Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 74

“Ừ, vốn là đồ của Ngụy Nhị, bán đi coi như bồi thường cho nhà họ Phùng vậy.”

“Ta cũng là mới lúc nãy đi qua nghe người ta nói chuyện ở đầu thôn, huynh và Thanh Sơn thật là hào phóng, đó là hơn một trăm lượng bạc đấy!”

“Bạc nhiều hơn nữa cũng không mua lại được mạng người, chỉ mong nhà họ Phùng sau này đỡ khổ.”

“Cũng phải, nhà họ Phùng cũng thật đáng thương, gặp nạn rồi, số bạc này đủ cho Hoa ca nhi lớn lên thành thân, ngày tháng cũng dễ thở hơn.”

Hai người dẫn con chơi một lát ở đầu ruộng rồi quay về. Vừa vào thôn, không ít thẩm thẩm, đại nương đều tươi cười chào hỏi Lâm Ngư: “Ngư ca nhi đi làm đồng về rồi à.”

“Dạ.”

“Vết thương của Thanh Sơn đỡ chưa? Bảo con trai nhà ta qua giúp đỡ, nó cũng không có việc gì làm.”

“Đúng vậy, đều là hàng xóm láng giềng, có việc gì cứ nói một tiếng, mọi người đều sẽ giúp.”

Vương phu lang trong đám người cũng cười ngượng ngùng: “Phải đó, có việc gì cứ nói một tiếng.”

Lâm Ngư mỉm cười với họ: “Thạch Đầu và Đại Trụ ca đã tới rồi, đủ người rồi ạ.”

“Vậy có việc gì cứ nói, đừng khách sáo.”

Lâm Ngư cảm tạ rồi bế con cùng Đông ca nhi rời đi.

Đi xa rồi, Hà Đông Đông mới nhỏ giọng nói với Lâm Ngư: “Ta chưa từng thấy mấy đại thẩm này khách sáo như vậy, chẳng qua là nhờ huynh và Thanh Sơn giúp đỡ thôn làng thôi.”

Lâm Ngư mỉm cười không nói. Cậu và Ngụy Thanh Sơn đều không phải người nhỏ nhen, làm việc chỉ cầu tâm an.

Hai người đi khuất, mấy người kia lại bàn tán: “Đó là hơn một trăm hai mươi lượng bạc đấy, cứ thế cho hết nhà họ Phùng rồi.”

“Đúng vậy, ngươi xem lúc nãy Ngư ca nhi mặt mày chẳng chút tiếc rẻ, thật là người tốt.”

“Ai nói không phải đâu, nếu là ta bỏ ra hơn trăm lượng bạc, chắc đau lòng đến ăn không ngon ngủ không yên.”

“Nhà ngươi có từng ấy bạc à? Ha ha ha.”

“Ta nói chơi thôi mà.”

Có người nhìn Vương phu lang: “Nghĩ lại lúc Lâm Ngư mới về đây, ai mà chẳng nói sau lưng người ta vài câu, haiz, thật là lắm mồm.”

Vương phu lang xấu hổ mặt đỏ bừng, không dám hé răng.

“Vương phu lang, ngươi lúc đó còn nói Ngư ca nhi và biểu ca có gian tình, ngươi nói xem nếu làm cho người ta phu phu bất hòa, tội lỗi của ngươi lớn lắm đấy.”

Vương phu lang vội xua tay: “Là ta sai, là ta sai, là ta có lỗi với Ngư ca nhi.”

Xấu hổ không chịu được, Vương phu lang vội vàng chạy về nhà. Từ nay về sau, y sẽ không bao giờ nói xấu người khác nữa.

Chia tay Hà Đông Đông, Lâm Ngư về nhà. Cậu và Triệu Nguyệt Nguyệt đun nước, lại nướng mấy cái bánh bột mì, xào trứng, rồi xách giỏ ra đồng. Làm việc nửa buổi rồi, cũng mệt, uống chút nước, ăn chút gì nghỉ ngơi. 

Cậu cùng Triệu Nguyệt Nguyệt mang giỏ và bình nước ra ruộng. Lúc này ruộng đã cày được một nửa. Hai người đặt đồ xuống bờ ruộng. Lâm Ngư rót cho Ngụy Thanh Sơn một bát nước đường: “Bảo Thạch Đầu và Đại Trụ ca lên uống nước nghỉ ngơi đi.”

