Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 58

Hạ Hà Hoa xách giỏ sải bước về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ ả còn một mẹ già và một người ca ca, ca ca năm nay cũng sắp hai mươi tuổi rồi, đến tuổi lấy vợ rồi, cả ngày cũng không có việc gì làm, nhà nghèo đến mức mái nhà tranh cũng dột nát.

"Nương, con về rồi."

Nương Hạ Hà Hoa mở giỏ ra liền thấy bên trong toàn là lạc, không có thứ gì đáng giá: "Hà Hoa, sao đồ con mang về mỗi năm một ít đi vậy?"

"Nương, năm nay ruộng nhà ta mất mùa."

Nương Hạ Hà Hoa hơi trách móc ả: "Bảo con tìm người mai mối cho đại ca con, con nói lần này chắc chắn được, kết quả thì sao, người đâu?"

Hạ Hà Hoa bĩu môi: "Con thật sự không biết, Đông ca nhi đó bị từ hôn rồi mà vẫn có người tranh nhau muốn cưới, nếu không thì đã đến lượt đại ca rồi."

Bữa trưa chỉ có bánh bao với rau muối, không có chút thịt cá nào, Hạ Hà Hoa ăn hai miếng rồi không ăn nữa, xách giỏ về nhà.

Nương ả thật là, nhà ả có nghèo đến mấy cũng không đến nỗi ngày Tết mà không xào cho ả miếng thịt nào, hai năm đầu ả mới về nhà chồng, mang gà rừng thỏ rừng đến, lần nào chẳng được xào một đĩa thịt, bây giờ thì hay rồi, một miếng cũng không có, Hạ Hà Hoa trong lòng ấm ức, thật sự là hai đầu không vừa ý.

Nghỉ đến mùng tám tháng giêng, Ngụy Thanh Sơn lại đánh xe la đi thu mua lợn, việc buôn bán lòng lợn luộc tạm thời không làm nữa, trời vẫn còn lạnh, đợi qua một thời gian nữa ấm áp hơn rồi tính tiếp.

Bây giờ vẫn chưa hết rằm tháng giêng, thịt bán chạy hơn trước, Ngụy Thanh Sơn chở nửa con lợn đến chợ, buổi chiều có thể dọn hàng về, hắn cũng không ham bán thêm, ngày Tết, về muộn sợ tiểu phu lang lo lắng.

Ăn tối xong, hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm: "Thanh Sơn, bây giờ chúng ta có một trăm hai mươi lượng bạc, hay là thuê một cửa hàng ở chợ đi, huynh ngày nào cũng đi đi về về vất vả quá."

"Không mua ruộng nữa à?"

"Hay là trước tiên tìm hiểu cửa hàng, nếu còn dư tiền thì mua hai mẫu ruộng khô trồng trước, huynh buôn bán ở chợ, ta ở nhà trông nom đồ đạc trong nhà."

"Không được, nếu mở cửa hàng thì đệ phải đi cùng ta đến chợ."

Ngụy Thanh Sơn cũng có ý định mở cửa hàng, nhưng tiểu phu lang vẫn luôn muốn mua ruộng, hắn định năm nay mua ruộng, tích cóp thêm một năm nữa, sang năm có thể thuê một cửa hàng ở chợ, lúc nông nhàn thì đóng cửa hàng mấy hôm, hai người về nhà thu hoạch.

"Nếu chúng ta đều đến chợ, lợn gà trong nhà thì sao giờ?"

"Cái này không sao, đến lúc đó thuê một mảnh đất trống ở trấn nuôi là được, đừng vội, đợi ta rảnh rồi tìm hiểu xem giá cửa hàng ở trấn thế nào."

"Được."

Lúc rảnh rỗi, Ngụy Thanh Sơn sẽ đi dạo trong trấn, tìm cửa hàng không phải chuyện ngày một ngày hai, vừa muốn vị trí tốt vừa muốn giá rẻ thật sự không dễ tìm.

Ngụy Thanh Sơn đã tìm hiểu rồi, thuê một cửa hàng có sân sau thì tiền thuê một năm phải tám mươi lượng, nếu không có sân thì rẻ hơn, một năm ba bốn mươi lượng là được, nhưng hắn muốn mổ lợn chắc chắn phải có sân, tiểu phu lang của hắn làm lòng lợn, cũng cần có chỗ để làm.

