khóc mãi, Lâm Ngư muốn lạnh nhạt cũng không được. Có lẽ vì hơi ồn ào, Đoàn ca nhi cũng khó chịu, khẽ rên rỉ. Lâm Ngư bế con lên: “Ngoan nào, ngoan nào, cha bế con nè.”
Tần Lương Ngọc khóc một lúc rồi mới nín. Bà ngồi xuống ghế, mắt đỏ hoe: “Nương con… mất rồi sao?”
Lâm Ngư ừ một tiếng. Tần Lương Ngọc vừa nghe liền lại lau nước mắt: “Ta thật sự không biết ông ấy đã có vợ con, ta cũng không cố ý hại chết nương con.”
“Nương, nương đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ hại sức khỏe.”
Trên đường đến đây, Tần Lương Ngọc vẫn còn ôm hy vọng, có lẽ bức thư là giả, căn bản không có ai khác. Nhưng khi gặp được Lâm Ngư, tia hy vọng cuối cùng trong lòng bà cũng tan biến.
Lâm Ngư hỏi: “Lâm Thư Viễn nói lúc được cứu ông ta bị thương ở đầu, thật hay giả?”
Tần Lương Ngọc lau nước mắt: “Thương ở đầu gì chứ? Ta… ta không biết. Hôm đó, trên sông gió to sóng lớn, thuyền nhỏ của Lâm Thư Viễn bị lật, được thuyền buôn nhà ta cứu lên. Vừa hay lúc đó ta cùng nương về nhà ngoại thăm họ hàng, nên mới… mới quen biết nhau.”
Ngụy Thanh Sơn vừa nghe liền biết Lâm Thư Viễn nói dối, hắn hừ lạnh: “Lâm Thư Viễn lừa phu lang nhà ta là ông ta bị thương ở đầu, mất trí nhớ, nên mới không trở về.”
Lâm Ngư vừa bế vừa dỗ Đoàn ca nhi: “Bà đã biết Lâm Thư Viễn là người như thế nào rồi, bà định làm gì?”
Tần Lương Ngọc sững người, bà lắc đầu: “Ta… ta không biết.”