Vừa bước vào sân, Ngụy Thanh Sơn đã thấy những trái kỷ tử đỏ au phơi trên nia: "Đệ ra ngoài à?"
"Ừ, chỉ loanh quanh gần đây thôi."
Ngụy Thanh Sơn chọn ra một con gà rừng bị thương nặng nhất: "Tối nay hầm gà ăn."
"Ừm!"
Lâm Ngư vội vàng vào bếp đun nước sôi. Ngụy Thanh Sơn ở ngoài sân làm thịt gà, con còn lại thì nhốt vào lồng.
Lâm Ngư dùng nồi đất nhỏ hầm canh gà, cho thêm táo đỏ và kỷ tử mới hái, lại xào một đĩa rau dại với mỡ lợn.
Triệu Nguyệt Nguyệt đang phụ nhóm lửa, ngửi thấy mùi thịt gà thơm phức, nuốt nước miếng ừng ực. Ca ca nấu ăn ngon thật!
Đại Hắc và Bạch Tuyết ngửi thấy mùi thơm cũng chạy đến. Bạch Tuyết cứ dụi đầu vào chân Lâm Ngư. Lâm Ngư đẩy đầu nó ra: "Một lát nữa là được ăn rồi."
Nồi canh hầm trên bếp lửa được gần một canh giờ, trên mặt nổi một lớp mỡ gà vàng óng. Lâm Ngư lót lá cây, bưng nồi ra: "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi."
Lâm Ngư gắp cổ và chân gà ra, chan canh vào cơm cho Đại Hắc và Bạch Tuyết ăn. Bạch Tuyết cuối cùng cũng chịu rời khỏi chân cậu.
Một nồi gà rừng được ba người ăn sạch sẽ. Lâm Ngư còn chan canh vào cơm ăn thêm một bát, no căng bụng. Nhân lúc trời chưa tối, cậu múc nước tưới mảnh vườn nhỏ.
Giờ trồng bầu bí đã hơi muộn, cậu chỉ trồng dưa chuột, rau cải các loại. Thêm rau dại hái ngoài rừng, giờ đây chẳng lo thiếu rau ăn.
Trời vừa tối, Lâm Ngư lau người rồi lên giường nghỉ ngơi. Nhớ lại chuyện Triệu Nguyệt Nguyệt muốn giúp cậu chăm con, lòng cậu cũng nôn nao. Cậu cũng muốn có con, nhà đông người cho vui cửa vui nhà. Đông ca nhi cưới sau cậu mà con đã được mấy tháng rồi.
Lâm Ngư rướn người về phía Ngụy Thanh Sơn, đưa tay cởi dây áo trong của hắn. Ngụy Thanh Sơn mở mắt: "Muốn rồi à?"
"Ừ." Lâm Ngư khẽ đáp.
Ngụy Thanh Sơn ôm cậu lên người. Nếu không phải sợ tiểu phu lang chịu không nổi, hắn hận không thể ngày nào cũng quấn lấy cậu.
Mấy hôm nay, Ngụy Thanh Sơn ăn sáng xong là đi săn. Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt ở nhà nấu cơm hoặc đi dạo trong rừng gần đó. Tối đến, Lâm Ngư lại đưa tay cởi dây áo trong của Ngụy Thanh Sơn.
Dù chậm hiểu đến mấy, Ngụy Thanh Sơn cũng nhận ra: "Không được, hôm nay không được."
Lâm Ngư hơi tủi thân: "Huynh không thích sao?"
Ngụy Thanh Sơn bật cười: "Mấy hôm nay liền tù tì rồi, làm nữa đệ ốm mất."
"Nhưng mà, nhưng mà, dễ chịu mà."
Lâm Ngư đành phải nói dối. Dễ chịu thì đúng là dễ chịu, nhưng chỉ hai lần đầu thôi, còn những lần sau cậu chỉ thấy mệt. Mấy hôm nay, ban ngày cậu còn thấy đau lưng.
Nói xong, mặt Lâm Ngư nóng bừng. Cũng nhờ ánh trăng mờ ảo mà cậu mới dám nói ra những lời này. Vừa dứt lời, cậu đã thấy mình thật phóng túng, vội vùi mặt vào cổ Ngụy Thanh Sơn, không dám ngẩng lên.