Lâm Ngư vừa mở khăn che giỏ, Ngụy Thanh Sơn đã thấy bánh bột mì bên trong: “Còn làm bánh nữa à.”

“Ừ, bây giờ nhà nào cũng thiếu ăn, không thể để người ta bụng đói giúp mình làm việc được.”

Ngụy Thanh Sơn gọi hai người lên uống nước. Lâm Ngư vội rót nước. Thạch Đầu nếm thử, lại là nước đường!

Lâm Ngư bưng giỏ bánh ra mời: “Ta làm chút bánh, mọi người ăn thử xem.”

Thạch Đầu vội xua tay: “Đều đã ăn cơm rồi mới đến.”

Lâm Ngư nhìn Ngụy Thanh Sơn. Cậu đương nhiên biết họ đã ăn cơm rồi, nhưng chắc chắn là chưa no. Nhà cậu còn dư dả, Lâm Ngư cũng không tiếc mấy cái bánh.

Ngụy Thanh Sơn bèn nói: “Phu lang ta đã làm rồi, không ăn phu lang ta sẽ không vui.”

Lâm Ngư lườm Ngụy Thanh Sơn. Hắn nói bậy bạ gì vậy!

Ngụy Thanh Sơn lại mỉm cười, tâm trạng rất tốt. Tiểu phu lang nay càng ngày càng lớn mật, không chỉ dám đứng ra nói giúp mình, giờ còn dám lườm mình nữa. Càng ngày càng ra dáng chủ nhà rồi.

Thạch Đầu và Hà Đại Trụ lúc này mới rửa tay bằng nước ở mương rồi cầm bánh lên ăn. Bánh của Lâm Ngư cuộn trứng và hành lá, ăn rất thơm. Cậu làm vậy là vì sợ hai người chỉ ăn bánh không, ngại ăn trứng nên mới cuộn sẵn vào trong.

Ngụy Thanh Sơn cũng ăn vài miếng. Tay nghề của tiểu phu lang thật tốt. Ngồi ở bờ ruộng ăn bánh trắng, lại có chút thú vui dã ngoại.

Thạch Đầu và Hà Đại Trụ ăn hai cái liền thôi. Lâm Ngư lại mời, hai người mới cầm thêm một cái. Công việc còn chưa xong mà bụng đã no rồi.

Hà Đại Trụ nói: “Ngư ca nhi, trưa nay đừng làm cơm nữa, chúng ta không đến ăn đâu.”

Hà Đại Trụ sợ Lâm Ngư lại làm cơm trưa cho họ. Bây giờ nhà nào cũng rau dại trộn cơm ăn, làm sao có thể ăn lương thực của người khác. Lâm Ngư đành thôi.

Thạch Đầu lau miệng. Ăn no rồi, người cũng có sức hơn, lại lội xuống ruộng làm việc.

Lâm Ngư để lại bình nước, xách giỏ cùng Triệu Nguyệt Nguyệt về nhà.

Cày ruộng xong phơi nắng một ngày, Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn liền gieo lúa xuống. Năm nay không có mạ, chỉ có thể gieo hạt trước. Tuy có thể thu hoạch ít hơn nhưng coi như cũng đã gieo trồng. Đến vụ thứ hai ươm mạ rồi cấy cũng được.

Lúa ngoài đồng rốt cuộc cũng đã gieo xong, Lâm Ngư thở phào nhẹ nhõm. Năm nay không sợ thiếu ăn rồi.

Việc nhà làm xong, Lâm Ngư không cho Ngụy Thanh Sơn chạy lên núi hay đi bắt heo nữa. Lâm Ngư bắt hắn ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, mỗi ngày đều đổi món ngon cho hắn ăn. Lương thực nhà cậu đủ ăn đến khi gặt lúa mới.

Nghe nói bây giờ giá gạo ở trên trấn vẫn còn rất đắt, một thạch phải bảy tám lượng bạc. Phải chờ đến khi lúa vụ đầu gặt xong, giá lương thực mới hạ xuống.

Hôm nay, Lâm Ngư lại hầm canh gà, cho thêm trúc ngâm, táo đỏ, kỷ tử hầm cả buổi chiều. Mùa xuân rồi, đồ ăn cũng nhiều hơn. Lâm Ngư lại lên rừng trúc đào măng về. Bây giờ, ngày nào núi sau cũng có người, đều là dân làng lên đào rau dại. Lương thực không đủ ăn, không còn cách nào khác. Nhưng dù sao cũng tốt hơn mùa đông không có rau dại.