Ngụy Thanh Sơn về nhà liền nói với Lâm Ngư, Lâm Ngư "á" một tiếng: "Thuê cửa hàng đắt vậy sao?"

"Đừng vội, ta đi dạo mấy hôm rồi mà vẫn chưa tìm được cửa hàng nào phù hợp, bây giờ cứ bán ở trấn trước, đợi có cửa hàng phù hợp rồi tính tiếp."

"Được."

Việc buôn bán lòng lợn luộc của Lâm Ngư đợi qua rằm tháng giêng ấm áp hơn mới bắt đầu lại, chỗ cần dùng tiền nhiều lắm, vừa muốn thuê cửa hàng vừa muốn mua ruộng, chỗ nào cũng cần tiền, Lâm Ngư mới vội vàng mở hàng.

Vừa qua Tết, Thạch Tiểu Liễu đã chạy đến hỏi một lần, biết được tin chắc chắn, Thạch Tiểu Liễu rất vui, chỉ chờ hàng quán của Lâm tiểu thẩm mở cửa, nó cũng có thể kiếm được ít tiền.

Quán nhỏ của Lâm Ngư vừa mở cửa, những thực khách cũ ngửi thấy mùi thơm liền bưng bát đến.

"Ôi chao, Ngụy lão bản, quán lòng lợn nhà ngươi cuối cùng cũng mở cửa rồi! Đã lâu không được ăn, thèm chết ta rồi!"

"Cuối cùng cũng mở cửa, ta không mang bát, thôi, mua mấy cái bánh nướng kẹp ăn vậy."

Mùi thơm của lòng lợn luộc thật sự rất bá đạo, vừa nấu lên, bay xa cả dặm cũng ngửi thấy, trời vẫn còn lạnh, Thạch Tiểu Liễu bận đến toát mồ hôi, một mình nó múc dồi trường thu tiền, thấy nhiều người đến mua như vậy, nó cũng vui.

Nó cũng hy vọng Lâm tiểu mụ có thể kiếm được nhiều tiền, Ngụy thúc và Lâm tiểu mụ đều là người tốt, Tết đến còn cho nó một thỏi bạc, giúp nhà nó ăn Tết vui vẻ.

Trời ấm áp hơn một chút, rau dại trên núi sau cũng mọc lên, ăn rau khô cả mùa đông, mọi người đều thèm rau tươi, Lâm Ngư dẫn Triệu Nguyệt Nương đi đào rau khúc tẻ và rau cải mọc sớm nhất.

Qua Tết, Lâm Ngư cũng cởi áo bông dày, áo khoác da thỏ cũng cất đi không mặc được nữa, cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn, gió thổi vẫn hơi lạnh, nhưng tốt hơn nhiều so với mùa đông, Lâm Ngư duỗi người: "Cuối cùng mùa đông cũng qua rồi."

"Ca ca, muội thèm măng tươi rồi."

"Măng còn phải đợi thêm một thời gian nữa, xem hôm nay tìm được rau gì, về nhà xào ăn, cả mùa đông không được ăn rau tươi, thèm quá."

"Muội cũng vậy!"

Hai người xách giỏ tìm kiếm trên núi sau, bây giờ vẫn còn sớm, rau dại không dễ tìm, hai người tìm cả buổi sáng mới hái được một giỏ rau cải và rau khúc tẻ.

Lâm Ngư không thích ăn rau khúc tẻ lắm, thấy hơi có mùi, hái về định cho gà ăn, chăm sóc gà của cậu cho tốt, qua thêm một thời gian nữa trời ấm lên là có thể đẻ trứng rồi.

Qua một mùa đông, bây giờ cậu có gần hai mươi con gà, đàn gà con nở vào mùa thu đã lớn gần bằng con trưởng thành, trong đó còn có mấy con gà trống.

Buổi trưa, Lâm Ngư nấu mì rau cải, thêm chút dầu ớt nhìn rất ngon miệng, Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nương mỗi người ăn hơn một bát.

Hai người ăn cơm xong liền ra sân phơi nắng, Lâm Ngư lấy khung thêu ra từ từ thêu hoa, thêu xong mang đến cửa hàng vải, một tháng cũng có thể kiếm được vài trăm văn.

Sau khi vào xuân, hàng năm ít nhiều gì cũng có vài trận mưa, năm nay đến tháng ba rồi mà vẫn chưa có một trận mưa nào, những nhà có ruộng bắt đầu lo lắng, năm nay nước ở mương cũng ít đi, có chỗ còn lộ cả đáy.

Lâm Ngư đến thăm Hà Đông Đông, Hà Đông Đông cũng hơi lo lắng, nhà mẹ đẻ y có bảy tám mẫu ruộng, nhà y bên này cũng có vài mẫu, nếu cứ hạn hán thế này thì không ổn.

Mới tháng ba mà năm nay thời tiết đã nóng nực, Hà Đông Đông mặc áo xuân ngồi trong sân: "Năm nay sao vẫn chưa mưa, mấy hôm trước đến ruộng, mạ đã hơi héo rồi, tưới nước kiểu gì đây, năm nay đến mương cũng không có nước."

Vì nhà không có ruộng nên Lâm Ngư không mấy để ý đến những chuyện này, Hà Đông Đông vừa nói, quả thật là như vậy.

"Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ mưa thôi."

"Ai biết được, nghe nói trong thôn đã có người đánh nhau vì tranh giành nước tưới ruộng rồi."

Lâm Ngư cũng hơi lo lắng, Ngụy Thanh Sơn về cậu liền nói chuyện này: "Tuy nhà chúng ta không có ruộng, nhưng liệu có ảnh hưởng đến chúng ta không?"

"Giá gạo ở chợ mấy hôm nay đã tăng lên không ít, vốn đang là lúc giáp hạt, nếu cứ hạn hán thế này sẽ ảnh hưởng đến vụ lúa đầu tiên năm nay."

"Giá gạo tăng rồi sao? Nếu ảnh hưởng đến vụ mùa năm nay, e là nhà mình mua gạo sẽ tốn thêm nhiều tiền."

Năm ngoái, Ngụy Thanh Sơn mua thêm không ít thóc về, ăn đến tận mùa xuân, bây giờ trong nhà vẫn còn bảy tám bao, vốn là đủ ăn đến khi thu hoạch vụ mới, chỉ sợ hạn hán kéo dài ảnh hưởng đến mùa màng hoặc mất trắng.

Nhà cậu không giống những nhà khác, nhà có nhiều ruộng, thu hoạch được nhiều lương thực thì tích trữ lại, nhà cậu không có ruộng, gạo mì đều phải mua, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhà cậu có tiền cũng không mua được gạo.

"Ngày mai ta đi chợ về sẽ chở thêm mấy bao gạo về, cẩn tắc vô áy náy."

Lâm Ngư gật đầu: "Được, hy vọng trời sớm mưa, đúng rồi, ngày mai nói với Tiểu Liễu một tiếng, mua hay không thì tùy họ."

Vốn sau khi vào xuân, giá gạo đã tăng lên một chút, năm nay giá gạo lại càng cao hơn, Ngụy Thanh Sơn sáng nay đã nhắc nhở Thạch Tiểu Liễu, nói với nó năm nay mùa màng có thể sẽ thất bát, bảo nhà nó nếu có dư tiền thì mua thêm gạo về dự trữ.

Thạch Tiểu Liễu nghe xong liền để trong lòng, về nhà nói với Ngô nương tử.

Hôm nay lúc dọn hàng, Ngụy Thanh Sơn mua thêm mười bao gạo và lúa mì ở cửa hàng gạo trong chợ, Ngụy Thanh Sơn trả sáu lượng bạc, đắt hơn gần gấp đôi so với năm ngoái hắn mua ở trong thôn.

Không biết năm nay có bị ảnh hưởng bởi hạn hán hay không, nhà hắn không có ruộng, cũng không có dư lương thực, đắt thì đắt, mua thêm một chút cho yên tâm.

Ngụy Thanh Sơn chở lương thực về, mười bao lương thực cộng thêm mấy bao còn lại trước đó, đủ cho bọn họ ăn đến cuối năm.

Hai người vốn định năm nay có tiền rồi mua ruộng thuê cửa hàng, kết quả bây giờ cũng không biết tình hình thế nào, hai chuyện này tạm thời gác lại.

Tháng tư, Hà Đông Đông sinh đôi, một con trai một ca nhi, Lâm Ngư mang trứng gà đến thăm.

Hà Đông Đông vừa sinh xong, lúc Lâm Ngư đến thăm, y mệt mỏi đã ngủ rồi, Lâm Ngư đứng ở cửa phòng ngủ nhìn một chút, thấy y bình an vô sự liền yên tâm.

Thạch Đầu nhìn hai đứa con trong nhà, vui mừng đến mức khóe mắt cay cay, nương Thạch Đầu thắp hương khấn vái ở trong sân, Thạch Đầu tiễn Lâm Ngư ra ngoài: "Tẩu tử, thật ngại quá."

"Không sao, ta chỉ đến biếu ít trứng gà, mấy hôm nữa ta lại đến thăm."

Lâm Ngư đặt đồ xuống rồi đi về, cậu cũng thấy vui mừng cho Đông ca nhi, thảo nào lúc bốn năm tháng, bụng y đã to khác thường, thì ra là sinh đôi.

Lâm Ngư vừa về, Triệu Nguyệt Nương liền chạy ra đón: "Ca ca, Đông ca nhi có khỏe không? Là con trai hay ca nhi vậy?"

"Một trai, một ca nhi."

"Á! Sinh đôi ư? Đông ca nhi thật lợi hại!"

Người vui nhất khi Hà Đông Đông sinh đôi chính là nhà họ Thạch và nhà họ Hà, nhà họ Hà đông con, con út nhà Hà đại tẩu chưa đầy một tuổi không thể rời nương, Hà đại nương và Hà nhị tẩu thay phiên nhau đến chăm sóc Hà Đông Đông ở cữ.  

Nương Thạch Đầu liên tục cảm ơn, bà một mình hoàn toàn có thể chăm sóc được Đông ca nhi, bây giờ nhà mẹ đẻ lại giúp đỡ, Đông ca nhi càng được chăm sóc tốt hơn.

Mọi người trong thôn đều nói Hà Đông Đông có phúc, tuy bị từ hôn một lần, nhưng sau đó gả cho Thạch Đầu, mẹ chồng ngay cả cơm cũng không cho y làm, sau khi mang thai lại càng thường xuyên mua đồ ăn ngon cho y, y đi đâu Thạch Đầu cũng đưa đón, cả nhà chiều chuộng y như bảo bối.

Mới cưới chưa được bao lâu đã mang thai, lại còn sinh đôi, trong thôn đã mười mấy năm rồi không thấy sinh đôi.

Tin tức Hà Đông Đông sinh đôi nhanh chóng lan truyền khắp thôn, mọi người đều nói y có phúc.

Hà đại nương xách giỏ đến thăm Hà Đông Đông, trên đường đi nụ cười trên mặt không hề tắt.

"Hà đại nương, đi thăm Đông ca nhi à."

"Ừ, mang ít đồ đến cho nó."

Hà đại nương đi rồi, mọi người vẫn còn bàn tán: "Nhìn Hà đại nương vui chưa kìa, ta cũng thấy hâm mộ."

"Này, ngươi nói có phải là do cái chăn đó không, lúc Đông ca nhi cưới, mọi người đều thấy, hai đứa trẻ trên mặt chăn thêu đẹp thật, vừa sinh ra cũng là hai đứa."

"Cũng có khả năng."

Mọi người càng tin là do hai đứa trẻ trên mặt chăn, Hà Đông Đông mới sinh đôi.

Trong giỏ Hà đại nương đựng đường đỏ mang đến cho Hà Đông Đông, nhìn hai đứa nhỏ trên giường, Hà đại nương nhìn mãi không chán: "Nương mang cho con ít đường đỏ, con luộc trứng ăn đi."

Hà Đông Đông nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài: "Con biết rồi nương."

"Sữa dê trong nhà đủ uống không?"

"Thạch Đầu nói sẽ dắt thêm một con về, ai biết được lại là hai đứa nhỏ, quần áo chuẩn bị cũng không đủ mặc, lúc thì đứa này tè, lúc thì đứa kia tè, thay tã cũng không kịp."

Lâm Ngư vừa vào nhà đã nghe thấy câu này của Hà Đông Đông, cậu phì cười, lúc cậu vào sân đã thấy Thạch Đầu đang giặt tã, may mà bây giờ trời ấm rồi, giặt bằng nước lạnh cũng không bị lạnh tay, cả sân phơi đầy tã.

Vừa thấy Lâm Ngư đến, Hà Đông Đông mới có tinh thần: "Ngư ca nhi đến rồi, mau đến xem hai đứa nhỏ này."

Lâm Ngư vẫn chưa nhìn thấy hai đứa nhỏ, liền đến bên giường nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ trong tã lót: "Đứa nào là ca ca, đứa nào là đệ đệ?"

"Đây, đứa đen hơn này là ca ca, là con trai, đứa trắng hơn là ca nhi, sao ta thấy ca nhi xinh hơn nhỉ."

Hà đại nương trừng mắt nhìn Hà Đông Đông: "Đã làm cha rồi mà còn nói năng lung tung, ta thấy cả hai đứa đều xinh."

Mấy người đang nói chuyện thì tiểu ca nhi nắm chặt tay khóc ré lên, nương Thạch Đầu đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng khóc vội vàng vào nhà, thấy nương Đông ca nhi và Lâm Ngư đều đến rồi.

Hà đại nương bế đứa nhỏ lên: "Thạch nương tử, bà bận việc của bà đi, tôi xem sao."

Hà đại nương sờ thử, mông ướt sũng: "Ôi chao, ca nhi của chúng ta tè rồi."

Hà đại nương nhanh chóng thay tã, Lâm Ngư đứng bên cạnh nhìn mà thấy lạ, đứa nhỏ trong tã chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trông nhỏ xíu.

Nương Thạch Đầu cũng bưng trứng luộc đường đỏ đến: "Đông ca nhi, ăn chút gì đi."

Hà Đông Đông ngồi dậy ăn, trong bát đường đỏ có hai quả trứng gà, nhà y bây giờ trứng gà không ít, Thạch Đầu mua một giỏ, Lâm Ngư mang đến hai mươi quả, nương y cũng mang đến hai mươi quả, ngày nào ăn hai quả trứng y cũng ăn không hết.

Hà Đông Đông cắn một miếng, chợt nhớ ra điều gì đó: "Ngư ca nhi, huynh nếm thử trứng luộc đường đỏ xem sao."

Lâm Ngư liên tục xua tay: "Ta đâu phải đang ở cữ, đệ ăn đi."

Nương Thạch Đầu vội vàng nói: "Không biết Ngư ca nhi đến, chờ ta đi luộc thêm một quả cho con."

Lâm Ngư vội vàng ngăn lại: "Đại nương, ta thật sự không ăn, đại nương đừng bận tâm nữa."

Lâm Ngư khuyên mãi mới ngăn được nương Thạch Đầu làm cho cậu một bát trứng luộc đường đỏ, trứng gà không rẻ, đường đỏ lại càng đắt, Đông ca nhi vừa sinh xong người yếu, làm sao cậu có thể tranh đồ ăn với Đông ca nhi.

Hà Đông Đông đưa bát đến trước mặt Lâm Ngư: "Huynh nếm thử xem, ngon lắm."

Lâm Ngư không chịu nổi lời khuyên của Hà Đông Đông, cúi đầu cắn một miếng trứng, lại uống một thìa nước đường đỏ, Hà Đông Đông mới hài lòng: "Ngon không?"

Lâm Ngư gật đầu: "Ngon, ngọt lắm."

Hà Đông Đông cười híp mắt: "Ta nhớ hôm huynh cưới, huynh ăn mì trứng, ta ngửi thấy thơm lắm, ta giúp huynh vén khăn voan, huynh còn cho ta ăn mấy miếng."

Nói đến chuyện này, Hà Đông Đông cười khúc khích, trứng gà quý giá, lúc chưa xuất giá, trứng gà trong nhà đều dành cho hai đứa cháu trai y ăn, giờ ở cữ, Thạch Đầu thương y, chuẩn bị sẵn một giỏ trứng gà, nhà mẹ đẻ y và Ngư ca nhi cũng mang đến cho y, đủ cho y ăn trong tháng ở cữ.

Hơn nữa, nhà nông dù có giàu có đến mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn trứng gà, bán ở ngoài còn ba văn tiền một quả, đến mùa đông gà không đẻ trứng, có lúc phải năm văn tiền một quả.

Hà đại nương thay tã cho ca nhi xong, đứa nhỏ vẫn khóc không ngừng, Hà Đông Đông vươn tay bế lấy: "Nương, đưa con bế."

Hà Đông Đông bế đứa nhỏ dỗ dành, đứa nhỏ vẫn nhắm mắt khóc oe oe: "Sao con lại khóc nữa, nhìn ca ca con kìa, ca ca con không khóc đâu."

Ca nhi khóc làm thằng bé trong tã cũng bắt đầu ọ ẹ, nếu hai đứa cùng khóc thì Hà Đông Đông sẽ đau đầu lắm.

Lâm Ngư đưa tay nghịch bàn tay nhỏ của đứa bé, đứa nhỏ nắm lấy ngón tay cậu liền nín khóc, Hà Đông Đông vội vàng đưa bọc tã trong lòng ra: "Ngư ca nhi, Ngư ca nhi, huynh bế thằng bé đi, đứa nhỏ này khóc mãi không thôi."

Lâm Ngư bế lấy, lắc lư hai cái, đứa nhỏ nín khóc, Hà Đông Đông thở phào nhẹ nhõm: "Huynh không biết thằng bé khóc dai đến mức nào đâu, rõ ràng là ca nhi mà còn nghịch ngợm hơn thằng con trai."  

Lâm Ngư rất thích trẻ con, bế đứa nhỏ chơi đùa, trên mặt tràn đầy ý cười.

Hà đại nương cũng trêu chọc: "Còn nói người khác, hồi nhỏ con cũng y như vậy đấy, hai ca ca con cũng không khó dỗ bằng con."

Hà Đông Đông le lưỡi: "Ai nói, con là ca nhi, hồi nhỏ chắc chắn rất ngoan."

Lâm Ngư không nhịn được cười, nếu không phải biết hồi nhỏ Hà Đông Đông có thể đánh ngã hết đám con trai trong thôn, Lâm Ngư chắc cũng tin.

Hà Đông Đông "á" một tiếng: "Ngư ca nhi, huynh dám cười ta!"

Lâm Ngư vội vàng lắc đầu: "Không, không, ta chỉ thấy thằng bé đáng yêu thôi."

Lâm Ngư chơi với hai đứa nhỏ một lúc rồi về, hai đứa nhỏ mềm mềm thật đáng yêu.

Mãi cho đến tháng năm sắp vào hè, năm nay vẫn chưa có mưa, thời tiết lại vô cùng nóng nực, ruộng lúa không được tưới nước gần như khô héo mất trắng, những ruộng gần sông còn có thể tưới nước, thu hoạch được cũng không nhiều.

Ngụy Thanh Sơn đánh xe la từ chợ về, trời nóng đến mức trán hắn lấm tấm mồ hôi, Lâm Ngư đến giúp hắn xách thùng gỗ xuống khỏi xe.

Ngụy Thanh Sơn vừa về liền cho la uống nước trước, hắn lau mồ hôi trên trán: "Năm nay e là khó khăn rồi, giá gạo ở chợ tăng vọt, một thạch đã hai lượng bạc rồi."

Lâm Ngư hơi kinh ngạc: "Đắt vậy sao?"

Phải biết năm ngoái lúc mới thu hoạch lúa, bọn họ mua một thạch chỉ hết năm trăm văn, hai thạch mới một lượng bạc, ngay cả lúc mua gạo vào đầu xuân năm nay, tăng gấp đôi cũng chỉ một lượng một thạch, bây giờ giá gạo lại tăng cao đến vậy.

Năm nay thật sự hạn hán, cuộc sống của nhà nông còn đỡ, trong nhà có ruộng ít nhiều gì cũng có chút lương thực dự trữ, hơn nữa bây giờ đang là mùa xuân hè, siêng năng một chút lên núi đào rau dại gì đó cũng có thể no bụng.

Nhưng cuộc sống của người dân trong trấn thì không tốt như vậy, đa số lương thực đều phải tự mua.

Lâm Ngư thở dài: "May mà đầu xuân huynh đã mua thêm không ít."

Sắp đến mùa thu hoạch lúa đầu tiên, lúa đang thì con gái trổ đòng lại gặp hạn hán, ruộng gần nước còn đỡ, có thể tưới nước nên vẫn còn chút thu hoạch, nhưng ruộng khô xa nước thì thảm rồi, gần như khô héo mất trắng.

Trong thôn người nào người nấy đều hoang mang lo lắng, dù bây giờ giá gạo tăng vọt, cũng không ai chịu bán lương thực nhà mình, nếu năm nay cứ hạn hán mãi, mạng người quan trọng hay tiền bạc quan trọng!