Ngụy Thanh Sơn hiểu rõ tiểu phu lang của mình. Mấy hôm nay cậu khác thường như vậy chắc chắn có chuyện. Hắn vuốt ve đầu Lâm Ngư, dịu dàng hỏi: "Dạo này đệ làm sao vậy?"
Lâm Ngư lắc đầu không nói, nước mắt sắp rơi. Cậu muốn có con.
Cảm nhận được nước mắt thấm ướt cổ mình, Ngụy Thanh Sơn hốt hoảng ngồi dậy, ôm Lâm Ngư dỗ dành: "Sao thế này? Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta cho đệ."
Lâm Ngư khóc thút thít: "Thanh Sơn, ta không có con. Xuân ca nhi, Đông ca nhi đều có rồi, chỉ mình ta là không có."
Hóa ra là vì chuyện này. Ngụy Thanh Sơn vừa giận vừa buồn cười, chỉ vì không có con mà tiểu phu lang của hắn khóc đến thế: "Sao đệ ngốc thế, không có thì không có, khóc lóc cái gì."
"Có phải vì nốt ruồi son của ta nhạt màu quá không?"
"Không phải, không có là không có, chúng ta như vậy chẳng phải tốt rồi sao."
"Vậy huynh không muốn có con à?"
"Muốn con gì chứ, đệ chính là bảo bối của ta, không ai đáng yêu bằng tiểu phu lang Lâm Ngư của ta. Ta nuôi đệ là đủ rồi."
Lâm Ngư đang buồn bã, bị Ngụy Thanh Sơn trêu chọc như vậy, cậu bực mình đánh vào ngực hắn hai cái: "Không được nói bậy."
Ngụy Thanh Sơn lau nước mắt cho cậu: "Bây giờ khó khăn, không biết tình hình ở làng thế nào. Giờ có con, e rằng cuộc sống của con cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, dù sau này chúng ta không có con, chúng ta cứ sống với nhau vậy thôi."
Lâm Ngư nghĩ cũng đúng, năm nay đúng là không yên ổn, có con rồi cũng không biết kiếm sữa dê ở đâu cho con bú.
Cậu xấu hổ không dám ngẩng đầu. Mấy hôm nay cậu đúng là quá damdang rồi.
"Thôi, ngủ đi. Mai ta xuống núi một chuyến xem tình hình ở làng thế nào, tiện thể mang gà rừng xuống bán."
"Ừ."
Hôm sau, ăn cơm xong, Ngụy Thanh Sơn dắt la, mang theo hai lồng gà rừng xuống núi. Mấy hôm nay săn được khá nhiều gà rừng, nhà không còn chỗ chứa, tiện thể về xem tình hình ở làng ra sao.
Lâm Ngư thầm cảm ơn trời đất hôm nay Ngụy Thanh Sơn xuống núi bán gà. Sau chuyện tối qua, cậu không dám nhìn mặt hắn. Chỉ vì hắn không đồng ý mà cậu lại khóc, đúng là quá mít ướt.
Ngụy Thanh Sơn dắt la xuống núi. Về đến làng, hắn không thấy bóng người nào, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, chỉ nghe thấy tiếng người nói chuyện khe khẽ.
Ngụy Thanh Sơn buộc la trong sân, đến nhà họ Hà hỏi thăm tình hình.
Hắn vừa gõ cửa, bên trong đã vang lên tiếng hỏi đầy cảnh giác: "Ai đấy?"
"Là ta, Ngụy Thanh Sơn."
Hà Đại Trụ đang nấp sau cửa, tay cầm gậy, nghe thấy vậy vội mở cửa: "Thanh Sơn về rồi à, mau vào nhà."
"Sao nhà nào cũng đóng cửa thế này?"
Hà Đại Trụ bê ghế, rót nước cho hắn: "Đừng nói nữa, vụ mùa thứ hai năm nay coi như mất trắng rồi. Trời chẳng mưa một giọt, giờ ai cũng không dám ra khỏi nhà, sợ có lưu dân đến cướp lương thực. Nghe nói lưu dân ở trên trấn ngày càng nhiều. Ngươi ở trên núi thế nào?"
