Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 23

Tang nương thấy chua xót, nước mắt lại chực trào ra. Nàng về nhà họ Tiền đã ba năm, ngày đêm miệt mài dệt vải, vậy mà ngay cả một miếng thịt cũng chưa từng được ăn. Thanh ca nhi lớn đến chừng này, chưa từng được nếm thịt, thậm chí còn không biết thịt là gì.

Hôm qua, vải bán được thêm mấy đồng tiền, nàng liền len lén giấu đi, định dành dụm một thời gian rồi mua đồ ngon cho Thanh ca nhi ăn. Ai ngờ Tiền Quý Nhi đột nhiên quay về, lục lọi tìm ra.

Tang nương ôm Thanh ca nhi dỗ dành: “Ngủ đi, ngủ dậy sẽ có bánh bao thơm ngon.”

Thanh ca nhi đói đến mức không chịu nổi, miệng ngậm cọng rơm, tay nhỏ nắm chặt áo Tang nương: “Nương, đói, con không ngủ được.”

“Ngoan, ngủ đi con.”

Lâm Ngư đội nón lá, cẩn thận đi ra ngoài nhà kho nhà họ Tiền. Nhà kho nhà họ Tiền toàn là lỗ thủng, cậu nhìn qua khe hở thấy rõ bên trong. Cậu thấy Tang nương đang ôm Thanh ca nhi dỗ dành, Thanh ca nhi ủ rũ dựa vào lòng Tang nương, mút cọng rơm.

Lâm Ngư nhớ lại những ngày tháng cậu và mẫu thân đã trải qua. Sau khi phụ thân mất tích, mẫu thân cũng đổ bệnh, nhưng vì mưu sinh, bà vẫn cố gắng ngồi dậy thêu thùa dù đang bệnh.

Lâm Ngư sờ những chiếc bánh bao còn nóng hổi trong lòng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu khẽ gọi: “Tang nương, Tang nương.”

Thanh ca nhi thấy vị a ma xinh đẹp hay cho mình bánh bao thơm ngon liền muốn lên tiếng, nhưng bị Tang nương bịt miệng lại. Nàng lắc đầu với Thanh ca nhi: “Đừng nói gì cả.”

Lâm Ngư ném hai cái bánh bao nhân rau cần vào trong rồi bỏ chạy. Tang nương đặt Thanh ca nhi xuống, vội vàng nhặt gói vải nhỏ trên đất. Gói vải mềm mại, ấm áp, biết bên trong là đồ ăn, Tang nương vội vàng quay lại chỗ Thanh ca nhi: “Ngoan, ăn chút gì đi con, ăn chút gì đi.”

Thanh ca nhi đói lả, ôm lấy bánh bao gặm. Tang nương xoa đầu con: “Suỵt, đừng nói gì.”

Thanh ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt nhỏ gầy gò phồng lên: “A, a nương, nương ăn, ăn.”

Thanh ca nhi đưa bánh bao trong tay cho nương cắn. Hai bàn tay nhỏ bé của nó lem luốc, in mấy dấu tay đen lên chiếc bánh bao trắng mập mạp. Tang nương cúi xuống cắn một miếng: “Ngoan, nương còn một cái nữa.”

Tang nương cắn một miếng đã nếm được vị thịt. Ngư ca nhi cho nàng lại là bánh bao có thịt. Nàng cầm chiếc bánh bao còn lại ăn ngấu nghiến.

Lâm Ngư trở về liền tìm Ngụy Thanh Sơn. Ngụy Thanh Sơn đang đun nước, hắn vẫy tay với chàng: “Qua đây hơ khô người.”

Lâm Ngư ngoan ngoãn ngồi xuống bên bếp lửa. Chàng ra ngoài một chuyến, vạt áo bị ướt, cơn mưa xuân này đã dai dẳng rả rích gần cả ngày trời.

Hai người rửa mặt xong liền nằm lên chiếc giường mới. Lâm Ngư nằm trong chăn ấm áp khô ráo, nghe tiếng mưa rơi tí tách trên cửa sổ: “Chắc, chắc sắp tạnh rồi.”

“Ừm, mai trời không mưa ta sẽ lên núi xem sao.”

“Ta, ta cũng muốn đi.”

“Vừa mưa xong, đường núi khó đi, đệ ở nhà đi, đợi vài hôm nữa rồi hẵng đi.”

Lâm Ngư rụt nửa mặt vào trong chăn. Ngay cả Ngụy Thanh Sơn nằm bên cạnh hôm nay cũng nằm nghiêm chỉnh lạ thường. Lâm Ngư khẽ gọi: “Thanh, Thanh Sơn.”

Ngụy Thanh Sơn xoay người, áp lên người bên cạnh: “Đau thì nói cho ta biết.”

Lâm Ngư cắn môi không dám lên tiếng, sợ giống đêm tân hôn làm mất hứng của Ngụy Thanh Sơn. Nhưng mà thật sự rất đau, cậu run rẩy vòng tay ôm cổ Ngụy Thanh Sơn, thở hổn hển.

Ngụy Thanh Sơn rất dịu dàng vuốt ve cậu, nhưng vẫn rất đau.

Ngụy Thanh Sơn không dám quá mạnh bạo, làm hai lần liền ôm tiểu phu lang của mình thở dài một hơi. Thật thoải mái, hắn không biết diễn tả cảm giác trong lòng mình ra sao, niềm vui sướng này còn hơn cả ngày hắn và sư phụ đánh chết con hổ.

Ngụy Thanh Sơn vỗ nhẹ lưng tiểu phu lang. Lâm Ngư mơ màng run rẩy: “Đừng, đừng nữa.”

“Ừm, ngủ đi, còn đau không?”

“Không, không đau.”

Ngụy Thanh Sơn mãn nguyện ôm tiểu phu lang của mình, hắn cứ nghĩ đối phương cũng giống hắn, chỉ là ngại ngùng không dám nói.

Sáng hôm sau, khi Ngụy Thanh Sơn thức dậy, Lâm Ngư vẫn chưa tỉnh, lộ ra nửa khuôn mặt đang say ngủ, mái tóc đen dài ngoan ngoãn xõa trên gối. Ngụy Thanh Sơn không nhịn được cười, tiểu phu lang hôm qua chắc mệt lắm rồi. Tay nghề của Thạch Tử thật sự không tồi, chiếc giường này không phát ra một tiếng động nào.