Ngày mai là tiệc đầy tháng của hài tử nhà Đông ca nhi, Ngụy Thanh Sơn ngày mai không đi chợ nữa, sáng sớm xách một đôi gan lợn để dành, lại mang theo một dải thịt, quà này coi như hậu hĩnh rồi.

Ba người cùng đến nhà Hà Đông Đông ăn tiệc, hôm nay sân nhà Thạch Đầu rất náo nhiệt, cả nhà họ Hà đều đến, giúp đỡ rửa rau nấu nướng, nhà nông nghèo khó, dù có sinh con cũng không tổ chức tiệc linh đình, chỉ mời người thân đến ăn một bữa cơm là được.

Lúc Xuân ca nhi đầy tháng cũng không tổ chức tiệc đầy tháng, nhà họ Thạch lần này mời nhà mẹ đẻ Hà Đông Đông, nhà cữu cữu của Thạch Đầu, rồi đến nhà Ngụy Thanh Sơn quan hệ tốt trong thôn.

Khách đến không ít, xem ra phải bày hai bàn, phụ nữ đều ở trong bếp giúp đỡ, đàn ông thì đi mượn ghế của hàng xóm, sắp ăn rồi, đám trẻ con chạy quanh chân người lớn ồn ào náo nhiệt.  

Hà Đông Đông bế hai đứa con vừa đầy tháng ra cửa chính đường phơi nắng, Lâm Ngư định vào bếp giúp nấu nướng, bị Hà Đông Đông gọi lại: "Ngư ca nhi, đâu cần huynh giúp, nương ta và tẩu tử ta làm là được rồi, huynh mau lại đây ngồi."

Hà Đông Đông trêu chọc hai đứa nhỏ nằm trong giỏ tre: "Huynh mau đến xem, chúng lớn hơn chút rồi đấy."

Lâm Ngư liền dẫn Triệu Nguyệt Nương đến, Triệu Nguyệt Nương chưa từng thấy trẻ con, thấy rất hiếu kì, đưa tay trêu chọc hai đứa nhỏ.

Lâm Ngư ngồi xuống bên cạnh Hà Đông Đông: "Đặt tên chưa?"

"Rồi, thằng bé lớn tên là Thạch Tiểu Lôi, ca nhi nhỏ tên là Thạch Tiểu Vân."

Lâm Ngư vừa nghe liền bật cười: "Một Lôi, một Vân, cũng hợp tình hợp cảnh đấy."

"Không phải sao? Nửa năm nay không có mưa, ta sắp lo chết rồi, nhà ta năm nay chắc chỉ thu hoạch được ruộng một mẫu, nếu cứ hạn hán mãi, vụ thứ hai không thu hoạch được, tiết kiệm lắm mới đủ ăn đến sang năm, ngay cả nhà mẹ đẻ ta chắc cũng vậy, may mà có vài mẫu ruộng nước, nếu toàn là ruộng khô thì cả nhà biết làm sao đây?"

Hà Đông Đông thở dài: "Đúng rồi, Ngư ca nhi, nhà huynh thì sao, nghe nói bây giờ giá gạo ở chợ đắt lắm, nhà huynh không có ruộng phải tính toán trước đi."

"Ừ, đầu xuân Thanh Sơn đã mua thêm một ít, vừa hay lúc đó lương thực trong nhà sắp hết, lúc đó mua còn chưa đắt lắm."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhà huynh không có ruộng, nhà chúng ta còn thu hoạch được một ít, nhà huynh toàn phải mua."

Thấy nhà Lâm Ngư còn lương thực, Hà Đông Đông mới yên tâm, bây giờ nhà nào cũng không dám cho mượn hay bán lương thực, vụ lúa đầu tiên trong thôn còn thu hoạch được một ít, có thể cầm cự được một thời gian, nếu cứ hạn hán mãi, vụ thứ hai không thu hoạch được, trong thôn sẽ xảy ra nạn đói.

Hà Đông Đông nghĩ nếu nhà Lâm Ngư hết lương thực, nhà y sẽ chia cho nhà cậu ấy một ít, Ngư ca nhi tốt với y như vậy, nhà y dù có khó khăn hơn cũng không thể thấy nhà Ngư ca nhi chịu đói.
Bình Luận (0)
Comment