Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 77

Thạch Tiểu Liễu thấy Lâm Ngư đến tìm mình, vừa mừng vừa tủi thân dâng trào, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Lương thực trong nhà đã hết, nó đành phải theo nương đi giặt quần áo thuê cho người ta.

Nước giếng đầu xuân còn rất lạnh, tay ngâm trong nước lạnh đến đỏ bừng, nương thương nó không muốn nó làm, nhưng chỉ dựa vào một mình thị thì làm sao nuôi nổi ba người.

Vất vả giặt giũ cả ngày cũng chỉ đổi được một nắm gạo, đủ cho cả nhà ăn một ngày, phải trộn thêm rau dại mới đủ, nhưng cũng chẳng thể nào no bụng.

Ngô nương tử cũng đang giặt quần áo trong sân, nghe thấy có người đến liền hỏi: “Tiểu Liễu, ai đến vậy?”

Thạch Tiểu Liễu mừng quá, ngẩn người ra tại chỗ, nương nó gọi một tiếng nó mới vội vàng tránh đường cho người ta vào: “Lâm tiểu mụ, Nguyệt Nguyệt tỷ, hai người mau vào đi.”

Nói xong, nó lại hướng vào trong sân gọi to: “Nương, Lâm tiểu mụ đến rồi!”

Ngô nương tử ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Lâm Ngư vén quần áo đang phơi trong sân đi vào, thị vội vàng lau tay đứng dậy: “Là Lâm phu lang đến, mau ngồi, mau ngồi.”

Thạch Tiểu Thụ và Thạch Tiểu Hoa đang ngồi nhặt rau dại trong sân. Họ sống ở trấn trên, ngay cả rau dại cũng khó kiếm, nhà nào cũng thiếu lương thực, đều ra ngoài trấn tìm, dù là loại rau dại có vị đắng, khó ăn, họ cũng hái về.

Lâm Ngư nhìn hai đứa trẻ đối diện, mặt mày hốc hác vì đói, khuôn mặt nhỏ vàng vọt, trên tay còn cầm lá dương liễu đắng chát, rõ ràng là đã chịu khổ.

Lâm Ngư biết Thạch Tiểu Liễu sống không dễ dàng, nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy. Cậu vội vàng gọi hai đứa trẻ lại: “Tiểu Thụ, Tiểu Hoa, lại đây, đến chỗ tiểu mụ nào.”

Thạch Tiểu Thụ và Thạch Tiểu Hoa đã từng gặp Lâm Ngư, nhưng gặp người lạ vẫn còn hơi rụt rè. Lâm Ngư mở tấm vải phủ trên giỏ tre ra, bên trong là những chiếc bánh bột mì trắng: “Lại đây, tiểu mụ cho các con ăn này.” 

Thấy trong giỏ có đồ ăn, hai đứa trẻ chạy lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó không dám lấy, chỉ chờ Lâm Ngư đưa cho mới ăn. Thạch Tiểu Hoa còn nhỏ, thấy bánh bột mì vàng ruộm liền vui mừng, đôi mắt to nhìn Ngô nương tử: “Nương, bánh kìa!”

Ngô nương tử không ngờ Lâm Ngư đến còn mang theo đồ ăn, thị xúc động lau nước mắt, không ngờ người ta vẫn còn nhớ đến họ.

“Lại đây, nương rửa tay cho con rồi ăn, Tiểu Thụ cũng rửa tay đi.”

Thạch Tiểu Thụ chạy đến rửa tay trong chậu nước giặt đồ. Ánh mắt Thạch Tiểu Liễu cũng dán vào giỏ tre, bánh bột mì, nó cũng không nhớ lần cuối được ăn là khi nào. Năm ngoái tuy nhà không đến nỗi thiếu lương thực, nhưng cũng không dám ăn no, cả nhà chỉ dám ăn lưng bụng.

Thấy tay Thạch Tiểu Liễu sạch sẽ, Lâm Ngư lấy một cái bánh đưa cho nó: “Tiểu Liễu, ngươi ăn trước đi.”

Thạch Tiểu Liễu hai tay nhận lấy, cắn ngấu nghiến hai miếng. Là bánh bột mì chiên giòn! Thơm quá!