Ngụy Thanh Sơn lặng lẽ vào bếp nấu cơm. Hôm qua còn thừa lại một ít bánh bột rau dại ngũ cốc, Ngụy Thanh Sơn hơi áy náy, tuy hắn ăn thấy ngon hơn trước kia nhiều, nhưng cũng không thể để tiểu phu lang chịu khổ ăn những thứ thô ráp này.

Hắn lấy bột mì ra, tráng vài cái bánh, sợ tiểu phu lang không nỡ ăn, lại chiên thêm hai quả trứng.

Hắn hâm nóng mấy cái bánh bột rau dại ngũ cốc ăn rồi đi ra ngoài. Hắn phải lên núi săn bắn nhiều hơn, tiểu phu lang ôm vào lòng thật gầy, hắn cũng không dám dùng sức, sợ làm tiểu phu lang bị thương.

Ngụy Thanh Sơn đeo giỏ tre lên núi. Đợi đến khi Lâm Ngư tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

“Thanh Sơn, Thanh Sơn.” Cậu gọi hai tiếng không thấy ai trả lời, chắc là đã lên núi rồi.

Lâm Ngư cử động người, thấy hơi khó chịu. Lý thẩm nói đúng, lần đầu tiên thật sự rất đau. Cậu thấy người không thoải mái liền dậy đun nước nóng.

Cậu đi lại cũng thấy chân hơi mềm nhũn. Mở nắp nồi ra, thấy bên trong có mấy cái bánh mì, còn có một đĩa trứng chiên.

Lâm Ngư thấy ấm lòng, đun nước nóng, thay quần áo rồi mới ăn.

Ăn xong, cậu thấy người dễ chịu hơn một chút, thả mấy con gà con trong lồng ra ngoài chạy nhảy, Bạch Tuyết cũng được thả ra sân trước chơi đùa.

Sau một trận mưa xuân, hạt giống trong vườn rau nhỏ của cậu đã đồng loạt nhú mầm. Lâm Ngư rất vui mừng, nhìn mãi không chán.

“Ngư ca nhi! Hôm nay huynh ở nhà à.” Hà Đông Đông bưng giỏ thêu đi tới. “Ôi, hôm qua mưa không ra ngoài được, chán chết mất, nương ta bắt ta ngồi thêu cả ngày, huynh ở nhà thật tốt quá.”

Lâm Ngư cũng rất vui, bê ghế ra ngồi cùng Hà Đông Đông ngoài sân phơi nắng.

Lâm Ngư đang rảnh rỗi, thấy khung thêu của Hà Đông Đông liền ngứa tay muốn thử. Cậu đã nhiều năm không thêu, tay cũng hơi cứng.

Hà Đông Đông cầm khung thêu của mình cho Lâm Ngư xem: “Ngư ca nhi, huynh xem cái lá này ta thêu mãi không được.”

“Để ta xem.”

Thấy Lâm Ngư đưa tay ra, Hà Đông Đông liền nhét khung thêu cho cậu, như thể nhìn thấy cứu tinh: “Huynh thêu đi, huynh thêu đi, ta không có năng khiếu thêu thùa đâu, nương ta cứ bắt ta học.”

Hà Đông Đông gác chân lên ghế, lười biếng. Y nghe thấy tiếng chíp chíp: “Ngư ca nhi, nhà huynh có gà con à?”

“Ừm, hôm trước đi chợ mua mấy con.”

Hà Đông Đông nghe vậy liền thấy hứng thú, cũng không thêu nữa, chạy ra sân sau xem gà con.

Lâm Ngư cúi đầu thêu, cậu nghĩ lúc rảnh rỗi có thể thêu mấy cái khăn tay, túi thơm gì đó, cũng có thể kiếm thêm thu nhập cho gia đình.

Hà Đông Đông chơi chán rồi mới quay lại, Lâm Ngư đã thêu cho y được một đoạn. Y liền thò đầu ra xem: “Ngư ca nhi, huynh giỏi thật, thêu còn đẹp hơn cả đại tẩu ta.”

Lâm Ngư cười: “Nếu không thích thì sao không nói với bá mẫu?”

Hà Đông Đông, người vốn dĩ thẳng thắn, im lặng, xoa xoa tay, mặt đỏ bừng: “Năm nay ta đã mười lăm tuổi rồi, nương ta bảo ta học thêu, học xong rồi thêu áo cưới, ôi, Ngư ca nhi, huynh hư quá!”

Hà Đông Đông đẩy cậu: “Ngư ca nhi, thành thân có tốt không?”

Lâm Ngư đỏ mặt, ấp úng đáp: “Cũng, cũng được.”

Cậu và Ngụy Thanh Sơn thành thân rất tốt, tốt hơn ở nhà họ Triệu không biết bao nhiêu lần. Ngụy Thanh Sơn lại rất quan tâm cậu, tuy nhà không có nhiều bạc, nhưng từ từ tích cóp sẽ có thôi.

Mọi thứ đều tốt, chỉ là chuyện hôm qua cậu không thích lắm.

Hà Đông Đông vẫn gặng hỏi: “Cũng được là sao, rốt cuộc là thế nào?”

“Rất, rất tốt.”

Lâm Ngư vội vàng cúi đầu thêu, sợ Hà Đông Đông hỏi tiếp. Nữ tử hay ca nhi nào chẳng có lúc mơ mộng, Hà Đông Đông cũng hơi ngại ngùng: “Ta muốn tìm người nào tuấn tú một chút, hehe~”

Lâm Ngư không đáp lời, đỏ mặt tiếp tục thêu. Thêu một lúc tuy vẫn còn hơi vụng về nhưng đã khá hơn nhiều.

“Tang nương, Tang nương! Nước nóng ta bảo ngươi rót đâu, mau lên!”

Tiếng Tiền Quý Nhi vang lên từ nhà bên cạnh. Hà Đông Đông nghiêng tai nghe ngóng: “Tiền Quý Nhi về rồi à?”

Lâm Ngư ừ một tiếng. Hà Đông Đông nói nhỏ với Lâm Ngư: “Tiền Quý Nhi không phải người tốt, nghiện rượu lại cờ bạc, nát như vậy mà Tiền bà bà vẫn coi như bảo bối, về nhà là đánh Tang nương. Tang nương lấy chồng ba năm rồi, ta cũng chẳng mấy khi thấy nàng, suốt ngày ở nhà làm việc.”

