Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 66

Từ trong bếp, Triệu Nguyệt Nguyệt ló đầu ra, trên mặt mang theo nụ cười: "Ca, ăn cơm thôi."

"Ừ."

Hôm nay, vì Hà Đông Đông dậy muộn nên Triệu Nguyệt Nguyệt cũng nấu cơm trễ hơn. Nàng rán vài cái bánh, lại dùng niêu đất ninh cháo gạo, vừa vặn cả người lớn lẫn trẻ con đều ăn được.

Hà Đông Đông đã lâu lắm rồi không được ăn sáng. Hồi đầu hạn hán, còn có thể ngày ba bữa, sau đó để tiết kiệm lương thực, đành phải ngày hai bữa.

Cái nôi vẫn chưa làm xong nên Hà Đông Đông bế một đứa, Lâm Ngư bế một đứa. Trong hai đứa nhỏ, Vân ca nhi nhẹ cân hơn. Hà Đông Đông sợ Lâm Ngư mệt, nên để cậu giúp bế Vân ca nhi. Vân ca nhi rất ngoan, không khóc không quấy, chỉ là khi Lâm Ngư ăn cơm, nó đưa tay nhỏ xíu ra như cũng muốn ăn.

Lâm Ngư bật cười, múc một thìa cháo đút cho nó. Thằng bé mút mát vài cái, rồi mới chịu thôi đưa tay ra. Lâm Ngư thấy trẻ con thật thú vị, nhất là Vân ca nhi, rất hoạt bát lại hay cười.

Đợi người lớn ăn xong, hai người lại cầm thìa đút cho hai đứa nhỏ. Cho chúng ăn no rồi, lại bế ra sân ngồi phơi nắng. Ba người quây quần chơi đùa với hai đứa trẻ, còn Ngụy Thanh Sơn thì ngồi xổm ở đó tiếp tục làm nôi.

Hôm nay tâm trạng Hà Đông Đông tốt hơn hẳn, trên mặt cũng nở nụ cười, đưa tay trêu đùa đứa nhỏ trên đùi: "Ngư ca nhi, huynh không biết đâu, ta đến đây rồi mới dám ngủ yên giấc. Ở trong thôn, cứ sợ thổ phỉ, kẻ gian nhảy vào nhà, đêm nào ta với Thạch Đầu cũng không dám ngủ say."

"Trong thôn bây giờ thế nào rồi?" Hôm nay, Lâm Ngư mới có thời gian hỏi han tình hình trong thôn. Ngụy Thanh Sơn nghĩ mùa đông trên núi gió tuyết lớn, vốn định chuyến này về xem sao, nếu yên ổn thì sẽ trở về. Nhưng xem ra, mùa đông năm nay phải ở lại trên núi rồi.

Cũng không sao, chuyến này xuống núi đã mang thêm lương thực lên, đủ cho bọn họ ăn đến tận sang xuân. Hơn nữa, năm nay trên núi còn thu hoạch được ngô và lạc, lại có cả một sân thú săn được, thế nào cũng không thiếu đồ ăn.

"Đừng nói nữa. Cứ cách vài ngày lại có thổ phỉ, kẻ gian vào thôn, cướp bóc, giết người. Nhà nhà đều nơm nớp lo sợ. Ai trốn được thì đều trốn đi cả rồi. Đại tẩu, nhị tẩu của ta đều đưa con cái về nhà mẹ đẻ đại tẩu. Nhà mẹ đẻ nàng ở nơi hẻo lánh, tạm thời còn yên ổn."

"Sao lại loạn đến mức này?" Lâm Ngư sống ở nơi thâm sơn cùng cốc, trừ lần bị chó sói tấn công ra, những lúc khác đều yên bình, không thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống sung túc, thật không ngờ trong thôn lại loạn lạc đến vậy.