Cắn hai miếng, nó mới sực tỉnh, không thể ăn hết, lương thực trong nhà đều phải mua hàng ngày, bữa này ăn hết thì bữa sau lấy gì ăn. Nó liền ăn từng miếng nhỏ, nghĩ lát nữa sẽ để dành một nửa để ăn sau.

Thạch Tiểu Thụ và Thạch Tiểu Hoa cũng rửa tay xong đến lấy bánh, hai đứa trẻ còn nhỏ, cầm bánh liền ăn ngấu nghiến. Ngô nương tử vội vàng bưng nước đến: “Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn.”

Lâm Ngư đưa giỏ tre cho Ngô nương tử: “Ngô nương tử, ngươi cũng ăn chút đi.”

Ngô nương tử lau tay, cũng lấy một cái. Chiếc bánh bột mì chiên giòn thơm phức vừa vào miệng suýt chút nữa làm thị rơi nước mắt, nhưng dù sao cũng là người lớn, phải giữ lễ nghĩa, thị liền từ từ ăn.

Lâm Ngư kể cho họ nghe chuyện cậu thuê cửa hàng ở trấn trên, Thạch Tiểu Liễu ngẩng phắt đầu lên: “Lâm tiểu mụ, mọi người thuê cửa hàng rồi sao?”

“Ừ, hiện tại vẫn chưa khai trương, trong tiệm chỉ có ba người chúng ta, sợ không đủ người, vẫn cần Tiểu Liễu đến giúp, tiền công chắc chắn sẽ tăng lên.”

Thạch Tiểu Liễu lau khóe mắt: “Lâm tiểu mụ, ta cứ tưởng hai người không đến trấn trên nữa.”

“Có đến, chỉ là ở trong thôn gặp chút chuyện nên trì hoãn vài ngày.”

Lâm Ngư kể lại chuyện gặp thổ phỉ trong thôn và việc mua ruộng đất, Thạch Tiểu Liễu ồ lên một tiếng: “Nguy hiểm vậy sao!”

Lâm Ngư lại hỏi thăm tình hình của họ ở trấn trên năm ngoái thế nào. Ngô nương tử thở dài: “Năm ngoái, nhà nhà đều đóng cửa không ra ngoài, cũng không có việc làm, may nhờ Ngụy lão bản nhắc nhở, trong nhà mới có lương thực dự trữ để qua mùa đông, cũng may mắn là mọi người đều bình an.”

Năm ngoái, ở nông thôn còn đỡ, ở trấn trên có nhiều người chạy nạn, náo loạn suốt ngày, họ cũng không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đóng chặt cửa không ra ngoài. Có mấy lần cửa bị người ta đạp phá, may mà họ chỉ tìm đồ ăn, không làm hại ai. Trong con hẻm này có hai nhà đã xảy ra án mạng.

Lâm Ngư nghe mà xót xa, dặn Thạch Tiểu Liễu ba ngày nữa đến làm việc rồi rời đi. Lần này cậu mang theo không nhiều bánh, nhưng tiết kiệm một chút thì một hai ngày cũng không sao. Đợi Thạch Tiểu Liễu có việc làm, cuộc sống của họ sẽ đỡ khó khăn hơn.

Ngô nương tử và Thạch Tiểu Liễu tiễn hai người đến đầu ngõ mới quay về. Nhà có tin vui, Thạch Tiểu Liễu vừa đi vừa nhảy chân sáo: “Nương! Lâm tiểu mụ vẫn muốn con đi làm đấy!”

“Ừ, Ngụy lão bản và Lâm phu lang là người tốt, con đi làm thì đừng có lười biếng.”

“Nương yên tâm, con nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!”

Thạch Tiểu Liễu rất vui mừng, có công việc này, cuộc sống của nhà nó sẽ đỡ vất vả hơn, ít nhất cũng có thể mua thêm lương thực. Bây giờ giá lương thực đắt đỏ, dù không được ăn no, nhưng cũng không cần phải ăn rau dại đắng chát nữa!

Lâm Ngư ban đầu không định khai trương sớm như vậy, cờ hiệu vẫn chưa thêu xong, bán bánh bao cậu cũng chưa nghĩ ra sẽ bán nhân gì, còn cả xửng hấp bánh bao cũng chưa có, bếp lò cũng phải xây, nhưng thấy nhà Thạch Tiểu Liễu sống khổ cực như vậy, bọn họ chậm trễ vài ngày không sao, nhưng Thạch Tiểu Liễu sẽ phải đói thêm vài ngày.