Hà Đông Đông hừ lạnh: “Lấy phải loại người khốn nạn này, ta thà ở vậy còn hơn.”

“Nhà mẹ đẻ Tang nương còn ai không?”

“Nghe nói còn một người huynh trưởng, cũng chưa thấy đến bao giờ.”

Lâm Ngư không muốn bàn tán chuyện nhà người khác. Hôm qua nhà họ Tiền ồn ào như vậy, cậu cũng không nói với Hà Đông Đông. Cả buổi sáng hai người cứ cắm cúi thêu thùa, trò chuyện.

Gần trưa, Hà Đông Đông cũng về nhà. Nương y đang nấu cơm: “Nương, con về rồi!”

Nghe thấy tiếng động ngoài sân, Hà nhị tẩu cũng đi ra: “Đông ca nhi về rồi, hôm nay thêu thế nào?”

“Cũng tàm tạm.”

Hà nhị tẩu liếc nhìn Hà Đông Đông. Hà Đông Đông năm nay đã mười lăm tuổi, đến tuổi bàn chuyện cưới xin rồi. Hôm nay nàng ra ngoài có gặp Hạ Hà Hoa, Hạ Hà Hoa có nhắc đến đệ đệ của nàng ta với nàng.

Hà nhị tẩu quan hệ với Hạ Hà Hoa khá tốt, nghĩ nếu Đông ca nhi gả cho đệ đệ của Hạ Hà Hoa cũng được, nên mới nảy ra ý này.

Hà Đông Đông không chú ý đến ánh mắt dường như đang đánh giá của nàng ta, đặt giỏ thêu xuống liền vào bếp.

Ăn cơm trưa xong, Hà Đông Đông lại muốn tìm Lâm Ngư đi chơi, bị Hà nhị tẩu ngăn lại: “Đông ca nhi, đừng chạy lung tung nữa, ở nhà thêu đi.”

“Ta  muốn đi tìm Ngư ca nhi chơi.”

“Ngươi là ca nhi chưa xuất giá, không nên suốt ngày ra ngoài chạy nhảy.”

Hà Đông Đông nghe vậy liền không vui. Y ra ngoài chơi thì sao chứ, ngay cả nương y cũng chưa nói gì y, Hà đại tẩu lên tiếng: “Đông ca nhi muốn đi thì cứ cho nó đi. Ta thấy tay nghề thêu thùa của Ngư ca nhi rất tốt, hơn ta nhiều, vừa học hỏi được.”

Hà Đông Đông lúc này mới vui vẻ: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Khoan đã, Đông ca nhi, đợi đã.” Hà nhị tẩu kéo hắn lại: “Cái đó, nhị tẩu có mấy lời muốn nói với ngươi.”

“Gì vậy, tẩu cứ nói đi.”

“Đợi đã, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”

Hà nhị tẩu làm ra vẻ thần bí. Hà Đông Đông muốn đi tìm Lâm Ngư, giờ bị kéo lại cũng không đi được. Đang nói chuyện thì Hạ Hà Hoa đi vào: “Đông ca nhi ở nhà à.”

Hà đại nương không thích Hạ Hà Hoa lắm, nhưng cũng không đắc tội với nàng ta. Dù sao cũng là người cùng làng đến chơi, Hà đại nương bê ghế ra: “Hà Hoa đến chơi à.”

Hạ Hà Hoa khách sáo vài câu rồi thân thiết nắm tay Hà Đông Đông: “Đông ca nhi nhà chúng ta năm nay mười lăm tuổi rồi nhỉ, càng lớn càng xinh đẹp.”

Hà Đông Đông nổi hết da gà. Hạ Hà Hoa đang giở trò gì vậy? Mấy hôm trước bị y làm cho nghẹn họng còn lườm y, hôm nay lại thân thiết như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Y chẳng thích Hạ Hà Hoa chút nào, ai bảo ả ta bắt nạt Ngư ca nhi chứ.

Bị Hà Đông Đông làm lơ, Hạ Hà Hoa cười gượng hai tiếng: “Cái đó, nương của Đông ca nhi, hôm nay ta đến là muốn nói cho Đông ca nhi một mối nhân duyên. Đại ca nhà mẹ đẻ ta cũng đến tuổi rồi, bà yên tâm, nhà nương ta ở gần trấn, coi như là người ở trấn, làm ăn buôn bán gì cũng tiện hơn.”

Hà đại nương biết ngay Hạ Hà Hoa đến chẳng có chuyện gì tốt. Bà kéo Hà Đông Đông lại: “Đông ca nhi còn nhỏ, ta muốn giữ nó lại thêm một hai năm nữa.”

“Sợ gì chứ, đính hôn rồi chuẩn bị cũng phải mất nửa năm một năm.” Hà nhị tẩu đứng bên cạnh phụ họa.

Hà đại nương trừng mắt nhìn nàng: “Chuyện của Đông ca nhi, đến lượt ngươi lên tiếng à.”

Hà Đông Đông nghe nói là đại ca của Hạ Hà Hoa, tức giận bưng giỏ thêu bỏ đi: “Nương, con đi tìm Ngư ca nhi chơi đây.”

“Ừ, đi đi.”

“Này, Đông ca nhi, Đông ca nhi đợi đã, đợi đã.” Hạ Hà Hoa còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Hà Đông Đông chẳng thèm để ý đến nàng ta.

Hà đại nương cũng không để ý đến nàng ta nữa, hừ lạnh một tiếng rồi vào nhà. Hà nhị tẩu lúng túng tiễn Hạ Hà Hoa ra ngoài: “Ngươi xem, mẹ chồng ta không đồng ý.”

Hạ Hà Hoa thân thiết nắm tay Hà nhị tẩu: “Vậy ngươi giúp ta nói thêm vài lời tốt đẹp nhé, điều kiện nhà ta không tệ đâu, ta thấy Đông ca nhi ngoan ngoãn, nên mới đến nói chuyện này.”

Vừa vào nhà, Hà nhị tẩu đã bị Hà đại nương gọi lại: “Nhị tức phụ, ngươi lại đây.”

“Mẹ.”

“Chuyện này là ai khởi xướng?”

“Ai khởi xướng gì chứ, là Hà Hoa nói, con thấy cũng được, có thể xem xét.”