"Mấy hôm trước có mưa vài trận, hạn hán thì qua rồi, nhưng vụ mùa thứ hai năm nay mọi người đều không gieo trồng được, nên lại xảy ra nạn đói. Những kẻ đói khổ không có gì ăn liền tụ tập lại thành thổ phỉ."

"Tang nương, Xuân ca nhi họ có khỏe không?"

"Nghe nói Tang nương đưa Thanh ca nhi đi tìm một người họ hàng xa lánh nạn rồi. Xuân ca nhi họ vẫn khỏe. Nhà họ không bị kẻ gian vào, nhà ta và nhà đại ca ta thì có, nhưng may mà trong nhà đều có đàn ông, đánh đuổi được chúng, nên mới không xảy ra chuyện gì."

Hà Đông Đông thở dài: "Mấy nhà ở đầu thôn thì thảm rồi. Bọn gian tặc vừa vào là nhắm vào mấy nhà đó trước."

Lâm Ngư nghe mà kinh hãi: "Sao lại loạn đến mức này?"

Triệu Nguyệt Nguyệt ngồi bên cạnh nghe mà mắt cũng không chớp. Tuy trước kia nàng và Lâm Ngư cũng từng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng từ nhỏ chưa từng trải qua thiên tai, nghe vậy tự nhiên thấy khó tin. Hơn nữa, họ đã chuyển lên núi sống được hơn nửa năm rồi, suốt ngày tháng đều rất nhàn nhã, nào ngờ bên ngoài lại loạn lạc đến vậy.

"Nhà ta còn tính là may mắn. Lương thực trong nhà tuy không đủ ăn, nhưng tiết kiệm một chút thì cũng cầm cự được đến sang năm. Có những nhà thì thảm lắm, hết lương thực rồi chỉ còn biết đào rễ cây, vỏ cây du trong thôn đều bị bóc sạch để ăn rồi."

Triệu Nguyệt Nguyệt kêu lên: "Vỏ cây du cũng ăn được à?"

"Cũng hơn là không có gì ăn mà chết đói. Vỏ cây du giã nát rồi đem nấu lên ăn." Hà Đông Đông cũng chưa từng ăn thứ đó, chỉ nghe nói trong thôn có nhà đã đói đến mức phải ăn vỏ cây, rễ cỏ.

Lâm Ngư nghe mà mặt không chút thay đổi, tay nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ trong tã lót. Loạn lạc thế này, e là phải đến sang năm mới yên ổn. Những nhà thiếu lương thực, mùa đông này chắc chắn sẽ rất khó khăn.

May mà Ngụy Thanh Sơn quyết đoán, vừa thấy hạn hán liền đưa cậu và Triệu Nguyệt Nguyệt lên núi, mới tránh được trận thiên tai này.

Hà Đông Đông đưa mắt nhìn quanh sân, tường tre cao vút, trong chuồng gà có mười mấy con gà, còn có la, hươu, chưa kể đến mười mấy lồng gà rừng, thỏ rừng, trên giàn tre phơi đầy ngô vàng óng, dưới bếp còn treo lủng lẳng những chuỗi thịt hun khói. Cảnh tượng sung túc thế này, e rằng cả thôn cũng không tìm thấy nhà nào như vậy.

"Ngư ca nhi, không ngờ huynh ở trên núi sống tốt như vậy. Lúc huynh mới lên núi, ta còn lo lắng cho huynh. Thấy huynh bây giờ thế này, ta cũng mừng cho huynh."

"Đừng nói nữa, hôm trước còn bị chó sói tấn công vào tận sân. Bây giờ trên cửa còn vết cào đấy. Ngươi xem, chân Bạch Tuyết đến giờ chỗ đó vẫn chưa mọc lông lại."

Hà Đông Đông kêu lên: "Trên núi cũng nguy hiểm vậy sao?"