Sớm muộn vài ngày đối với bọn họ cũng chỉ là việc nhỏ, vậy thì về nhà chuẩn bị ngay thôi.

Lúc Lâm Ngư về thì Ngụy Thanh Sơn cũng vừa về, trên tay cầm cờ hiệu đã viết xong đi vào, vị tú tài viết chữ cho hắn chỉ vẽ viền, như vậy thêu sẽ đẹp hơn.

Lâm Ngư thấy Ngụy Thanh Sơn về, mắt sáng rực lên, đưa tay nhận lấy: “Huynh về rồi.”

Lâm Ngư mở hai lá cờ hiệu ra, chữ viết rất ngay ngắn: “Oa, viết đẹp quá.”

Lâm Ngư không biết nhiều chữ, nhưng cũng nhận ra họ của mình: “Sao cờ hiệu của ta lại có cả họ của ta vậy?”

“Sau này nếu như phu lang của ta làm ăn phát đạt, có tiếng tăm, người ta hỏi mua ở đâu, cũng không thể nói là mua ở tiệm bánh bao, như vậy người ta biết tìm tiệm ở đâu chứ.”

Lâm Ngư bị Ngụy Thanh Sơn chọc cười: “Vẫn chưa khai trương, sao huynh biết chắc là sẽ đắt hàng như vậy?”

Ngụy Thanh Sơn tâm trạng tốt, nói nhiều hơn, trêu chọc tiểu phu lang của mình: “Ta đã ăn rồi, đương nhiên là biết.”

Lâm Ngư rất vui, Ngụy Thanh Sơn đọc to chữ trên hai lá cờ hiệu cho Lâm Ngư nghe: “Tiệm bánh bao Lâm thị, Tiệm thịt Ngụy thị.”

“Bây giờ ta sẽ thêu ngay, dùng chỉ đỏ thêu nhé, cho nó nổi bật.”

Lâm Ngư vào nhà lấy khung thêu ra, Triệu Nguyệt Nguyệt cũng ngồi lại: “Ca, ta giúp huynh việc gì?”

“Muội giúp ta làm mấy tua rua ngũ sắc, treo dưới cờ hiệu, gió thổi sẽ đẹp lắm.”

“Vâng.”

Hai người ngồi trong sân bận rộn, Ngụy Thanh Sơn cũng ngồi bên cạnh Lâm Ngư uống nước. Lâm Ngư nói muốn mở cửa hàng sớm hơn cho Ngụy Thanh Sơn nghe, Ngụy Thanh Sơn gật đầu: “Được, những thứ còn thiếu hôm nay ta sẽ đi mua.”

“Vâng.”

Ngụy Thanh Sơn uống nước xong liền đứng dậy làm việc, trước tiên trộn bùn đất để xây bếp lò bên cạnh tường viện. Ngụy Thanh Sơn nghĩ khi nào đi về làng mua lợn sẽ tiện thể chở thêm tre về, dựng một cái lán ở chỗ này, nếu trời mưa cũng không bị ướt.

Ba ngày quá gấp, Lâm Ngư không thể thêu hết hai lá cờ hiệu, liền chọn cờ hiệu của tiệm thịt thêu trước. Việc buôn bán của Ngụy Thanh Sơn lớn hơn cậu, không thể đến lúc khai trương mà không có biển hiệu, ngay cả cờ hiệu cũng không có.

Buổi chiều, Ngụy Thanh Sơn đánh xe la đi mua xửng hấp và nồi sắt lớn. Lúc về còn tìm thợ mộc đến giúp đóng vách ngăn chia đôi cửa hàng, chỉ cần ngăn một nửa là được, hai gian phía sau thông nhau vẫn có thể qua lại, rồi đóng thêm hai cái bàn gỗ cao để làm quầy.

Lâm Ngư cả ngày đều thêu cờ hiệu, tối đến thắp đèn dầu cũng vẫn tiếp tục làm. Ngụy Thanh Sơn thương cậu, nhưng cũng biết tiểu phu lang của mình tuy nhìn mềm mỏng, nhưng tính tình rất cứng đầu, nếu không cho cậu thêu, e là cả đêm cậu cũng không ngủ được.