“Nương của Đông ca nhi còn sống sờ sờ ra đây, còn có đại tẩu của nó nữa, đến lượt ngươi à? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng qua lại với Hạ Hà Hoa, ngươi cứ không nghe.”

Hà nhị tẩu bị mắng một trận, thấy rất ấm ức. Nàng có được lợi lộc gì đâu, ngược lại còn bị người ta mắng: “Con cũng chỉ vì muốn tốt cho Đông ca nhi thôi. Nhà Hà Hoa gần trấn, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn ở đây.”

“Im miệng, lão nhị, lão nhị!”

Nghe thấy tiếng gọi, Hà Nhị Trụ đi vào: “Có chuyện gì vậy nương?”

“Có chuyện gì hả? Có chuyện gì hả?” Hà đại nương tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi xem vợ tốt của ngươi kìa, lại muốn gả Đông ca nhi cho đại ca của Hạ Hà Hoa, Hạ Hà Hoa là loại người gì, đại ca của nàng ta có thể tốt được à? Hơn nữa, Hạ Hà Hoa đã lấy chồng rồi, đại ca nàng ta vẫn chưa cưới, nếu tốt thì sao đến giờ vẫn chưa lấy vợ?”

Hà Nhị Trụ kéo vợ mình đi, liếc nhìn nàng ta một cái: “Nương không thích Hạ Hà Hoa, sao nàng lại dây dưa với ả ta? Hơn nữa, chuyện hôn nhân của Đông ca nhi đã có nương lo rồi.”

“Ta cũng chỉ muốn tốt cho Đông ca nhi mà.” Hà nhị tẩu cũng thấy ấm ức, nàng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn bị mắng: “Hơn nữa, không thể chỉ vì nương thân thiết với nhà Ngụy Thanh Sơn mà không cho ta thân thiết với Hà Hoa chứ.”

Hà đại nương nghe thấy câu này trong phòng liền thở dài. Nhị tức phụ nhà bà tâm địa không xấu, tính cách cũng thẳng thắn, nhưng ở bên Hạ Hà Hoa thì bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.

Hà Đông Đông cũng tức giận, vừa đến nhà Lâm Ngư liền trừng mắt. Lâm Ngư rót cho y bát nước nóng, bên trong còn cho thêm hai quả táo đỏ: “Ai chọc đệ giận vậy? Sáng nay không phải vẫn còn vui vẻ sao?”

“Nhị tẩu ta, đúng là, tẩu ấy lại muốn mai mối ta với đại ca của Hạ Hà Hoa, tức chết ta mất!”

“Hả?”

Lâm Ngư không dám bình luận. Lần trước Hạ Hà Hoa đến nhà cậu gây sự, cậu không có ấn tượng tốt về ả ta, huống hồ gì đại ca của ả ta, cậu càng không biết.

“Đừng giận nữa, uống chút nước đi.”

Hà Đông Đông tức giận uống một hơi cạn sạch bát nước táo đỏ ngọt lịm, lửa giận trong lòng mới nguôi ngoai một chút: “Huynh không biết đâu, Hạ Hà Hoa như vậy, đại ca ả có thể tốt đẹp đến đâu? Hơn nữa, hai năm trước, khi nhà họ Ngụy chưa phân gia, Hạ Hà Hoa thường xuyên vênh váo mang gà rừng, thỏ rừng về nhà mẹ đẻ.”

Lâm Ngư ừ một tiếng. Những con gà rừng, thỏ rừng đó chắc hẳn là do Ngụy Thanh Sơn săn được.

Buổi chiều, Lâm Ngư tiếp tục giúp Hà Đông Đông thêu. Hà Đông Đông rất thích, nói muốn biến miếng vải đó thành túi thơm đeo bên mình. Khi về nhà, y không thèm để ý đến nhị tẩu, thấy nàng ta liền hừ một tiếng rồi vào phòng.

Lâm Ngư lấy hai đồng tiền đi mua đậu phụ. Nhà cũng chẳng có gì ăn, nhưng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu cũng không thể để Ngụy Thanh Sơn ăn uống kham khổ. Vất vả cả ngày trời, về nhà cũng phải được ăn ngon một bữa.

Buổi tối, Lâm Ngư làm món đậu phụ rán, rau diệp tần xào, lại nướng mấy cái bánh bột mì bắp bên thành nồi. Cậu nhìn ra cửa, hôm nay Ngụy Thanh Sơn lại về muộn. Cậu lo lắng cho Ngụy Thanh Sơn, trời vừa mưa xong, đường núi trơn trượt khó đi.

May mà trời chưa tối hẳn thì Ngụy Thanh Sơn đã về. Lâm Ngư vội vàng bước tới giúp hắn tháo giỏ tre xuống: “Huynh về rồi.”

“Ừm, ghé qua trấn trên một chút nên về muộn.”

Đợi Ngụy Thanh Sơn vào nhà, Lâm Ngư mới nhìn rõ, người hắn toàn là bùn đất. Lâm Ngư “á” một tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Sao vậy, có phải bị ngã không?”

“Không, hôm nay ta không đi sâu vào núi, rau cần hôm qua hái được khá nhiều, lại phát hiện trong đám cỏ ven sông có cá, liền xuống bắt được kha khá. Chắc là do trời mưa, có nhiều cá lớn bơi xuống!”

Lâm Ngư rất xót xa cho hắn. Trời vừa mưa xong, hôm nay lại lạnh, cậu ở nhà còn phải mặc thêm áo khoác, mà Ngụy Thanh Sơn lại nhảy xuống nước bắt cá, cả người từ eo trở xuống đều dính bùn, lạnh đến mức nào.

Ngụy Thanh Sơn bê giỏ tre tới: “Cá tươi sống bán được giá, ta liền mang cá và rau lên trấn bán, nên mới về muộn. Đệ xem, ta còn để dành một con cho chúng ta ăn nè.”

Lâm Ngư nhìn vào giỏ, con cá to gần bằng cánh tay cậu. Lâm Ngư bê con cá vào bếp, lại vội vàng bưng nước nóng cho Ngụy Thanh Sơn: “Huynh mau rửa ráy rồi ăn cơm.”

“Ngư ca nhi, đệ giúp ta lấy thêm nước nóng, ta tắm rửa thay quần áo luôn.”

“Được.”