Lâm Ngư gật đầu: "Lần đó nếu không có Bạch Tuyết, ta và Nguyệt nương e là đã bị chó sói vồ mất rồi. Bây giờ bọn ta cũng ít ra ngoài lắm, ra ngoài cũng chỉ loanh quanh ở cửa, ai biết trong rừng này có thú dữ nguy hiểm gì ẩn nấp đâu. Đông ca nhi, đệ ở đây cũng đừng ra ngoài, rừng sâu nguy hiểm lắm."

Hà Đông Đông liên tục gật đầu: "Ta biết rồi. Ngư ca nhi, lần này đa tạ huynh."

Lâm Ngư nghiêm mặt: "Đệ còn nói nữa là ta giận đấy."

Hôm qua Ngụy Thanh Sơn đã nói với cậu, lúc Đông ca nhi lên núi mang theo cả lương thực. Thạch Đầu còn muốn vác thêm hai bao nữa. Trong thời buổi này, có bạc cũng chưa chắc mua được lương thực, Thạch Đầu muốn mang nhiều như vậy lên núi, chẳng qua là muốn cảm ơn họ đã cưu mang Đông ca nhi. Hơn nữa, Đông ca nhi lên núi cũng thêm phần náo nhiệt. Ngụy Thanh Sơn nói, đến lúc tuyết lớn phong sơn, có chỗ tuyết cao đến tận eo người, Đông ca nhi mang theo con cái lên núi, nhà cửa sẽ càng thêm rôm rả. 

Ngụy Thanh Sơn mất cả buổi sáng mới làm xong cái nôi. Hắn làm đủ lớn, cho dù hai đứa nhỏ có lớn hơn một chút nằm cũng không chật.

Hà Đông Đông trải chiếc chăn nhỏ mang theo vào nôi. Y rất thích thú: "Tối nay cho chúng nó ngủ trong nôi."

Chẳng mấy chốc, trời dần trở lạnh, lá cây rụng hết, Lâm Ngư đã mặc áo bông. Bây giờ rửa mặt, rửa tay đều phải dùng nước nóng, cả hai đứa nhỏ cũng được quấn thành quả bóng.

Hà Đông Đông cũng đã quen với cuộc sống trên núi, không còn phải nơm nớp lo sợ nữa, chỉ là hơi lo lắng cho mấy người Thạch Đầu.

Họ sống trên núi tất nhiên không thiếu củi. Ngụy Thanh Sơn đã sớm chặt vài cây, chẻ nhỏ chất thành đống ở bếp.

Trời lạnh, cửa bếp luôn hé mở, Ngụy Thanh Sơn liền ôm cây ngô đến chất thành tường. Cây ngô còn nguyên lá, chất chặt lại có thể chắn gió rất tốt.

Phía trước căn phòng mà Triệu Nguyệt Nguyệt và Hà Đông Đông ngủ được làm bằng tre, mùa hè, mùa thu thì không sao, đến mùa đông sẽ bị gió lùa. Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn cùng nhau dùng cây ngô chất thêm một lớp bên ngoài, như vậy trong phòng sẽ ấm hơn.

Dưới giường của ba người cũng được trải một lớp cây ngô, lại phơi thêm chút cỏ khô phủ lên, cuối cùng trải thêm chăn đệm, rất êm ái, ấm áp.

Hà Đông Đông không khỏi khen Lâm Ngư biết cách sống: "Ngư ca nhi, quả nhiên huynh có biện pháp."

"Cây ngô này thật sự hữu dụng. May mà năm nay trước cửa trồng cả một mảnh."

Bây giờ Lâm Ngư cũng không còn việc gì để làm. Trước đây cậu còn thường cùng Triệu Nguyệt Nguyệt đi hái lượm đồ trên núi, nhưng từ sau khi bị chó sói tấn công, Ngụy Thanh Sơn không cho cậu đi vào rừng nữa, chỉ được loanh quanh ở cửa.

Số vải cậu mang lên núi đã thêu xong từ lâu, cả giỏ năm, sáu mươi cái khăn tay bây giờ đang để đó. Giờ Hà Đông Đông đến, cậu liền trò chuyện với y, trêu đùa lũ trẻ, ngày nào cũng trôi qua không hề nhàm chán.