Vách ngăn giữa cửa hàng, thợ mộc đã làm xong ngay hôm sau, còn quầy thì phải ngày mốt mới giao được. Ngụy Thanh Sơn hỏi tiểu phu lang của mình muốn mua gì, Lâm Ngư vẫn chưa nghĩ ra, liền bảo Ngụy Thanh Sơn cứ chở mấy bao bột mì về trước đã.

Ngày thứ ba, cờ hiệu của Lâm Ngư vẫn chưa thêu xong, nhưng cũng sắp hoàn thành. Sáng sớm, Ngụy Thanh Sơn đã đánh xe la đi mua lợn. Bây giờ giá lợn vừa đắt vừa khó mua, Ngụy Thanh Sơn chạy khắp nơi cả buổi sáng mới mua được một con. Năm ngoái bị đói kém, nhà nào có lợn đều đã giết thịt ăn rồi, số còn lại đa số là lợn chưa lớn. 

Lần này mua lợn ở gần thôn Lộc Gia, Ngụy Thanh Sơn tiện thể đánh xe về nhà mổ lợn, như vậy nhà cũng sạch sẽ hơn, tiện thể lên núi sau chặt thêm tre chở về.

Lúc Ngụy Thanh Sơn trở về đã là buổi chiều, cờ hiệu của Lâm Ngư cũng vừa thêu xong. Vải trắng thô hơi ngả vàng, viền đỏ, chữ thêu màu đỏ, phía dưới là tua rua ngũ sắc, Lâm Ngư giũ ra xem, rất hài lòng.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu ra mở cửa, Ngụy Thanh Sơn đang kéo đồ về. Lâm Ngư thấy lợn đã được mổ xong: “Sao lần này huynh mổ luôn rồi?”

“Gần nhà, tiện thể mổ luôn.”

Ngụy Thanh Sơn khiêng lợn vào sân, sau đó kéo tre vào: “Dựng thêm cái lán ở chỗ bếp hấp bánh bao.”

Lâm Ngư cho Ngụy Thanh Sơn xem cờ hiệu vừa thêu xong. Ngụy Thanh Sơn cảm thấy tay nghề của tiểu phu lang nhà mình thật tốt, cờ hiệu này thêu đẹp nhất cả con phố.

Hai người liền treo cờ hiệu lên trước cửa hàng, ngày mai có thể khai trương.

Lâm Ngư luộc lòng lợn, chỉ một nồi để ngày mai bán là được. Còn bánh bao, cậu vẫn chưa nghĩ ra sẽ bán nhân gì, thông thường là nhân chay và nhân mặn hai loại. Trong nhà không có nguyên liệu làm nhân chay, Lâm Ngư liền nghĩ trước tiên làm một xửng nhân thịt để ngày mai bán thử xem sao.

Mấy ngày nay đến trấn trên, mua bột mì, nồi sắt, xửng hấp, mua lợn, thuê thợ mộc, linh tinh hết bốn năm mươi lượng bạc, Lâm Ngư không khỏi cảm thán, bạc tiêu nhanh thật.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Ngư đã dậy chuẩn bị. Bánh bao buổi sáng bán chạy hơn, phải dậy sớm làm. Cả nhà ba người đều dậy, Lâm Ngư vừa dậy đã nghe thấy tiếng người ta nói chuyện, buôn bán ngoài phố. Con phố này có vài hàng ăn, ai cũng dậy từ rất sớm.

Tiệm thịt của Ngụy Thanh Sơn chưa vội mở, liền giúp Lâm Ngư băm thịt. Lâm Ngư xắn tay áo nhào bột, hôm nay không làm nhiều, chỉ định làm ba xửng bánh bao để bán thử. Triệu Nguyệt Nguyệt cũng ở bên cạnh giúp gói bánh bao, đun nước, ba người đều bận rộn.

Bánh bao Lâm Ngư gói to, nhân thịt cũng nhiều, khi hấp lên, mùi thơm của thịt hoà quyện với mùi bột mì bay ra ngào ngạt.

Thạch Tiểu Liễu cũng đến từ sớm, vừa đến thấy Lâm Ngư đã gần làm xong, nó hơi áy náy vì đến muộn, vội vàng nhóm lửa vào lò như mọi khi. Nồi lòng lợn đã được làm sạch, ninh đến sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm phức.

“Tiểu Liễu đến rồi, thử bánh bao tiểu mụ làm xem sao.”

Thạch Tiểu Liễu vội vàng lau tay, nhận lấy bánh. Bây giờ lương thực quý giá, một cái bánh bao thịt cũng phải bảy tám văn tiền.

Thạch Tiểu Liễu cầm bánh bao ăn, cắn một miếng đã thấy nhân thịt bên trong. Đã hơn một năm rồi nó không được ăn thịt, suýt chút nữa thì nhét cả cái bánh vào miệng. Nó từ từ ăn hai miếng rồi lén giấu bánh bao vào góc bàn, định bụng lúc về nhà sẽ cho các em nếm thử mùi vị của thịt.

Thiết Ngưu của quán hoành thánh đối diện sang mua một cân thịt, tiệm Ngụy Thanh Sơn mới khai trương bán rẻ hơn chỗ khác một chút, Thiết Ngưu nhà họ làm hoành thánh, ngày nào cũng cần thịt tươi, liền mua luôn ở đây.

Sáng sớm, các cửa hàng lần lượt mở cửa, trên phố dần dần có người qua lại. Lâm Ngư liền để Thạch Tiểu Liễu một mình trông coi tiệm bánh bao, nhiều người quá cũng không dùng đến. Dậy sớm, cậu để Triệu Nguyệt Nguyệt về phòng nghỉ ngơi, còn mình ngồi trong sân tiếp tục thêu cờ hiệu của tiệm bánh bao.

Bánh bao thịt của cậu bán bảy văn tiền một cái, đắt gấp đôi so với trước khi xảy ra thiên tai, bằng giá ở trấn. Bây giờ bột mì, thịt lợn đều đắt, bán rẻ quá thì không lấy lại được vốn. Lòng lợn luộc vẫn sáu văn tiền một bát như trước.

Thạch Tiểu Liễu rất nhiệt tình rao hàng: “Bánh bao thịt lớn đây, lòng lợn luộc đây, sáu văn tiền một bát, khách quan mua bánh bao không, bánh bao nhà ta cái nào cái nấy to bằng nắm tay, bảy văn tiền một cái.”

“Trong nồi nấu cái gì vậy?”

Có người ngửi thấy mùi thơm liền hỏi, thứ trong nồi này thơm quá, lại còn đỏ au, bóng loáng, không biết là cái gì.

“Lòng lợn luộc nhà ta đấy, sáu văn tiền một bát, mời ngài dùng thử.”

Người kia vừa nghe là lòng lợn liền lộ vẻ mặt chê bai: “Lòng lợn à, thứ đó tanh hôi, sao mà ăn được.”

Thạch Tiểu Liễu hơi khó chịu, nhưng không thể hiện ra mặt, hôm nay mới khai trương, không thể đuổi khách. Cậu dùng đũa gắp một miếng ra: “Ngài nếm thử xem sao.”

Người kia vừa chê là lòng lợn, vừa ngửi thấy thơm, cuối cùng cũng nhắm mắt nhắm mũi nhận lấy, bỏ vào miệng nhai nhai, mắt dần mở to: “Ừm? Ngon! Cho ta một bát! Đây lại là lòng lợn sao!”

Thạch Tiểu Liễu nhìn quanh không thấy bát, trước đây cậu ra chợ phụ bán, khách hàng đều tự mang bát, hoặc là sang quán bên cạnh mua bánh mì kẹp ăn, bây giờ người ta muốn mua mà không có bát thì phải làm sao?

“Khách quan đợi chút.”

Thạch Tiểu Liễu vội vàng chạy vào sân sau: “Lâm tiểu mụ, có khách muốn mua lòng lợn luộc, nhưng không có bát thì phải làm sao?”

Lâm Ngư ồ lên một tiếng, quên mất chuyện này. Bát đũa nhà cậu cũng không nhiều, chỉ đủ dùng cho người nhà, bây giờ bán hàng, người này lấy một cái bát, người kia lấy một cái bát, người ta có trả lại cho mình hay không còn chưa biết, không thể nào vì bán một bát lòng lợn sáu văn tiền mà mất cả cái bát được.

Lâm Ngư sốt ruột đi vòng quanh sân, sao lại quên mất chuyện này chứ.
Bình Luận (0)
Comment