Trên bàn bày canh gà hầm táo đỏ, kỷ tử, gà mái già, trứng xào măng kỷ tử, rau dương xỉ xào nấm mèo. Trước mặt ba người, mỗi người một bát cơm trắng. Lâm Ngư gắp thịt cho Ngụy Thanh Sơn: “Ăn nhiều vào, lát nữa uống thêm hai bát canh gà.”

Mấy hôm nay, Ngụy Thanh Sơn liên tục được Lâm Ngư tẩm bổ, dù mất bao nhiêu máu giờ cũng bù lại được rồi. Tiểu phu lang của hắn quý nhất là mấy con gà mái đang đẻ trứng, giờ đã thịt mất ba con rồi.

Ngụy Thanh Sơn bảo cậu bắt gà rừng, Lâm Ngư không chịu, nói không bằng gà mái già. Ngụy Thanh Sơn liền trêu cậu, nói gà rừng cũng là gà mái già. Lâm Ngư cứ khăng khăng người già nói gà mái già bổ nhất, chưa nghe nói gà rừng bổ bao giờ, cứ nhất quyết thịt gà mái của cậu nuôi.

Nhưng canh gà mái quả thật bổ, mặt tiểu phu lang của hắn cũng hồng hào hơn. Ngụy Thanh Sơn cũng không nói gì nữa.

Ngụy Thanh Sơn uống hết một bát, Lâm Ngư lại múc thêm cho hắn một bát: “Uống thêm chút nữa.”

Ngụy Thanh Sơn nhận bát: “Đã ăn ba con gà mái rồi, đừng thịt nữa, đang đẻ trứng đấy, đệ không tiếc à?”

“Còn quý hơn người sao?”

Mấy hôm nay Ngụy Thanh Sơn được Lâm Ngư tẩm bổ canh gà táo đỏ kỷ tử đến nỗi dư hỏa, chỉ có thể ăn thêm rau dại để hạ hỏa. Nhà hắn tuy thường xuyên có mùi thịt nhưng cũng không ai nói gì. Người ta có bản lĩnh kiếm tiền, ngươi có gì mà ghen tị? Hơn nữa, vết thương của Ngụy Thanh Sơn là do đâu mà ra? Chẳng phải là vì cứu thôn làng sao?

“Vết thương gần khỏi rồi, ngày mai lên trấn bán gà rừng, thỏ rừng đi, ngày nào cũng chăm sóc cũng mệt.”

“Được, ta và Nguyệt nương đều đi. Bây giờ trên trấn chắc cũng không còn chuyện gì nữa.”

“Ừ.”

Đêm đó, Lâm Ngư cảm thấy hình như mình đã tẩm bổ cho Ngụy Thanh Sơn hơi quá. Nhưng cũng không thể để Ngụy Thanh Sơn cứ khó chịu như vậy. Cuối cùng, cậu đành cắn răng ngồi lên người Ngụy Thanh Sơn.

Tiểu phu lang lần đầu tiên chủ động như vậy, Ngụy Thanh Sơn không kiềm chế được, nhưng tiểu phu lang lo cho vết thương của hắn, không cho hắn động đậy. Hắn chỉ có thể chịu đựng, coi như giải khát vậy. 

Không chỉ hắn khó chịu, mà Lâm Ngư cũng khó chịu, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, cuối cùng còn tự làm mình mệt mỏi. Quá mệt mỏi, lần sau vẫn là để Ngụy Thanh Sơn chủ động đi.

Lâm Ngư hầu hạ Ngụy Thanh Sơn một lần liền không làm nữa. Ngụy Thanh Sơn bị dằn vặt cũng không còn cách nào, chỉ có thể mong vết thương của mình mau chóng lành lại.

Sáng hôm sau, Ngụy Thanh Sơn tỉnh dậy, tiểu phu lang của hắn vẫn chưa tỉnh. Triệu Nguyệt Nguyệt thì dậy sớm hơn cả hai người, đang nấu cơm sáng trong bếp.

Thú săn quá nhiều, thật sự hơi lộ liễu, hôm nay liền không đi nữa. Hôm sau, trời còn chưa sáng, ba người đã đánh xe lừa lên trấn. Thú săn tích góp nửa năm trời thật sự rất nhiều, phải bán mất một thời gian mới hết. Thỏ khô, gà khô, còn có thỏ rừng, gà rừng còn sống, đều mang theo một ít. Ba người cùng nhau lên trấn.

