Ngụy Thanh Sơn mặt không chút cảm xúc, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng. Hắn có một tật xấu mà bản thân cũng không nhận ra, đó là cứ mỗi khi căng thẳng là lại lạnh mặt.
Bị mọi người đẩy đến bên giường, Lâm Ngư đương nhiên cũng nghe thấy tiếng ồn ào, cậu nắm chặt vạt áo cưới trên đầu gối, lo lắng.
Ngụy Thanh Sơn nuốt nước bọt, giữa những tiếng ồn ào, hắn chậm rãi vén khăn voan lên. Lâm Ngư cúi đầu, không dám nhìn mọi người xung quanh, ngay cả Ngụy Thanh Sơn cũng không nhìn rõ mặt cậu, chỉ thấy từ trong bộ hỷ phục đỏ rực lộ ra một đoạn gáy trắng nõn.
Mọi người ồn ào bảo Lâm Ngư ngẩng đầu lên. Ngụy lão thái và nhà Ngụy nhị cũng chen chúc trong đám đông xem náo nhiệt. Họ không tin Ngụy Thanh Sơn có thể cưới được phu lang xinh đẹp.
Dù sao thì tiếng xấu số khổ, bất hiếu của Ngụy Thanh Sơn đã lan khắp vùng, nữ nhi, ca nhi nhà lành ai lại muốn mạo hiểm chứ?
Ngụy Thanh Sơn thấy Lâm Ngư lúng túng, hắn quay đầu mời mọi người ra ngoài: “Ngư ca nhi hôm nay mệt rồi, mọi người về trước đi. Hôm khác ta sẽ thiết đãi mọi người sau.”
Ngụy Thanh Sơn cao lớn, những người thích xem náo nhiệt cũng không dám làm loạn, lần lượt ra khỏi phòng. Đợi mọi người đi hết, Lâm Ngư mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy khăn voan đã được vén lên, nhưng cậu vẫn chưa nhìn thấy mặt Ngụy Thanh Sơn. Cậu vừa sợ vừa lo lắng, thấy mọi người trong phòng đã đi hết, cậu mới len lén ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Ngụy Thanh Sơn tiễn khách ra sân, quay lại đóng cửa phòng cho Lâm Ngư thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của cậu. Lâm Ngư vội vàng cúi đầu.
Ngụy Thanh Sơn cũng nhìn rõ dung mạo của Lâm Ngư. Hôm xem mặt, hắn chỉ nhìn rõ cái cằm nhỏ nhắn của Lâm Ngư. Hôm nay, tóc Lâm Ngư được búi lên, hắn mới nhìn rõ tiểu phu lang của mình trông như thế nào. Giống như Đông ca nhi nói, là một tiểu phu lang xinh đẹp.
Trong đầu Ngụy Thanh Sơn hiện lên hình ảnh mùa đông năm ngoái lúc đi săn, một con chồn trắng muốt nhìn hắn dò xét, hắn vừa động đậy, nó liền chui tọt vào hang. Ngụy Thanh Sơn không bắt con chồn đó, vì nó trông còn nhỏ, đôi mắt nhìn hắn long lanh nước.
Trái tim Ngụy Thanh Sơn như bị một vật mềm mại nào đó va vào. Đôi mắt của tiểu phu lang giống hệt con chồn nhỏ mà hắn đã thả đi. Hắn nhẹ nhàng khép cửa phòng cho Lâm Ngư. Tiểu phu lang của hắn nhút nhát, giống con chồn nhỏ kia.
Cửa phòng đóng lại, Lâm Ngư mới thở phào. Ngụy Thanh Sơn ở ngoài sân tiễn khách. Họ hàng thân thiết ở lại giúp đỡ, đàn ông đem trả bàn ghế, phụ nữ giúp rửa bát, rửa xong cũng đem trả lại.
Khách trong thôn khi về thì tiện tay mang theo bàn ghế nhà mình, khỏi mất công người ta đem trả. Trên đường về, họ vẫn còn tấm tắc khen tiệc cưới của Ngụy Thanh Sơn làm thật thịnh soạn.
Mấy bà thím về muộn thì lén nhìn vào trong phòng qua cửa sổ, thấy Lâm Ngư ngẩng đầu lên thì cười nói: “Ôi chao, tân phu lang xinh đẹp thật đấy!”
Nghe thấy tiếng động, Lâm Ngư vội vàng cúi đầu. Ngụy Thanh Sơn cũng không ngăn cản, chỉ nói đỡ lời: “Các thẩm đừng làm Ngư ca nhi sợ, cậu ấy nhát lắm.”
Mấy bà thím cười nói: “Thanh Sơn thương phu lang ghê.”
Lâm Ngư nghe thấy tiếng bát đũa va chạm bên ngoài, biết khách khứa đã gần về hết, cậu do dự một lúc, lấy hết can đảm, nắm vạt áo đi ra.
“Ta… ta đến giúp đỡ.”
Mấy bà thím thấy Lâm Ngư đi ra liền vây quanh: “Đâu cần con giúp, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Con còn chuyện quan trọng phải làm đấy.”
Lâm Ngư bị trêu chọc đến đỏ mặt. Mấy bà thím cười phá lên. Ngụy Thanh Sơn đi tới giải vây cho cậu: “Ngư ca nhi hay ngại, hôm nay đa tạ các thẩm đã giúp đỡ.”
Hà đại nương cũng ở lại giúp đỡ. Hà Đông Đông cũng chưa về, cười hì hì chạy tới kéo Lâm Ngư vào phòng: “Không còn việc gì nữa đâu, tẩu nghỉ ngơi đi.”
Mấy bà thím rửa bát xong cũng chuẩn bị về. Đều là họ hàng thân thiết, lúc về, Ngụy Thanh Sơn cho mỗi người một nắm đậu phộng. Mấy bà thím vui vẻ ra về.
Lúc tiễn hai mẹ con Hà đại nương, Ngụy Thanh Sơn dúi vào tay Hà Đông Đông một quả trứng luộc, đưa cho Hà đại nương hai viên kẹo mạch nha và mấy miếng thịt hấp gói trong giấy dầu. Hà đại nương cười híp mắt: “Thanh Sơn khách sáo quá.”
“Đa tạ Hà đại nương đã giúp đỡ, mang chút kẹo về cho con trẻ.”
Hỷ phục của Ngụy Thanh Sơn là do Hà đại nương may, Hà Đông Đông cũng giúp đỡ không ít. Ngụy Thanh Sơn tặng quà hậu hĩnh như vậy cũng là có việc muốn nhờ, nhờ Hà đại nương may cho Lâm Ngư một bộ áo bông mỏng và một đôi giày mới.
Hà đại nương liên tục đáp ứng: “Được, được, chỉ là không biết chân tân phu lang cỡ nào?”
“Nương, chân Ngư ca nhi giống con, nương cứ làm theo cỡ chân con là được.”
“Nương thấy cũng vậy, dáng người Ngư ca nhi giống Đông ca nhi, chỉ là gầy hơn chút thôi.”
Ngụy Thanh Sơn tiễn hai mẹ con Hà đại nương về, hắn quay vào bếp dọn dẹp thức ăn thừa. Chuyện mua vải may áo mới thì ngày mai tính sau, nếu tiểu phu lang không biết may thì nhờ Hà đại nương may thêm cho cậu vài bộ đồ xuân.
Hắn không sợ lạnh, đầu xuân đã thay áo xuân rồi, nhưng tiểu phu lang người mỏng manh, hôm nay lúc xuống kiệu, tay lạnh ngắt, vẫn phải may áo bông mỏng cho cậu mặc trong.
Ngụy Thanh Sơn cất số thịt chưa dùng hết vào. Thịt và gà rừng hắn chuẩn bị đã ăn gần hết, không còn lại bao nhiêu, hắn đều đậy trong nồi.