Dù sao cơm cũng đã nấu xong, nồi cũng đã cọ sạch sẽ, nước nóng trong nồi đang hâm nóng thức ăn, cậu vội vàng múc nước nóng từ trong nồi bưng ra cho Ngụy Thanh Sơn ở nhà chính: “Huynh mau tắm đi, ta đi đun thêm nước nóng.”

“Bấy nhiêu đó đủ rồi.”

Nhân lúc Ngụy Thanh Sơn đang lau người, cậu nhanh chóng làm sạch con cá, một nửa đem kho, cậu sợ Ngụy Thanh Sơn bị lạnh, nên khi kho cá cho thêm nhiều ớt để khử hàn, cay đến mức cậu hắt hơi liên tục.

Ngụy Thanh Sơn đang tắm trong nhà nghe thấy liền hỏi: “Ngư ca nhi, đệ hôm qua bị cảm lạnh à?”

Lâm Ngư đỏ mặt, vội vàng đáp: “Không, không phải, là bị ớt cay xộc lên mũi.”

Ngụy Thanh Sơn lúc này mới yên tâm, sợ đêm qua hắn không chú ý, làm tiểu phu lang bị lạnh.

Ngụy Thanh Sơn tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, cá của Lâm Ngư cũng vừa chín tới. Cậu bưng cơm vào, cá kho ớt, rau diếp tần xào đậu phụ, bánh bột bắp nướng.

Ngụy Thanh Sơn cũng đói rồi, cầm bánh bột mì bắp lên ăn. Tuy là bánh bột bắp, nhưng nướng cháy cạnh, chấm với nước cá kho đỏ au rất ngon.

Lâm Ngư không ăn cay được, nhưng món cá hôm nay rất ngon, cậu cầm bánh ăn mấy miếng, còn đậu phụ bên cạnh cậu lại ăn khá nhiều.

Ngụy Thanh Sơn rót bát nước nóng đặt trước mặt cậu: “Dùng cái này nhúng bánh rồi ăn, sau này đừng làm món cay như vậy nữa.”

“Ta ăn cay được mà, chỉ là hôm nay làm hơi cay quá.”

Hai người ăn cơm xong, Ngụy Thanh Sơn liền đổ hết số đồng tiền kiếm được hôm nay ra: “Hôm nay may mắn thật, gặp được đàn cá, lại thêm rau cần bán được kha khá.”

Ngụy Thanh Sơn ào ào đổ đồng tiền lên bàn, Lâm Ngư giật mình: “Sao nhiều vậy!”

“Cá hôm nay bắt được nhiều mà, bây giờ cá khan hiếm, bán được giá hơn.”

Bây giờ trời lạnh, ít người xuống nước bắt cá, hắn mang nửa giỏ cá đi bán rất chạy. Hai người đếm số đồng tiền kiếm được hôm nay, có hơn ba trăm văn!

Lâm Ngư lấy dây gai ra, mỗi trăm văn xâu thành một xâu, đợi đủ một quan tiền liền mang ra trấn đổi thành thỏi bạc nhỏ.

Lâm Ngư bê chiếc hộp gỗ nhỏ đựng tiền ra, cộng thêm số tiền trước đó, bây giờ trong hộp đã có tám xâu, thêm hai trăm văn nữa là có thể đổi được một thỏi bạc nhỏ rồi!

“Ngày mai ta cùng huynh lên núi, qua thời gian này rau dại sẽ không còn được giá nữa.”

“Được.”

“Vậy chúng ta trời chưa sáng đã lên núi, nếu không đến trấn trên thì rau sẽ không còn tươi nữa.”

“Vất vả phu lang của ta rồi.”

Lúc này, rau dại còn bán chạy hơn cả thú rừng hắn săn được. Một ngày bán rau cũng kiếm được kha khá. Mọi năm vào mùa xuân, hắn chỉ săn bắt lặt vặt vài con thú nhỏ, nhưng năm nay thì khác, hắn đã có tiểu phu lang, không thể để cậu phải sống khổ cùng mình.

Buổi tối, hai người đi ngủ sớm. Ngụy Thanh Sơn chỉ ôm Lâm Ngư ngủ. Gà vừa mới gáy, Lâm Ngư đã dậy, cậu lay Ngụy Thanh Sơn bên cạnh: “Thanh Sơn, dậy thôi.”

“Đi sớm vậy à?”

“Rau buổi sáng bán chạy hơn, chúng ta hái rau xong còn phải đi trấn trên nữa.”

Hai người ăn cơm xong liền đeo giỏ tre lên đường. Gà con trong nhà được Lâm Ngư nhốt trong nhà chính. Trời còn tối đen như mực, hai người đành cầm đuốc đi, hai con chó săn cũng lẽo đẽo theo sau.

Đường núi gập ghềnh khó đi, càng vào sâu trong rừng, cây cối càng rậm rạp, trời càng tối. Đại Hắc đi trước dò đường, Ngụy Thanh Sơn nắm tay Lâm Ngư đi ở giữa, Bạch Tuyết đi phía sau.

Hai người đi lại làm kinh động bầy cu gáy đang ngủ trong rừng, chúng vỗ cánh bay đi. Đây là lần đầu tiên Lâm Ngư vào rừng ban đêm, hơi sợ hãi, được Ngụy Thanh Sơn nắm tay mới thấy yên tâm hơn.

Hai người đến chỗ rau cần thì trời vừa hửng sáng, có thể nhìn thấy mọi vật. Hai người đặt giỏ xuống bắt đầu hái rau. Đến khi trời sáng rõ thì đã hái được kha khá. Rau cần ở đây khá nhiều, đủ cho hai người hái mấy ngày.

Rau chỉ tươi ngon trong thời gian ngắn, qua thời gian này sẽ ít người mua, vì vậy Lâm Ngư mới vội vàng hái đem ra chợ bán.

Ngụy Thanh Sơn cởi giày, xắn quần lên: “Ta xuống nước xem sao, hôm nay có mang theo vợt.”

“Cẩn thận nhé.”

“Không sao.”

Hôm nay Ngụy Thanh Sơn đã mang theo vợt, một cái vợt được hai cây gậy chống, tay cầm gậy múc trong nước, nhanh hơn nhiều so với việc hắn bắt bằng tay không hôm qua.

Sau cơn mưa, nước suối nhỏ dâng cao, mang theo cá từ thượng nguồn xuống. Hôm qua khi về, hắn đã cố ý kéo mấy cành cây chắn ngang suối.