Hà Đông Đông sợ Lâm Ngư mệt, những việc nặng nhọc như thay tã cho lũ trẻ y đều không cho cậu động vào, tự mình làm hết. Bình thường Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt giúp y trông nom lũ trẻ, y đã vô cùng cảm kích rồi, sao còn nỡ để người ta làm những việc nặng nhọc này nữa.

Trời lạnh hơn một chút thì Thạch Đầu lại lên núi một chuyến. Hắn mang theo một ít đồ ăn, thức uống lên núi. Thấy Thạch Đầu bình an vô sự, Hà Đông Đông xúc động muốn khóc.

"Nương và mọi người thế nào rồi? Trong thôn bây giờ còn ổn không?"

"Đệ cứ yên tâm ở đây, nương và mọi người đều khỏe, đều bình an. Nghe nói triều đình đã phái người đến, lương thực cứu trợ cũng đã xuống, tuy nói là tốt hơn rồi, nhưng e là mùa đông này sẽ khó khăn, thổ phỉ lại càng hoành hành."

"Vậy huynh phải tự chăm sóc mình cho tốt."

Thạch Đầu lên núi nói qua tình hình trong thôn. Trời lạnh thế này, những người thiếu ăn thiếu mặc e là sẽ chết rét. Dân đói bị dồn đến đường cùng lại càng hung hăng, mấy ngôi làng gần trấn đều đã bị cướp sạch, thôn bọn họ ở xa nên tình hình còn đỡ hơn chút.

Thạch Đầu uống một ngụm trà nóng: "Thanh Sơn ca, Ngụy Nhị hắn mất tích rồi, e là chẳng lành."

Ngụy Thanh Sơn thản nhiên: "Chẳng lành thế nào?"

"Lúc trước, nương và đại ca của Hạ Hà Hoa không phải ở trong thôn chúng ta sao? Lương thực nhà Ngụy Nhị không đủ ăn, bị đói quá, hôm đó đại ca của Hạ Hà Hoa liền đi theo bọn thổ phỉ cướp một ca nhi trong thôn rồi bỏ chạy. Sau đó, Ngụy Nhị cũng biến mất, e là cũng đi theo bọn thổ phỉ rồi."

Hà Đông Đông mắng: "Thật là tai họa đến nhà mình còn gây ra họa cho người khác! Súc sinh không bằng!"

"Thanh Sơn ca, sau này nếu gặp Ngụy Nhị thì huynh phải cẩn thận. Tuy chưa rõ ràng nhưng cũng gần như chắc chắn rồi, đại cữu tử của hắn quả thực đã cướp một ca nhi trong thôn. Haizz, đáng thương cho ca nhi kia."

"Ta nhổ vảo! Đại ca Hạ Hà Hoa lười biếng, không chịu làm ăn, lớn thế rồi mà không cưới được vợ, lại nhân lúc loạn lạc ra tay. Ta nhổ vào!"

Ngụy Thanh Sơn hơi nhíu mày: "Ta biết rồi."

Buổi trưa, Lâm Ngư xào một đĩa thịt lợn muối, lại hầm một con thỏ, để Thạch Đầu ăn cơm xong mới cho hắn xuống núi.

Bây giờ gần thôn, trên núi đều có thổ phỉ, may mà bọn họ sống sâu trong núi nên mới không có chuyện gì.

Lúc Thạch Đầu lên núi đã mang theo không ít đồ ăn trong nhà lên, táo tàu, rau khô, nửa bao bột mì. Bây giờ dù có mang bạc lên núi cũng vô dụng, có bạc cũng mua không được đồ ăn. Người ta đã giúp hắn chăm sóc phu lang và con cái, hắn sao có thể tiếc chút đồ ăn.

Trời lạnh, lúc ngủ Lâm Ngư càng thích áp sát vào Ngụy Thanh Sơn, ấm áp rất dễ chịu. Nếu Ngụy Thanh Sơn dậy sớm, cậu cũng dậy theo, cậu chê ngủ một mình trong chăn không đủ ấm.

Lâm Ngư như con mèo nhỏ tìm một chỗ thoải mái trên ngực Ngụy Thanh Sơn, chân cũng áp sát vào bắp chân hắn, thoải mái rên hừ một tiếng, bị Ngụy Thanh Sơn véo gáy: "Đừng cựa quậy, ngủ ngoan đi."

Lâm Ngư ừ một tiếng: "Thanh Sơn, huynh nói xem Ngụy Nhị hắn có phải đi làm thổ phỉ rồi không?"

"Khó nói. Vụ mùa đầu tiên nhà hắn cũng không thu hoạch được bao nhiêu lương thực, nương và đại ca của Hạ Hà Hoa còn ở đó ăn không, chắc là lương thực trong nhà đã bị ăn sạch rồi."

"Đại ca của Hạ Hà Hoa thật là, sống nhờ trong thôn còn gây họa cho người trong thôn, thật đáng ghét."

"Ừ, không phải người tốt lành gì. Sau này gặp đám người bọn họ thì cứ tránh xa ra."

"Biết rồi, ta mới không thèm để ý đến bọn họ."

Lâm Ngư nói chuyện phiếm với Ngụy Thanh Sơn vài câu rồi dần chìm vào giấc ngủ. Lúc này Ngụy Thanh Sơn lại không ngủ được, Ngụy Nhị tám chín phần mười là đã đi làm thổ phỉ rồi. Hai nhà bọn họ xưa nay vốn có hiềm khích, chỉ mong là hắn đa nghi mà thôi.

Thạch Đầu đi được vài ngày thì trên núi tuyết rơi dày đặc. Tuyết rơi rất lớn, từng mảng từng mảng rơi xuống. Trong nhà gỗ đốt lò sưởi, mấy người đều ngồi quanh lò sưởi. Trong nôi của hai đứa nhỏ, Lâm Ngư đã lót một tấm đệm da thỏ, hai đứa nằm trong đó không hề thấy lạnh.

Mấy người trừ Ngụy Thanh Sơn ra đều chưa từng trải qua mùa đông trên núi, nên đều thò đầu ra ngoài nhìn: "Tuyết lớn thật đấy, ta chưa từng thấy tuyết rơi lớn như vậy."

"Ta cũng chưa từng thấy. Trong thôn chắc cũng đang có tuyết rơi."

Hà Đông Đông hơi lo lắng không biết mùa đông này mấy người Thạch Đầu có sống tốt không. Trong nhà tuy có chút lương thực, không đến nỗi chết đói, nhưng cũng không no bụng. Chỉ cần bình an vô sự là được, hạn hán đã qua, sang xuân là có thể gieo trồng rồi.

Bốn người lớn ai nấy đều ôm một cái túi chườm nóng. Hà Đông Đông cũng có, lần trước Thạch Đầu lên núi đã mang cho y một cái. Vỏ bọc túi chườm của y là do Lâm Ngư may cho năm ngoái, túi chườm của mọi người đều được viền một vòng lông thỏ, trông rất đẹp mắt.

Mặc dù trên núi gió tuyết lớn hơn trong thôn, nhưng củi Ngụy Thanh Sơn chuẩn bị rất đầy đủ, ban đêm hai phòng đều có thể đốt củi sưởi ấm.

Trên mặt Lâm Ngư mang theo nụ cười, ánh mắt sáng long lanh: "Trận tuyết này không nhỏ đâu. Thanh Sơn, sang năm ruộng nhà mình có thể gieo trồng rồi." 

Ngụy Thanh Sơn ừ một tiếng. Trận tuyết lớn này, người vui kẻ buồn.