“Lão đại, bận rộn à?”
Tuy Ngụy lão thái đã ra ngoài nhưng bà ta không đi xa, thấy Ngụy Thanh Sơn cho nhà họ Hà thịt và kẹo, chắc chắn lão đại vẫn còn tiền. Hơn nữa hôm nay làm tiệc, rượu thịt chắc chắn còn thừa, bà ta là mẹ hắn, lấy một ít về chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Ngụy Thanh Sơn không gọi bà ta, cũng không nhìn bà ta, tự mình đậy nồi thịt kho tàu còn thừa lại và những thứ khác.
Thấy Ngụy Thanh Sơn không lên tiếng, Ngụy lão thái liền nói thẳng: “Lão đại, ta thấy thịt kho tàu hôm nay mềm lắm, ta ăn được, ta lấy một ít về nhé.”
“Ta nhớ chúng ta đã phân gia rồi, cần ta lấy giấy tờ ra cho người xem không?”
Sắc mặt Ngụy Thanh Sơn lạnh đi. Lý do hắn phân gia với nhà Ngụy nhị không chỉ vì số tiền tích cóp bao năm bị tiêu hết, mà còn vì hôm đó hắn đi săn bị ốm, cần một lượng bạc bắt thuốc mà mẹ hắn không cho, hắn hoàn toàn thất vọng, chẳng còn gì cả, liền phân gia.
Lúc phân gia, hắn đã nói rõ, số tiền hắn tích cóp bấy lâu không cần nữa, coi như là trả ơn nghĩa những năm qua, sau này ai đi đường nấy, không ai nợ ai.
Số tiền Ngụy Thanh Sơn tích cóp những năm qua ít nhất cũng phải bảy tám mươi lượng. Nhờ số tiền đó, nhà họ Ngụy không chỉ xây được hai gian nhà ngói, mà còn cưới vợ cho Ngụy nhị, vậy mà mẹ hắn ngay cả tiền bắt thuốc cho hắn cũng không cho.
Thấy Ngụy Thanh Sơn tuyệt tình như vậy, Ngụy lão thái mắng chửi ầm ĩ: “Ngụy Thanh Sơn, đồ súc sinh! Đồ bất hiếu!”
“Lão nương nuôi mày bao nhiêu năm còn không bằng nuôi một con chó! Năm đó lúc sinh mày ra, lão nương suýt nữa thì bị mày hại chết, đáng lẽ ra hôm đó nên ném mày vào bô cho chết đuối! Mày không chỉ khắc cha mẹ, mà còn khắc vợ! Đồ sao chổi!”
Nghe Ngụy lão thái mắng mình, Ngụy Thanh Sơn không hề nao núng, nhưng nghe bà ta nói hắn khắc vợ, sắc mặt hắn liền lạnh đi. Đây chẳng phải là đang nguyền rủa Lâm Ngư sao?
“Ra ngoài! Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Sắc mặt Ngụy Thanh Sơn âm trầm, nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. Ngụy lão thái hơi sợ, liền lầm bầm bỏ đi.
Lâm Ngư ở trong phòng nghe thấy những lời lẽ ác độc đó, cậu đi ra khỏi phòng, thấy bóng lưng Ngụy lão thái bỏ đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm khắc cha khắc mẹ, khắc vợ!
Sắc mặt Ngụy Thanh Sơn cũng không tốt, trông càng dữ tợn hơn.
Lâm Ngư vốn đã hơi sợ Ngụy Thanh Sơn, giờ lại càng sợ hãi hơn. Nhưng người đàn ông này hôm nay không chỉ đắp chăn cho cậu, mà còn sai người nấu mì cho cậu. Cậu lấy hết can đảm, đi tới, giống như con chồn nhỏ sợ hãi, run rẩy kéo tay áo Ngụy Thanh Sơn: “Ngươi, ngươi không phải…”
Ngụy Thanh Sơn giọng nói lạnh lùng: “Không phải cái gì?”
“Không… không phải khắc cha khắc mẹ, khắc vợ.” Lâm Ngư lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn hắn, hy vọng hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của mình.
Nhưng Ngụy Thanh Sơn quá cao, dù cậu có kiễng chân, ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy cái cằm góc cạnh của hắn.
Ngụy Thanh Sơn hơi cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tiểu phu lang, lòng mềm nhũn. Hắn kìm nén cảm xúc: “Ngươi không sợ sao?”
Lâm Ngư kiên quyết lắc đầu: “Ta không sợ. Cha ta mất tích, mẹ ta mất, ta mới là người khắc cha khắc mẹ, ngươi không phải.”
“Không được nói mình như vậy.”
Ngụy Thanh Sơn tự nhận mình lục thân duyên bạc, hắn cũng sợ những lời đồn đó là thật.
“Về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lâm Ngư buông tay áo Ngụy Thanh Sơn, chạy về phòng. Vừa rồi cậu đứng gần Ngụy Thanh Sơn, mặt nóng bừng.
Cậu ngồi một mình trong phòng, không biết làm gì. Ngụy Thanh Sơn ở ngoài sân quét dọn, một lúc sau bưng vào một ít bánh kẹo và trà nóng, rồi lại đi ra.
Lâm Ngư ở nhà họ Triệu quen bận rộn rồi, đột nhiên rảnh rỗi thế này, cậu thấy không quen, liền đi ra ngoài giúp Ngụy Thanh Sơn dọn dẹp sân. Cậu mới nhìn rõ sân nhà Ngụy Thanh Sơn, một căn nhà tranh vách đất, chia làm ba gian, lần lượt là phòng ngủ, nhà chính và kho lương thực.
Bên cạnh nhà tranh còn có một căn nhà tranh nhỏ hơn, chắc là nhà bếp. Xung quanh sân được rào bằng gỗ, sân khá rộng, có dấu vết đã được cày xới, bây giờ mới đầu xuân, chưa trồng rau.
Lâm Ngư còn nghe thấy tiếng chó sủa ở sân sau, cậu cứ tưởng là nhà hàng xóm, cũng không để ý.
Cậu không sợ nhà Ngụy Thanh Sơn nghèo, cậu sợ gặp phải người lười biếng, tâm địa bất chính.
Hôm nay nghe Đông ca nhi nói những lời đó, thì ra Ngụy Thanh Sơn cũng là người cùng cảnh ngộ với cậu.
Dọn dẹp sân xong, trời cũng sắp tối. Lâm Ngư vội vàng buông việc xuống, đi vào bếp nấu cơm. Vừa mở vung nồi, cậu đã thấy đầy ắp thịt và rau.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngư không phải là ngạc nhiên vì nhiều thịt, mà là bối rối, không biết phải làm sao. Ở nhà cậu, mỗi khi nhà có chút thịt cá, Thái Xuân Hoa đều sai cậu ra ngoài làm việc.
Lâm Ngư biết ý, không bao giờ về nhà đúng bữa. Lúc cậu về thì cả nhà họ Triệu đã ăn xong rồi, cậu đói đến bụng sôi ùng ục, chỉ có thể uống nước lã cầm hơi. Nếu may mắn thì Nguyệt Nương sẽ lén giấu cho cậu một cái bánh bao, cậu mới đỡ khổ sở.
Nhìn nồi thịt đầy ắp, Lâm Ngư luống cuống, như đứa trẻ làm sai chuyện, cậu nắm vạt áo cưới đỏ, đi ra ngoài, định mở miệng nhưng lại không nói nên lời. Cậu không biết nên gọi người đàn ông trước mặt như thế nào, nhất thời không gọi được tên hắn.
Ngụy Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao vậy? Không biết nấu cơm à? Vậy để ta làm.”