"Ổn cả, đã thu xếp xong xuôi rồi."
Một tháng trôi qua, đang là lúc nóng nhất, vừa xuống núi, Ngụy Thanh Sơn đã thấy nóng bức. Vẫn là trong núi mát mẻ hơn.
"Dạo này có lên trấn không?"
"Ít ai lên trấn lắm. Trên trấn giờ loạn lắm, nghe nói mấy thôn gần trấn bị lưu dân trộm cướp. Thôn mình ở xa nên còn yên ổn. Nhà mẹ đẻ của Hạ Hà Hoa ở gần trấn nên đã chạy đến đây."
Ngụy Thanh Sơn không ngờ tình hình dưới này lại nghiêm trọng đến vậy. Nếu lưu dân nổi loạn thì cuộc sống của mọi người sẽ rất khó khăn. Hắn cũng không cần mạo hiểm mang gà lên trấn bán, cứ bán trong thôn vậy. Đã mang xuống rồi, cũng không thể mang lên lại, cứ ba mươi văn một con như trước đây là được.
"Thanh Sơn, sao ngươi lại xuống đây? Có phải về lấy gì không?"
"Xuống hỏi thăm tình hình, tiện thể mang mấy con gà rừng xuống bán."
"Lên trấn bây giờ không được đâu, người ta đói quá, cái gì cũng dám làm đấy."
"Ta bán trong thôn rồi về."
Lần này Ngụy Thanh Sơn mang xuống bảy tám con gà rừng. Hắn dắt la đi rao trong thôn. Có người nghe tiếng, ló đầu ra nhìn: "Thanh Sơn đấy à, về rồi à?"
"Xuống bán ít gà rừng."
Gà rừng của Ngụy Thanh Sơn bán không đắt. Bây giờ gạo trên trấn đắt đỏ, mua một con gà rừng về ăn còn hơn mua gạo.
Nhà họ Hà mua một con. Thạch Đầu nghe thấy tiếng Ngụy Thanh Sơn cũng mở cửa mua một con. Ngụy Thanh Sơn nói chuyện với hắn ta vài câu rồi dắt la đi tiếp.
Bây giờ nhà nào cũng đóng cửa, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ tiếng hơn. Ai nấy đều thắt lưng buộc bụng, chỉ riêng nhà Ngụy lão nhị là nhộn nhịp khác thường.
Từ ngày nương và đại ca của Hạ Hà Hoa đến, ba ngày một trận cãi vã nhỏ, năm ngày một trận cãi vã lớn. Ngụy lão thái chê nhà mẹ đẻ Hạ Hà Hoa ăn gạo nhà bà mà không chịu đưa tiền, suốt ngày nghĩ cách đuổi họ đi.
Hạ Hà Hoa tất nhiên không chịu. Mấy thôn gần trấn đều bị lưu dân quấy nhiễu, nương và đại ca nàng về đó, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Hạ lão thái cũng là người lười biếng, tham ăn. Đến đây ăn nhờ ở đậu nhà Ngụy lão nhị, còn chê bai nhà người ta không có gì ngon. Nghe thấy có tiếng rao bán gà rừng ba mươi văn một con, bà liền ló đầu ra xem.
"Hà Hoa, Hà Hoa, mua cho nương con gà ăn đi."
"Nương, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đòi ăn gà, có cái ăn là may rồi." Hạ Hà Hoa cũng kiễng chân nhìn ra ngoài, thấy Ngụy Thanh Sơn đang dắt la bán gà: "Đại ca nhà Ngụy lão nhị, mua gì mà mua, không có tiền."
Hạ lão thái nghe thấy là đại ca nhà Ngụy lão nhị, mắt sáng lên: "Cứ đến xin là được chứ gì, đều là người một nhà."
"Người ta thèm vào mà quan tâm đến chúng ta. Người ta giờ có la, có ruộng, coi trọng gì chúng ta chứ?"