Ngụy Thanh Sơn hai tay cầm gậy đi từ từ trong nước, cảm thấy có thứ gì đó trong vợt liền kéo lên, hắn ném cá lên bờ, Lâm Ngư ở trên bờ nhặt. Lần đầu tiên hai người đến đây, trong con suối nhỏ này chỉ toàn cá nhỏ, vậy mà sau cơn mưa lại có cá lớn bơi đến!

Con cá đầu tiên lên bờ đã to gần bằng cánh tay cậu!

Ngụy Thanh Sơn tiếp tục đi về phía đám cỏ rậm rạp ven sông, cá thường thích trốn trong đám cỏ. Có lúc Ngụy Thanh Sơn kéo vợt lên, bên trong có tới hai ba con!

Múc được nửa canh giờ, cá lớn ở khu vực này cũng vớt được gần hết, cành cây vẫn chắn ở phía dưới, mai lại đến xem sao.

Ngụy Thanh Sơn vừa lên bờ, Lâm Ngư liền đưa ống tre cho hắn: “Uống chút nước gừng cho ấm người.”

Ngụy Thanh Sơn cầm lấy uống hai ngụm. Tuy nước suối lạnh, nhưng hắn thấy cũng được. Nước gừng mang theo vẫn còn ấm, hắn vốn dương khí thịnh, nước này với hắn không thành vấn đề.

Thu hoạch hôm nay nhiều hơn hôm qua. Hôm qua hắn chỉ bắt được nửa giỏ, khoảng mười mấy con cá, hôm nay giỏ đã đầy, xem ra không ít.

Khi hai người thu dọn đồ đạc xong thì mặt trời đã dần lên cao. Để bán được nhiều hơn, Ngụy Thanh Sơn lại chất thêm rau cần lên trên giỏ, giỏ của Lâm Ngư cũng đầy tràn. Ngụy Thanh Sơn xót tiểu phu lang, bảo cậu mang ít đi, Lâm Ngư thấy không sao: “Ta mang được.”

Hai người đổi đường khác xuống núi đi vào trấn. Như vậy cũng mất một canh giờ. Chiếc giỏ khi không có đồ đã cao gần bằng nửa người Lâm Ngư, chất đầy đồ rồi mang đi trong núi không hề nhẹ nhàng. Lâm Ngư lau mồ hôi trán, nghiến răng bước tiếp.

Hai người đi đến đường cái thì bắt gặp xe bò vào trấn. Ngụy Thanh Sơn nhìn tiểu phu lang mệt mỏi toát mồ hôi, thấy rất xót xa. Cuộc sống tốt đẹp chưa được mấy ngày đã phải vất vả.

“Ngư ca nhi, đi xe bò vào trấn đi, nếu không rau và cá sẽ không còn tươi nữa.”

Lâm Ngư nghĩ cũng đúng, không thể vì tiếc mấy đồng tiền mà bán đồ không được giá.

Ngụy Thanh Sơn chặn một chiếc xe bò, đặt hai giỏ lên xe. Lâm Ngư thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đang lau mồ hôi thì bị Ngụy Thanh Sơn bế lên xe bò: “Sư phó, đi thôi.”

Lâm Ngư lắc đầu lia lịa: “Ta không ngồi, không ngồi.”

Ngụy Thanh Sơn đi bên cạnh xe bò, ấn cậu xuống: “Đệ  mệt mỏi thì làm sao hái rau kiếm tiền nữa, ngoan ngoãn nghe lời.”

Lâm Ngư lúc này mới ngượng ngùng ngồi xuống. Trên xe bò còn có người và hàng hóa khác, Lâm Ngư lần đầu tiên ngồi xe bò, hơi lúng túng. Cậu chưa từng ngồi xe bò bao giờ, trước kia ở nhà họ Triệu, cậu nào dám nghĩ đến chuyện này.

Ngụy Thanh Sơn bước nhanh theo kịp xe bò. Quãng đường vốn mất một canh giờ, hai người chỉ mất nửa canh giờ đã tới. Đến trấn trên thì chợ sáng vẫn chưa tan, vẫn còn rất nhộn nhịp.

Hai người mang đồ tìm một chỗ trống, Ngụy Thanh Sơn đi đóng tiền chợ, lấy biển hiệu.

Lâm Ngư nhân lúc cá còn tươi, rau còn xanh, vội vàng bày hàng.

Hai miếng vải rách trải trên đất, trước hết lấy rau cần ở trên giỏ xuống. Rau cần trên giỏ cũng không ít, được nửa giỏ.

Cá bên dưới rau cần vẫn đang há mồm quẫy đuôi. Lâm Ngư vội vàng lấy mấy con cá đặt dưới đất. Cá đầu xuân thịt tươi ngon chắc nịch, là lúc ngon nhất.

Lâm Ngư bày xong xuôi, Ngụy Thanh Sơn vẫn chưa quay lại. Cậu ngồi xổm bên cạnh trông hàng, học theo bà cụ bán hàng rong bên cạnh rao: “Bán, bán cá, bán, bán rau cần đây.”

Giọng cậu nhỏ đến mức chỉ có hàng bên cạnh nghe thấy. Bà cụ bán kim chỉ cười: “Tiểu phu lang, không thể rao hàng như vậy được, nhỏ quá người ta không nghe thấy đâu. Hơn nữa, tốt nhất nên nói rõ giá cả thì mọi người mới biết.”

Lâm Ngư gật đầu. Ngụy Thanh Sơn khi đi đã nói giá cả cho cậu biết, cậu hít sâu một hơi, nắm chặt tay, lấy hết can đảm rao: “Bán, bán cá! Cá to hai mươi văn, cá nhỏ, cá nhỏ mười lăm văn! Rau, rau cần hai văn một bó!”

Một phụ nhân xách giỏ dừng chân, bà ta vừa nhìn đã chấm ngay con cá to nhất trên sạp: “Con này ta lấy.”

Ai đến trước được trước. Cá to cá nhỏ được chia làm hai nhóm, trên chợ chỉ có sạp cậu bán cá sống, con cá còn tươi rói đang há mồm kìa!

Người phụ nhân đặt tiền xuống, xách cá đi. Lâm Ngư cầm tiền, vẫn còn hơi ngơ ngác. Vậy là bán được rồi sao?

Lâm Ngư mỉm cười, can đảm hơn: “Bán cá, cá to hai mươi văn, cá nhỏ mười lăm văn! Rau cần cũng hai văn một bó đây~~.”

Cá của Lâm Ngư còn tươi sống, rau cũng non mơn mởn còn đọng sương, xanh mướt đặt dưới đất trông rất bắt mắt.

Khi Ngụy Thanh Sơn cầm biển hiệu quay lại thì trước sạp của cậu đã vây kín người: “Này, phu lang nhà ngươi sao cứng nhắc vậy, rõ ràng là cá nhỏ, sao lại để lẫn vào cá to, mười lăm văn, ta lấy.”

“A di ơi, con này là cá to, di, di muốn mua thì sang bên cá nhỏ chọn đi.”

“Phu lang, con này ta lấy, đưa tiền cho ngươi này.”

Ai cũng muốn mua con to nhất, cá nhỏ cũng bán chạy, ai chậm chân chỉ còn biết tiếc nuối nhìn người khác mua mất.

Giọng tiểu phu lang nhà mình không lớn, lẫn trong đám đông phụ nhân, ca nhi, nhỏ nhẹ mà êm tai. Không ngờ hắn không có ở đây, tiểu phu lang cũng có thể làm tốt như vậy.

“Vị phu nhân này, con cá trên tay người là cá to, nếu muốn mua cá to thì trong giỏ còn, ta chọn ra rồi người chọn lại sau.”

Thấy Ngụy Thanh Sơn trở về, mắt Lâm Ngư sáng lên: “Huynh, huynh về rồi.”

“Ừm, làm tốt lắm.”

Lâm Ngư mỉm cười. Ngụy Thanh Sơn không có ở đây, cậu hơi bận, có người mua cá, có người mua rau, vừa rồi có người mua cá xong lại lấy rau cần của cậu, còn lấy thêm, Lâm Ngư cũng không nói gì.

Lúc này Ngụy Thanh Sơn đã về, cậu chuyên tâm bán rau.

Ngụy Thanh Sơn lại lấy mấy con cá to trong giỏ ra đặt lên sạp. Người phụ nhân vừa cãi nhau lúc nãy vội vàng bỏ con cá trên tay xuống, đổi lấy con cá to hơn, khi đi còn nhổm mất mấy cọng rau cần của Lâm Ngư.

Ngụy Thanh Sơn quay sang nói với Lâm Ngư: “Đừng để họ tự chọn, đệ bó thành từng bó như lúc trước.”

Lâm Ngư gật đầu. Cậu tự tay bó từng bó, khách đến lấy luôn, vừa rồi cậu bận bán cá, có người tự chọn, không chỉ lựa chọn mà còn lấy thêm.

Giờ cậu rảnh tay liền tự bó, xếp thành hàng ngay ngắn trông rất đẹp mắt.

Trên chợ cũng có người khác bán rau dại, nhưng không nhiều và tươi ngon bằng của Lâm Ngư. Phía sau còn một giỏ rau cần xanh mướt, trông rất bắt mắt.

Trước sạp hàng nhỏ của Lâm Ngư cũng tụ tập không ít người. Lần trước hai người đến đây thì chợ đã tan, hôm nay đến sớm, chợ vẫn chưa tan, có không ít phụ nhân, ca nhi ra ngoài mua thức ăn, mua đồ ăn sáng, buôn bán của Lâm Ngư còn tốt hơn trước.

Rau cần hai văn một bó cũng không đắt, ăn củ cải muối cả mùa đông rồi, ai cũng muốn đổi vị. Rau cải trồng trên ruộng bây giờ vẫn chưa thu hoạch được, chẳng mấy chốc Lâm Ngư đã bê thêm một đống ra bày bán.

Có người muốn mặc cả: “Tiểu phu lang này, sao rau của ngươi bán đắt vậy, bên kia có người bán ba văn hai bó đấy.”

“Rau của ta, rau của ta tốt.”

Lâm Ngư nói thật

Người phụ nhân kia chỉ đến chỗ bán rau mà bà ta nói, Lâm Ngư nhìn từ xa cũng thấy được. Đó là rau bồ công anh, rau tề thái, mã đề, những loại này mọc đầy ở chân núi, chỉ tốn công hái thôi.

Ngụy Thanh Sơn đứng bên cạnh nói: “Rau cần này là phu lang nhà ta dậy từ gà gáy đi hái về, tranh thủ lúc còn tươi mang ra chợ bán, người xem, còn tươi nguyên, còn đọng cả sương đấy.”

Đúng là như vậy, rau dại ở các sạp khác đều là loại bình thường, lại còn héo úa, chỉ có rau của Lâm Ngư là tươi xanh mơn mởn.

Hai người buôn bán rất tốt, chưa đến một canh giờ đã bán hết sạch, mà giờ vẫn còn sớm, chưa đến giữa trưa.

Lâm Ngư dọn dẹp sạp hàng, biếu số rau còn lại cho bà cụ bán hàng bên cạnh. Bà cụ rất vui mừng, liên tục cảm ơn. Lâm Ngư mỉm cười, vẫn là bà cụ này đã dạy cậu cách rao hàng.

Tiền bán cá bán rau cậu đều để trong giỏ, bên trong lót một miếng vải. Lâm Ngư đậy miếng vải lại, hôm nay bán đắt hàng, tiền xu trải kín cả đáy giỏ.

Lâm Ngư trong lòng vui mừng, nhìn chằm chằm vào giỏ như sợ mất. Ngụy Thanh Sơn tay đầy mùi tanh của cá, hắn lau tay vào miếng vải: “Đợi ta ở đây một lát, ta đi mua chút đồ ăn rồi chúng ta về.”

Lâm Ngư ngoan ngoãn gật đầu. Ngụy Thanh Sơn đi rồi, cũng không hỏi tiểu phu lang muốn ăn gì, nếu hỏi thì cậu chỉ chọn đồ rẻ thôi. Ngụy Thanh Sơn quyết định tự mình đi mua.

Lâm Ngư ngồi trông giỏ, phơi nắng. Sáng nay lên núi trời lạnh, cậu mặc áo ngắn màu nâu, bên trong còn mặc áo khoác mỏng, giờ mặt trời lên cao, cậu lại thấy hơi nóng.

Cậu cầm ống tre bên cạnh lên uống nước, bà cụ bên cạnh bắt chuyện: “Phu lang nhà ở đâu vậy? Vừa rồi nghe tướng công ngươi nói hai người dậy từ sáng sớm lên núi, vất vả quá.”