Lương thực cứu trợ mà triều đình cấp cho trấn đã đến nơi, ngày nào cũng phát cháo, còn dựng lán trại trên bãi đất trống ngoài trấn, coi như là cho những người dân chạy nạn này có chỗ trú thân. Những người ở lại đều là người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, ít có thanh niên trai tráng, nạn thổ phỉ hoành hành khiến triều đình vô cùng đau đầu.

Triều đình đã hạ chỉ, yêu cầu các phủ, huyện, trấn, xã tổ chức nhân lực chống lại nạn thổ phỉ. Triều đình cũng điều động quân đội đến, nhưng chỉ tiêu diệt những ổ thổ phỉ lớn, những ổ thổ phỉ nhỏ lẻ rải rác thì không có đủ nhân lực để quan tâm.

Chỉ có thể bố trí để các trấn, các xã tự tổ chức chống lại thổ phỉ. Mấy hôm trước, quan binh của trấn đã đến thôn Lộc Gia, chỉ huy phong tỏa thôn, dựng hàng rào xung quanh, tổ chức thanh niên trai tráng trong thôn chia đội tuần tra, để tránh khi thổ phỉ vào thôn, mọi người chỉ biết co rúm trong nhà, chỉ lo cho bản thân.

Quan binh của trấn bố trí xong thôn này liền đến thôn khác. Thôn Lộc Gia bây giờ do lý trưởng dẫn dắt, Hà Đại Trụ dẫn theo thanh niên trai tráng trong thôn tuần tra.

Bây giờ người trong thôn, ai đi được thì đi, ai chạy được thì chạy, vợ con, người già, trẻ nhỏ, ai gửi đi được thì đều gửi đi cả rồi. Những người ở lại chỉ còn khoảng bảy, tám phần mười.

Hà Đại Trụ cùng mấy người cầm nông cụ trên tay, đội tuyết tuần tra quanh thôn một vòng. Vương Đại xoa xoa tay, hà hơi ấm: "Mẹ kiếp, trấn trên không phải đang phát cháo sao? Mấy tên này đến trấn trên mà ở cho yên ổn không được hay sao?"

"Hừ, ngươi nghĩ những tên thổ phỉ đang quấy phá này là thiếu miếng ăn sao? Người ta muốn là vinh hoa phú quý."

Trấn trên bây giờ tuy phát cháo, tuy ăn không no nhưng cũng không đến nỗi chết đói, ngủ trong lán trại cũng không đến nỗi phải lang thang đầu đường xó chợ. Đến sang xuân, trời ấm lên là có thể về quê cày cấy rồi.

Bây giờ tuy đã khá hơn trước, nhưng không ít lưu dân trở thành thổ phỉ gây náo loạn, chẳng lẽ là vì ăn không no sao? Không phải, bây giờ bọn chúng muốn là quyền thế, tiền tài, thừa cơ cướp bóc.

Vương Nhị cũng khinh bỉ nói: "Hạ Hà Hoa bây giờ vẫn còn ở trong thôn, đại ca của ả sống ở thôn chúng ta, còn gây họa cho người trong thôn chúng ta, thật muốn giết chết cả nhà bọn chúng."

Hà Đại Trụ cũng hừ một tiếng: "Thật sự không được thì nói với lý trưởng, đuổi cả nhà bọn chúng đi."

Nhắc đến chuyện này, ai nấy đều tức giận. Hạ Bản Tử thừa dịp loạn lạc cướp một ca nhi trong thôn rồi bỏ trốn, Ngụy Nhị cũng không thấy tăm hơi. Bây giờ bên ngoài loạn lạc như vậy, ai lại muốn chạy ra ngoài chứ? Tám chín phần mười là đi theo bọn thổ phỉ rồi.

Mấy người tuần tra một vòng rồi chui vào lán trại tránh gió. Vài nhóm người thay phiên nhau tuần tra, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Trên núi Ao Tử, trong một căn nhà xiêu vẹo chen chúc mười mấy người. Kẻ cầm đầu là một tên đại hán vạm vỡ, trên mặt có một vết sẹo dài, người ta gọi hắn là Chu Sẹo. Trong nhà xiêu vẹo đốt lửa, bên trên treo một cái nồi sắt đang sôi ùng ục ninh thịt.

Chu Sẹo một tay ôm một ca nhi, một tay cầm xương gặm: "Mẹ kiếp, dạo này mấy thôn này càng ngày càng khó cướp, bọn chúng muốn cho lão tử chết đói hay sao?"

"Đại ca, đừng nóng vội. Với cái hàng rào phòng thủ rách nát của bọn chúng, chúng ta nhiều người như vậy, còn không cướp được sao?" Ngụy Nhị ân cần rót một chén rượu cho Chu Sẹo.

Bọn thổ phỉ bên dưới vừa ăn thịt vừa phụ họa: "Đúng vậy đại ca, Ngụy Nhị ca nói đúng. Chúng ta người đông, còn sợ bọn chúng hay sao? Đợi tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ chọn một thôn mà cướp!"

Bọn chúng nhao nhao hò hét, ai cũng muốn làm thêm một vụ lớn. Trời lạnh thế này, cướp được đồ đạc thì dễ sống qua mùa đông. Trong đám người này đều là lưu dân từ nơi khác tụ tập lại thành thổ phỉ, những kẻ có vợ con như Ngụy Nhị thật sự không có.

Hạ Bản Tử đến trước, sau khi Ngụy Nhị đến mới phát hiện Hạ Bản Tử cũng ở đây. Hắn thuận miệng bịa ra thân phận lưu dân rồi trà trộn vào. Nếu biết Hạ Bản Tử ở đây, hắn sẽ không đến ổ thổ phỉ trên núi Ao Tử này.

Nếu trong nhà có đồ ăn, hắn cũng không muốn ra ngoài. Hạ Hà Hoa cưu mang nương ruột và Hạ Bản Tử, lương thực trong nhà vốn đã không nhiều, lại còn bị hai người ăn bớt, sau đó thật sự không còn gì ăn nữa, hắn liền thừa dịp loạn lạc ra ngoài lang bạt, cướp bóc chút vàng bạc sau này về nhà sống qua ngày.

Dù sao cũng không ai quen biết hắn, nếu không mùa đông này ở nhà chắc chắn sẽ chết đói, nào có được như bây giờ, đi theo Chu Sẹo, có thịt ăn, có đàn bà ngủ, hắn còn cướp được không ít bạc giấu đi. Nhưng hắn duy nhất không ngờ tới chính là Hạ Bản Tử cũng ở đây. Tên này không thể giữ lại, nếu bị người trong thôn biết được, hắn còn mặt mũi nào mà về nhà?

Ngụy Nhị bây giờ còn chưa biết triều đình đã phái quân đội đi tiêu diệt thổ phỉ, hắn chỉ nghĩ thừa cơ kiếm chác. Hơn nữa, nơi bọn họ ở cách huyện thành rất xa. 

Đám người ăn uống no say đến tận trời tối mới giải tán. Trong đám đông, Hạ Bản Tử ăn đến mồm miệng bóng nhẫy. Trước đây hắn là tên lưu manh du đãng, nào được như bây giờ, tác oai tác quái.

Ngụy Nhị ăn no, ợ một cái rồi đứng dậy. Hắn vừa đi, Hạ Bản Tử liền đi theo: "Muội phu, ăn no rồi chứ?"

Ngụy Nhị hơi ghét tên đại cữu tử này, nhưng lại không thể không nín nhịn mà qua lại với hắn. Bây giờ chưa phải lúc động đến hắn, nếu bị Chu Sẹo biết được lại phiền phức: "Ừ."

Hạ Bản Tử vừa ngân nga tiểu khúc vừa chép miệng: "Người ta đều nói gặp thiên tai thì khó sống, ta thấy ngày tháng này cũng tốt đấy chứ, còn tốt hơn cả ngày tháng trước kia của ta."

Trên núi Ao Tử này chỉ có vài căn nhà xiêu vẹo, phía sau là do Chu Sẹo đến rồi dẫn người xây thêm hai căn. Trong trại này còn có phụ nữ, ca nhi bị bắt cóc từ dưới núi lên. Chu Sẹo dẫn theo đám người này ở trên núi Ao Tử này xưng vương xưng bá.

Ngụy Nhị là vì quá đói, không có lương thực, lại muốn thừa cơ kiếm chác nên mới ra ngoài làm cái nghề cướp bóc này. Hắn không biết nương hắn bây giờ ở nhà đang ăn cơm trắng, ngay cả cháo loãng cũng không ăn, toàn ăn cơm khô.

Lúc trước, Ngụy lão thái chê nương và đại ca của Hạ Hà Hoa ăn hết lương thực nhà bà, đuổi mấy lần không đi, liền lén giấu lương thực trong chăn đệm, ngày nào cũng nằm trên một đống lương thực mà ngủ. Chuyện này ngay cả Ngụy Nhị cũng không biết.

Sau đó, trong nhà không còn gì ăn nữa, bà cũng không chịu lấy ra, vì sợ bị phát hiện nên đành nhịn đói.

Hạ Bản Tử sau đó cướp ca nhi trong thôn rồi bỏ trốn, người trong thôn liền đuổi Hạ lão thái ra khỏi thôn. Vốn cũng muốn đuổi cả Hạ Hà Hoa đi, nhưng Hạ Hà Hoa nhất quyết không chịu đi, nói con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nói ả ta là con dâu thôn Lộc Gia, cứ thế ở lại thôn không chịu đi.

Ngụy Nhị sau đó cũng không rõ tung tích. Ngụy lão thái lúc này mới chịu lấy gạo từ trong chăn đệm ra nấu cơm ăn. Ngay cả Hạ Hà Hoa cũng không biết số gạo này từ đâu ra, nhà mình không phải hết lương thực rồi sao?

Ngụy lão thái ngày nào cũng ở trong nhà không ra ngoài, Hạ Hà Hoa muốn vào lục soát cũng không có cơ hội, ả ta cũng đói quá chịu không nổi, cầu xin Ngụy lão thái cho miếng ăn, Ngụy lão thái không chịu, ả ta chỉ có thể đi đào rễ cỏ dại ăn cho qua bữa.

Ngày tháng của Ngụy lão thái ngược lại không bị ảnh hưởng gì, ngày nào cũng tự hấp cơm khô ăn, bây giờ bà nào còn quan tâm đến con trai, con dâu, bà chỉ muốn giữ mạng sống của mình.

Trời trở lạnh, nhà nhà đều khó sống, vừa lạnh vừa đói, bữa nào cũng chỉ ăn cháo loãng.

Tuyết trên núi liên tục rơi hai ngày mới tạnh. Tuyết tạnh rồi, ngập đến đầu gối. Ngụy Thanh Sơn ngày nào cũng quét dọn mấy lần, nên trong sân mới có đường đi, nếu không cửa cũng không ra được.

"Tuyết lớn thật đấy, cuối cùng cũng tạnh rồi."

Lâm Ngư đội mũ lông thỏ, chân đi ủng lông thỏ, cầm xẻng cùng Ngụy Thanh Sơn dọn tuyết trong sân. Chuồng gà, chuồng thỏ đều phải dọn sạch sẽ, nếu không thức ăn cũng không cho ăn được.

Gà rừng trong nhà không còn nhiều lắm, quá nhiều không nuôi nổi, không giống thỏ rừng chỉ cần cho ăn cỏ là được. Mùa thu năm nay, Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt đã nhặt được rất nhiều hạt cỏ về, nhưng cũng không đủ cho đám gà rừng này ăn, thật sự là quá nhiều, nên lại giết một số làm thành gà khô dự trữ, bây giờ trong sân còn khoảng mười mấy con.
Bình Luận (0)
Comment