Ngụy Thanh Sơn đánh xe đến tửu lâu trên trấn hỏi xem họ có mua không. Vừa nghe nói có thú rừng, chưởng quầy liền cho đưa vào sân sau. Bây giờ ở nông thôn, ít ai ăn no, lấy đâu ra sức mà vào núi săn bắn. Nhưng trên trấn, nhà giàu có không ít, đang lo không tìm được nguồn hàng.

Gà rừng, thỏ rừng đều một trăm văn một con, đồ khô cũng vậy. Lâm Ngư không ngờ bây giờ lại đắt như vậy. Hỏi ra mới biết, ngay cả trứng gà cũng mười văn một quả.

Ngụy Thanh Sơn hỏi họ có muốn mua hươu không. Chưởng quầy vừa nghe còn có hươu, lập tức nói cho dắt tới, trên trấn không thiếu người có tiền ăn những thứ này.

Thú săn mà Ngụy Thanh Sơn mang đến hôm nay, tửu lâu đều mua hết. Một xe thú săn được hơn hai mươi lượng bạc. Lâm Ngư hơi ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao!”

Ba người liền ăn cơm luôn ở tửu lâu. Trước đây, Lâm Ngư chưa từng đến tửu lâu ăn cơm, thấy đắt. Lần này vừa kiếm được bạc, liền ăn một bữa cho biết.

Ba người mỗi người gọi một món. Ngụy Thanh Sơn gọi món thịt bò ít khi ăn. Lâm Ngư gọi súp chim cút. Triệu Nguyệt Nguyệt gọi cá vược om. Tửu lâu lại tặng thêm một đĩa rau thập cẩm. Ba món đều là món nhà quê không ăn được, lại còn được chế biến rất tinh tế.

Lâm Ngư ăn một miếng thịt bò om, mắt sáng lên: “Ngon quá.”

Ngụy Thanh Sơn lại gọi thêm một bình rượu nếp hoa quế. Ba người vừa uống rượu vừa ăn hết sạch đồ ăn trên bàn. Cuối cùng hết bốn lượng bạc. Đắt thì đúng là đắt, nhưng ngon cũng là thật ngon. Thỉnh thoảng ăn một lần là được rồi, nhà nào mà chịu nổi ngày nào cũng ăn.

Lâm Ngư uống hơi say, trên mặt mang nụ cười ngây ngô ít thấy, mắt sáng long lanh. Ngụy Thanh Sơn nhìn mà lòng nóng lên.

Ngụy Thanh Sơn đánh xe rời đi. Trên đường gặp quân đội đi qua liền tránh sang một bên. Một viên phó tướng cưỡi ngựa đến trước mặt hắn: “Ngụy Thanh Sơn? Ngươi lên trấn à?”

Ngụy Thanh Sơn nhận ra đây là một trong những phó tướng hôm đó. Ngụy Thanh Sơn chắp tay: “Lên trấn bán chút thú săn.”

“À đúng rồi, ngươi là thợ săn. Còn nữa không? Vừa hay mấy thương gia giàu có trên trấn muốn mở tiệc chiêu đãi Nhạc tướng quân của chúng ta.”

Ngụy Thanh Sơn nói những gì còn ở nhà. Vị phó tướng nghe mà nuốt nước miếng: “Còn cả hươu nữa à? Ngày mai mang một xe thú rừng đến nha môn, lại mang theo một con hươu to, cứ nói là Nhạc tướng quân muốn.”

Ngụy Thanh Sơn tạ ơn. Phó tướng rời đi, hắn mới đánh xe đi tiếp.

Lâm Ngư cười tươi: “Vậy là chúng ta lại bán được một xe nữa, số còn lại có thể từ từ bán!”

Ngụy Thanh Sơn gật đầu: “Bán bớt đi, số còn lại nuôi cũng đỡ tốn công.”

Hôm nay họ mang lên trấn một xe, cũng chỉ khoảng hai phần mười số thú săn tích trữ. Còn có một ít da lông chưa bán, số da lông này cũng đáng giá không ít bạc.