Lâm Ngư mỉm cười: “Ta và tướng công ta ở thôn Lộc Gia.”

“Ôi chao, vậy thì xa đấy.”

Lâm Ngư gật đầu.

“Ngươi  và tướng công ngươi thật xứng đôi, trên phố này hiếm có ai đẹp hơn hai người.”

Lâm Ngư được khen, mặt hơi đỏ. Ngụy Thanh Sơn trả lại biển hiệu, mua ít đồ ăn quay lại. Hắn vừa về đã nghe thấy phu lang nhà mình nhỏ giọng nói chuyện với người ta: “Tướng công ta là thợ săn.”

Ngụy Thanh Sơn dừng bước, nén nụ cười nơi khóe miệng, đi tới: “Ngư ca nhi, ăn sáng thôi.”

Lâm Ngư vội vàng ngẩng đầu, không biết vừa rồi Ngụy Thanh Sơn có nghe thấy không, cậu hơi đỏ mặt.

Ngụy Thanh Sơn đưa đồ ăn cho cậu. Hắn mua bánh thịt, bánh mật, còn có bánh bò mềm xốp. Những thứ này trước đây Lâm Ngư chưa từng được ăn, nhưng hôm nay kiếm được tiền, cậu cũng không tiếc nữa.

Hai người ăn chút gì đó rồi về. Lúc về, Ngụy Thanh Sơn muốn gọi xe bò, bị Lâm Ngư kéo tay áo: “Không cần đâu, trong giỏ không còn gì nữa, chúng ta cứ từ từ đi về.”

“Không đắt đâu, về sớm nghỉ ngơi, mai còn phải dậy sớm nữa.”

Ngụy Thanh Sơn trả tiền, hai tay bế Lâm Ngư đặt lên xe bò. Ngụy Thanh Sơn không ngồi, hắn quanh năm suốt tháng chạy nhảy trên núi, chẳng thấy mệt mỏi gì, nhưng tiểu phu lang nhà hắn gầy yếu, hắn còn định tẩm bổ cho cậu, mới cưới được mấy ngày đã phải theo hắn lên núi, Ngụy Thanh Sơn rất xót xa.

Xe bò đợi ở đầu làng một lát rồi đi. Ngụy Thanh Sơn đi bộ theo bên cạnh. Xe bò lắc lư, Lâm Ngư dậy sớm, lại bận rộn cả buổi, chẳng mấy chốc đã gật gù ngủ.

Đầu cậu nghiêng sang một bên, dựa vào thành xe. Ngụy Thanh Sơn luôn chú ý đến cậu, vội vàng đưa tay ra đỡ, để Lâm Ngư gối đầu lên tay hắn ngủ.

Trên xe còn có hai bà cụ và hai đứa trẻ. Bà cụ mỉm cười, nói nhỏ: “Phu lang này thật có phúc, gặp được người tướng công yêu thương mình như vậy.”

Ngụy Thanh Sơn nhỏ nhẹ đáp: “Là ta có phúc mới cưới được người phu lang tốt như vậy.”

Lâm Ngư cứ thế gối đầu lên tay Ngụy Thanh Sơn ngủ suốt dọc đường, đến đầu làng mới được Ngụy Thanh Sơn gọi dậy. Lâm Ngư tỉnh dậy vẫn còn mơ màng: “Đến rồi sao?”

“Ừm, đến rồi, về nhà ngủ tiếp.”

Lâm Ngư ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Hai người về đến nhà thì đã quá trưa, đã ăn ở trấn trên nên cũng không thấy đói.

Lâm Ngư vừa về liền thả gà con đang bị nhốt trong nhà chính ra ngoài, Ngụy Thanh Sơn đi đun nước, rồi bưng nước nóng cho Lâm Ngư lau người.

Hắn bê chậu gỗ lớn nhất trong nhà dùng để giặt quần áo ra nhà chính: “Ngư ca nhi, làm xong thì ra đây tắm.”

“Vâng.”

Nhìn chậu gỗ lớn giữa nhà chính, Lâm Ngư hơi đỏ mặt. Thời gian trước trời lạnh, cậu chỉ lau người qua loa, giờ trời ấm rồi, tắm cũng không lạnh nữa.

“Đệ tắm trước đi, ta đi chuẩn bị cơm cho Đại Hắc và Bạch Tuyết.”

Lâm Ngư gật đầu. Ngụy Thanh Sơn giúp cậu đóng cửa rồi đi ra ngoài. Hôm qua còn thừa lại nửa con cá, hắn chặt đầu cá, nấu canh cho hai con chó săn, lại ngâm thêm ít bánh bột mì vào canh.

Lúc này Lâm Ngư đã tắm xong, thay một bộ áo ngắn sạch sẽ đi ra. Áo ngắn cậu đang mặc là đồ của Ngụy Thanh Sơn sửa lại, quần áo mới cậu không nỡ mặc khi làm việc.

Đợi Lâm Ngư tắm xong, Ngụy Thanh Sơn mới đi tắm. Cậu ngồi ngoài sân vắt tóc.

Lâm Ngư định lát nữa giặt quần áo bẩn của hai người, Ngụy Thanh Sơn tắm xong liền gọi cậu: “Ngư ca nhi, tóc khô chưa? Khô rồi thì vào nhà nghỉ ngơi.”

Lâm Ngư không có thói quen ngủ trưa: “Ta không buồn ngủ, huynh ngủ đi.”

“Ngư ca nhi lại đây.”

Thấy giọng Ngụy Thanh Sơn hơi nghiêm trọng, Lâm Ngư mới đi vào. Ngụy Thanh Sơn đã trải sẵn giường: “Mau ngủ đi, nếu không mệt mỏi sẽ hại sức khỏe, đệ còn nhớ ta đã nói gì không?”

Lâm Ngư gật đầu, đỏ mặt nằm xuống. Không thể để cơ thể suy nhược, nếu không cậu sẽ không sinh được con.

Ngụy Thanh Sơn bưng nước ra ngoài, làm xong xuôi cũng lên giường chợp mắt một lát.

Khi hắn tỉnh dậy, Lâm Ngư vẫn chưa tỉnh, lộ ra nửa khuôn mặt đang say ngủ. Hắn liền giặt quần áo của hai người rồi đem phơi.
Bình Luận (0)
Comment