Hạ lão thái mặc kệ, đẩy cửa bước ra: "Ngụy đại ca phải không? Ta là nương Hà Hoa, vẫn nghe Hà Hoa kể về người đại ca tài giỏi của nó. Ôi chao, hôm nay gặp mặt, quả nhiên phi phàm."
Đại ca Hạ Hà Hoa, Hạ Bản Tử cũng bước ra: "Đại ca, săn được nhiều vậy."
Vừa nói, hắn vừa định sờ vào lồng gà, bị roi của Ngụy Thanh Sơn gạt ra: "Ba mươi văn một con."
Hạ Bản Tử cười nịnh nọt: "Đều là huynh đệ trong nhà cả."
Ngụy Thanh Sơn lười để ý đến bọn họ, dắt la bỏ đi. Hạ Bản Tử đã lâu không được ăn thịt, thấy Ngụy Thanh Sơn đi liền kéo nương mình: "Nương, gà rừng rẻ vậy, mua một con đi."
Hạ lão thái không ngờ đại ca Ngụy lão nhị lại lạnh lùng như vậy. Lúc Hạ Hà Hoa mới về nhà chồng, bà được ăn uống no nê, thịt thà cá mú gì cũng có. Hạ Hà Hoa ba ngày năm bữa lại mang gà rừng, thỏ rừng về. Giờ phân gia rồi, cái gì cũng không còn.
Bà cũng thèm, nhịn một chút rồi gọi với theo: "Có ba mươi văn một con thôi mà, cho ta một con."
Hạ lão thái đưa tiền, chọn một con gà mà bà cho là to nhất trong lồng, tay còn bị gà mổ mấy cái.
Hạ lão thái xách gà vào nhà, vênh váo đưa cho Hạ Hà Hoa: "Hà Hoa, trưa nay làm thịt ăn."
Ngụy lão thái thấy nương Hạ Hà Hoa chịu bỏ tiền mua gà rừng, ở nhà bà ăn không biết bao nhiêu ngày rồi, sắc mặt bà mới bớt khó coi.
Hạ Hà Hoa nhận gà liền vội vàng đi làm thịt. Ngụy lão thái quản rất chặt, ngày nào cũng đếm từng hạt gạo, đã đuổi mấy lần rồi, nhưng mẹ con nhà họ Hạ vẫn bám riết không chịu đi, làm bà tức chết.
Hạ Hà Hoa luộc gà xong, mới vào bếp lấy bát, thịt gà trong thau đã bị giành hết, chỉ còn lại đầu với chân gà. Nàng tức giận giật lấy cái thau, nước canh còn lại nàng phải uống hết một mình!
Ngụy Thanh Sơn bán hết gà liền dắt la về. Hắn không biết rằng, mấy ngày sau khi hắn xuống núi, Triệu Gia Trụ và Triệu Đại Chí đã tìm đến.
Hai người cùng đường, muốn đến xin Lâm Ngư chút đồ ăn. Bây giờ trên trấn lưu dân đông quá, trước đây hai người còn xin được cơm, bây giờ xin cơm cũng không được.
Hai người đến mà không gặp ai, đành phải quay lại trấn xin ăn. Trưởng thôn thấy nếu lưu dân tràn vào thôn thì sẽ rất phiền phức, nhà nào cũng có già có trẻ, nên đã cho lập rào chắn, mỗi nhà cử người canh gác, ai không phải họ hàng trong làng đều không được vào.
Triệu Gia Trụ và Triệu Đại Chí không tìm được Lâm Ngư bèn tìm đến nhà Diêu Kim Linh. Năm xưa lương thực nhà ông đều bị nhà họ Diêu lấy hết. Nếu không phải nhà họ Diêu lấy hết lương thực, nhà ông cũng không đến nỗi phải bán ruộng bán nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ như bây giờ.
Triệu Gia Trụ và Triệu Đại Chí đến nơi, thấy Diêu lão đại đang đẩy một người phụ nữ ra ngoài: "Không được, không được, không cho vào. Năm xưa nếu không phải ngươi cuỗm mất hai mươi lạng bạc nhà ta, bây giờ ta đâu đến nỗi phải chịu đói!"
"Đại ca, đại ca, van xin huynh, cho muội vào đi, cho muội vào đi."
Triệu Đại Chí nhìn kỹ, đó chẳng phải vợ mình sao? Hắn lập tức xông lên kéo. Diêu lão đại tưởng là người đến cướp nhà mình, vung gậy đánh tới tấp: "Cút đi, cút đi!"
Triệu Đại Chí kêu lên một tiếng, lăn lộn dưới đất: "Diêu đại ca! Năm xưa ngươi lấy của nhà ta mười mấy bao tải lương thực, trả lại lương thực cho nhà ta!"
Diêu lão đại nhìn kỹ, hóa ra là người quen, hắn nhổ một bãi nước bọt: "Triệu Đại Chí, hóa ra là ngươi. Năm xưa đánh gãy một chân ngươi là còn nhẹ, không bắt ngươi trả hai mươi lạng bạc là may rồi, ngươi còn dám đến đòi lương thực! Cả nhà ba người các ngươi cút xéo cho ta!"
Diêu lão đại vung gậy đánh tới tấp, đánh cho ba người ôm đầu bỏ chạy.
Quần áo trên người Diêu Kim Linh còn khá tốt, chỉ là tóc tai rối bù. Triệu Đại Chí đạp nàng một cái: "Đồ đàn bà thối tha, năm xưa không phải ngươi cắm sừng ta rồi bỏ đi sao? Giờ cũng đến lúc ngươi phải trả giá rồi!"
Diêu Kim Linh hồi ở nhà họ Triệu vì không chịu nổi cảnh nghèo khó, bèn chạy lên trấn quyến rũ một thương nhân. Bây giờ trên trấn loạn lạc, thương nhân kia liền bỏ rơi nàng ta. Diêu Kim Linh không biết đi đâu, đành phải tìm đến cha và đại ca, kết quả đến cửa cũng không được vào.
Phải biết rằng hồi còn theo thương nhân kia, nàng ta cũng gửi về nhà vài lần thịt, vậy mà bây giờ nàng ta sa cơ lỡ vận, cha và đại ca nàng ta lại không cho nàng ta một miếng cơm.
Diêu Kim Linh tức tối, cắn mạnh vào tay Triệu Đại Chí, cắn đến mức hắn kêu la thảm thiết, giãy thế nào cũng không thoát ra được. Diêu Kim Linh miệng đầy máu, nhổ một bãi nước bọt: "Triệu Đại Chí, ta ra nông nỗi này đều là tại ngươi! Ngươi còn tự xưng là người đọc sách, ta nhổ vào! Cút mẹ ngươi đi!"
Diêu Kim Linh cười man rợ, bỗng nhiên múa may loạn xạ: "Ta là nương tử của Trạng nguyên, ta là nương tử của Trạng nguyên rồi, ha ha."
Tay Triệu Đại Chí máu chảy ròng ròng, hắn ôm tay, lê cái chân què đạp Diêu Kim Linh một cái: "Đồ đàn bà thối tha, đồ đàn bà thối tha."
Diêu Kim Linh cười khanh khách chạy mất: "Ta là nương tử của Trạng nguyên, nhìn cái gì? Nhìn cái gì? Sao không quỳ xuống nghênh đón bổn phu nhân!"
Triệu Gia Trụ cũng hừ một tiếng: "Điên rồi, tiếc thật, nếu không cũng bán được hai lạng bạc."
Triệu Gia Trụ phủi phủi bộ quần áo rách rưới rồi bỏ đi, mặc kệ đứa con què của mình. Bây giờ, lo cho bản thân còn chưa xong, mang theo nó chỉ thêm vướng víu. Triệu Đại Chí què một chân, đến cướp cháo cũng không bằng ông ta, mang theo nó chỉ thêm phiền phức.
Từ hôm đó, Ngụy Thanh Sơn không xuống núi nữa. Họ sống trên núi đã lâu, trời chỉ mưa nhỏ một lần, e rằng ở thôn còn chẳng có nước mưa.
Ngụy Thanh Sơn đi săn, Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt ở nhà quán xuyến mọi việc. Hai con gà mái mang theo đã bắt đầu ấp trứng. Lâm Ngư rất vui, bỏ mười lăm quả trứng vào mỗi ổ cho gà mẹ ấp.
Cây ngô và lạc ở cửa sân đã cao bằng ngón tay. Nhưng trời quá hạn, Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt phải xách nước đi tưới từng cây. Có nước tưới, cây cối cũng phát triển tốt.
Ngụy Thanh Sơn ba ngày năm bữa lại đi săn, gà rừng nhà đã đầy lồng, Lâm Ngư bèn đan thêm mấy cái lồng tre nữa. Gà rừng, thỏ rừng ăn không hết thì cứ nhốt vào lồng nuôi, đợi khi nào xuống núi được thì mang xuống thôn.
Trời quá nóng, Lâm Ngư thi thoảng lại cùng Triệu Nguyệt Nguyệt ra suối gần nhà bắt cá, tôm. Dòng nước mát lạnh ngập đến mắt cá chân, Lâm Ngư đeo chiếc giỏ tre nhỏ bên hông, bên trong có vài con cá nhỏ bằng ngón tay.
Cậu cúi người lật những viên đá dưới suối. Những con cua nhỏ nấp trong khe đá vội vàng bò chạy. Lâm Ngư nhanh tay bắt được một con, mỉm cười, ném vào giỏ tre.
Triệu Nguyệt Nguyệt cũng cúi xuống nhìn dưới nước: "A!"
Triệu Nguyệt Nguyệt múc một vốc nước, bên trong có một con cá nhỏ: "Ca, muội cũng bắt được rồi!"
Trời nóng, hai người thường ra suối mò cá. Đứng dưới nước một lúc, số cá mò được cũng đủ nấu một nồi canh.
Mò cá mệt rồi, hai người ngồi trên đá nghỉ ngơi. Triệu Nguyệt Nguyệt nghịch nước: "Ca, thật ra cứ sống ở đây mãi cũng tốt, không có những chuyện phiền phức, yên bình biết mấy. Ca, ca phu và muội, ba người chúng ta sống ở đây."
Lâm Ngư bật cười: "Cô nương ngốc, muội không lấy chồng à?"
Triệu Nguyệt Nguyệt đỏ mặt, đạp nước: "Huynh nói gì vậy, muội còn nhỏ mà."
Hai người thoải mái ngồi trên đá hóng mát. Sống ở đây đã hai tháng rồi, không thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống bình yên, tốt đẹp. Mấy hôm nay cũng không gặp thú dữ, Lâm Ngư đã quên mất mối nguy hiểm tiềm tàng trong rừng sâu.
"Chỉ là sống trong rừng không thể khai hoang được nhiều, nếu ở đây trồng trọt được nhiều hơn thì tốt biết mấy."
Cỏ dại ở ruộng ngô ngoài cửa chỉ cần tưới nước là hai ngày sau lại mọc lên. Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt nhổ cỏ rất siêng năng nên ruộng mới không có cỏ.
Sống ở đây đã lâu, đừng nói là Lâm Ngư, đến cả Triệu Nguyệt Nguyệt cũng thấy rừng này chẳng có gì nguy hiểm, sống còn thoải mái hơn ở làng. Có lúc hai người còn đi xa hơn để hái kỷ tử, hái quả dại.
Hai người ngồi một lúc, thấy gần trưa bèn đứng dậy quay về.
Cá, tôm bắt được cho vào thau nuôi trước, đợi chiều Ngụy Thanh Sơn về ăn cùng.
Buổi chiều không có việc gì, Lâm Ngư đổ kỷ tử ra phơi lại. Cậu và Triệu Nguyệt Nguyệt hái được khá nhiều kỷ tử, phơi khô cũng được nửa bao, khi nào xuống núi cũng bán được mấy lạng bạc.
Lâm Ngư lại ngồi ở cửa nhà gỗ thêu hoa. Vải trắng mang theo cũng sắp hết, thêu thêm vài hôm nữa chắc là hết.
Thấy trời sắp tối, Lâm Ngư cất giỏ thêu, vào bếp nấu cơm. Cậu lấy một cái chân giò hun khói trên giàn bếp xuống, chặt nhỏ, cho vào nồi đất ninh.
Triệu Nguyệt Nguyệt nhóm lửa, cậu ra ngoài làm sạch cá, tôm bắt được, lát nữa nấu canh cá.
Lâm Ngư làm xong, mở cửa nhìn ra ngoài. Trước đây, trời chưa tối, Ngụy Thanh Sơn đã về rồi. Sao hôm nay trời sắp tối mà vẫn chưa thấy hắn về?
Lâm Ngư hơi lo lắng. Chiều nay, cậu và Triệu Nguyệt Nguyệt còn bảo sống trên núi thật tốt, vậy mà chiều nay Ngụy Thanh Sơn lại về muộn. Liệu có phải gặp thú dữ không?
Lâm Ngư cứ ra cửa ngóng, mãi đến khi trời tối hẳn, nghe thấy tiếng Đại Hắc sủa, cậu mới vội vàng chạy ra.
"Sao hôm nay về muộn thế?"
Lâm Ngư đến gần mới thấy Ngụy Thanh Sơn đang dắt theo một con nai con, chân hình như bị thương, đi lại rất chậm.
"Nai con à!"
"Hôm nay ta thấy dấu chân của nó, mất công sức lắm mới bắt được. Chân nó còn bị Đại Hắc cắn bị thương. Nuôi ở nhà một thời gian, rồi dắt xuống núi bán."
Lâm Ngư cũng không dám lại gần, sợ con mồi vất vả lắm mới bắt được lại chạy mất.
Lâm Ngư lúc này mới thấy tay áo ngắn của Ngụy Thanh Sơn bị rách: "Mau vào nhà đi, huynh không bị thương chứ?"
"Không sao, chỉ bị cành cây làm rách tay áo thôi. Lại phải làm phiền tiểu phu lang của ta khâu vá rồi."
Hai người cùng vào nhà. Ngụy Thanh Sơn thay dây thừng chắc chắn hơn, buộc con nai vào chuồng la, rồi mới rửa tay vào nhà.
Thấy Ngụy Thanh Sơn bình an trở về, Lâm Ngư rất vui, vội vàng bê cơm canh đã nấu sẵn ra, đặt trước mặt hắn: "Ăn cơm thôi. Hôm nay ta với Nguyệt nương bắt được ít cá, tôm, nấu canh, huynh nếm thử xem."
Ngụy Thanh Sơn chạy nhảy trong rừng cả ngày, trưa chỉ ăn lương khô, giờ được ăn cơm canh nóng hổi, hắn rất thích. Hơn nữa, tay nghề tiểu phu lang của hắn lại rất ngon. Ngụy Thanh Sơn ăn hết một bát cơm với chân giò kho, lại húp thêm hai bát canh cá.
Triệu Nguyệt Nguyệt bưng thau đi dọn bát đũa. Lâm Ngư gọi nàng lại: "Nguyệt nương, trời tối rồi, cứ để đó mai dọn cũng được."
"Dạ, muội biết rồi ca. Huynh cũng nghỉ sớm đi."
Lâm Ngư múc nước cho Ngụy Thanh Sơn lau người. Cậu cởi áo giúp hắn, mới phát hiện trên cánh tay hắn có một vết thương dài, đỏ tấy: "Sao lại bị thương thế này!"
Lâm Ngư vội vàng đỡ Ngụy Thanh Sơn ngồi xuống, giơ đèn lên xem kỹ. Vết thương trên cánh tay hắn đã sưng tấy, có chỗ còn rỉ máu.
Bản thân Ngụy Thanh Sơn cũng không để ý. Hắn không thấy đau, nếu Lâm Ngư không nói, hắn cũng không phát hiện ra. Hôm nay đuổi theo con nai chạy nhanh quá, trong rừng lại rậm rạp, khó tránh khỏi bị thương.
Nếu biết, hắn nhất định sẽ không để Lâm Ngư nhìn thấy, sợ tiểu phu lang lo lắng.
Lâm Ngư xót xa, vắt khăn lau tay cho Ngụy Thanh Sơn: "Huynh đừng động đậy, ta lau cho huynh."