Lâm Ngư uống rượu hoa quế hơi chóng mặt, trên đường về liền ngồi phía trước tựa vào người Ngụy Thanh Sơn. Gió xuân ấm áp thổi qua, cậu hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngụy Thanh Sơn đánh xe chậm lại, sợ làm tiểu phu lang của mình xóc nảy.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn đã chuẩn bị một xe thú rừng, lại dắt theo ba con hươu, trước tiên đến nha môn giao hàng. Xưng tên Nhạc tướng quân, người nha môn liền dẫn Ngụy Thanh Sơn vào trong.

Buổi sáng luyện binh xong, Nhạc tướng quân vừa về, gặp Ngụy Thanh Sơn liền nhận ra: “Thật là ngươi sao? Hôm qua phó tướng nói gặp ngươi, bảo ngươi đưa chút thú rừng tới.”

Gặp Ngụy Thanh Sơn, Nhạc tướng quân rất vui vẻ, vỗ vai hắn hai cái: “Thật sự không muốn theo ta làm việc sao?”

“Đa tạ tướng quân đã ưu ái, tiểu nhân không nỡ rời xa phu lang.”

Nhạc tướng quân cười ha ha: “Đây mới là lời nói thật lòng, hay hơn lời nói hôm đó nhiều. Thôi được, cũng không ép ngươi nữa.”

Nhạc tướng quân tháo ngọc bội bên hông đưa cho Ngụy Thanh Sơn: “Lần này nhờ có ngươi, miếng ngọc bội này tặng cho ngươi. Nếu có việc gì có thể đến kinh thành tìm ta.”

“Đa tạ.”

Nhạc tướng quân đưa ngọc bội cho Ngụy Thanh Sơn rồi mới đi. Ngụy Thanh Sơn cùng người nha môn đi dỡ thú rừng. Thấy Ngụy Thanh Sơn quen biết Nhạc tướng quân, người dẫn đường cung kính hơn hẳn. Đó là quan tứ phẩm đấy! Huyện lệnh chỉ là quan cửu phẩm, mấy hôm nay cũng ở trên trấn, chính là để chiêu đãi vị tướng quân này.

Khi đưa bạc cũng không dám bớt xén chút nào. Một xe thú rừng cộng thêm hai con hươu được tám mươi lượng bạc. Lâm Ngư ôm bạc mà vẫn còn hơi mơ màng: “Nhiều vậy sao.”

Hai người lại đánh xe đến quán rượu giao nốt một con hươu, lại được ba mươi lượng bạc. Thịt chó sói hôm nay cũng mang đến. Ngụy Thanh Sơn tìm hiệu thuốc bán, vẫn là hiệu thuốc cũ. Một năm trôi qua, chưởng quầy vẫn còn nhớ Lâm Ngư: “Lại gặp được hai vị thật là may mắn.”

Một năm qua, mọi người đều sống khó khăn. Dân chúng trên trấn chết không ít, nông thôn cũng loạn lạc. Chưởng quầy gặp lại hai người Ngụy Thanh Sơn không khỏi cảm khái.

Ngụy Thanh Sơn đưa một sọt thịt chó sói cho chưởng quầy: “Ngài xem.”

Chưởng quầy xem kỹ: “Ồ, không ít đâu.”

Năm con chó sói, chưởng quầy đưa ba mươi lượng bạc. Hôm nay đi một chuyến kiếm được một trăm bốn mươi lượng bạc.

Lâm Ngư ngồi trên xe lừa, ôm bạc, mắt sáng rực: “Thanh Sơn, năm nay chúng ta có tiền mở tiệm trên trấn rồi!”

Năm ngoái mua ruộng xong, bọn họ chỉ còn lại một trăm năm mươi lượng. Bán hai xe thú săn đã được một trăm bốn mươi lượng!

Trong nhà còn da lông và thú săn trong sân, thế nào cũng được trăm lượng nữa. Lâm Ngư rất vui mừng. Tính ra nhà cậu bây giờ có tới năm trăm lượng bạc!

Đối với cậu mà nói, đây là một khoản tiền khổng lồ. Nhà cậu giờ có năm mẫu ruộng, còn có năm trăm lượng bạc. Trong một năm loạn lạc như thế, bọn họ lại kiếm được nhiều tiền như vậy!

“Ừ, mấy hôm nay ta sẽ nhờ người môi giới tìm hiểu giúp.” Thấy tiểu phu lang vui vẻ, khóe miệng Ngụy Thanh Sơn cũng nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment