Lâm Ngư thấy Ngụy Thanh Sơn thật lòng yêu mến ca nhi. Ca nhi không như nữ nhi hay nam hài, nếu gặp phải gia đình bất công, đối xử với ca nhi ắt hẳn không tốt.
Cậu nhớ tới nhà hàng xóm Tang nương nhà bên, vì sinh ca nhi mà bị Tiền bà bà hành hạ mấy năm trời, may mà bây giờ nhà nàng ấy cũng khá khẩm hơn rồi.
Hai người trò chuyện một lát rồi đi nghỉ. Đêm ấy, Lâm Ngư nằm mơ thấy giữa một rừng hoa trắng xóa, hai đứa trẻ mập mạp đang đánh nhau túi bụi. Cậu vội vàng tách hai đứa nhỏ ra, “Đừng đánh nhau nữa.”
Một đứa đầu buộc chỏm tóc nhỏ, đứa kia buộc dây đỏ. Đứa bé buộc chỏm tóc hung hăng nói: “Ta nhặt được trước, ngươi đừng giành với ta!”
Đứa bé buộc dây đỏ bĩu môi, “Không phải, rõ ràng là ta nhặt được trước!”
Lâm Ngư không hiểu hai đứa nhỏ đang nói gì, “Giành cái gì vậy?”
Đứa bé buộc dây đỏ ôm lấy chân cậu, “Ngươi nói xem, ngươi muốn ta hay muốn hắn?”
Lâm Ngư rất thích cả hai đứa trẻ mập mạp, “Không thể muốn cả hai sao?”
“Không thể, sao ngươi tham lam thế, chỉ được chọn một thôi!”
Đứa bé buộc chỏm tóc cũng ôm lấy chân Lâm Ngư, cái mông nhỏ xíu ngồi lên bàn chân cậu, “Ta đến trước, ngươi phải chọn ta.”
“Ngươi phải chọn ta!”
“Ngươi phải chọn ta!”
Vừa nói, hai đứa nhỏ lại đánh nhau, hai cánh tay mũm mĩm lăn lộn trên bãi cỏ. Lâm Ngư nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia, rất khó xử, “Đừng đánh nữa, người bẩn hết rồi, không đẹp đâu.”
Đứa bé buộc chỏm tóc ngẩng đầu nhìn cậu, “Ngươi nói ngươi chọn ta.”
Đứa bé buộc dây đỏ đánh không lại, mếu máo, đôi mắt to ngấn lệ, “Ngươi chọn ta đi, ta thích ngươi.”
Lâm Ngư nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia, “Thật sự không thể chọn cả hai sao?”
“Không thể, chỉ được chọn một, hừ!” Đứa bé buộc chỏm tóc nhìn Lâm Ngư, cũng sắp khóc.
Lâm Ngư luống cuống, hai đứa trẻ đều nhìn cậu tha thiết. Cậu nhất thời không chọn được, chỉ thấy đứa nào cũng thích vô cùng.
Đứa bé buộc chỏm tóc giận dỗi bĩu môi, tủi thân muốn khóc, “Không chọn thì thôi, ta đi đây.”
Lâm Ngư kéo nó lại, “Đừng đi.”
Nước mắt đứa bé buộc dây đỏ rơi lộp bộp, “Ngươi chọn hắn mà không chọn ta, ta đi đây.”
Lâm Ngư vội vàng đưa tay kéo đứa bé buộc dây đỏ lại, “Đừng, đừng đi.”
Hai đứa trẻ đều nhìn cậu nước mắt lưng tròng, “Rốt cuộc ngươi muốn chọn ai?”
“Ta có thể đón một đứa về trước, rồi đón đứa còn lại sau được không?”
Mắt hai đứa trẻ sáng lên, “Thật sao?”
“Ừm!” Lâm Ngư liên tục gật đầu.
Chưa kịp nghĩ xem sẽ đưa ai về nhà trước, đứa bé buộc chỏm tóc đã đẩy đứa bé buộc dây đỏ, “Nó gầy hơn ta, ngươi đưa nó về trước đi. Đừng quên ta nhé, ta sẽ đợi ngươi, ngươi mau lên, ta đi chơi đây.”
Nói xong, đứa bé buộc chỏm tóc chạy biến mất. Đứa bé buộc dây đỏ ôm lấy cổ Lâm Ngư, “Chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Ngư ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao. Cậu mở mắt, dụi dụi đầu, giấc mơ vừa mơ hồ lại vừa chân thực. Hình như cậu mơ thấy hai đứa trẻ mập mạp?
Lâm Ngư mỉm cười, chắc là do hôm qua cậu và Ngụy Thanh Sơn nói chuyện thích ca nhi hay nam hài.
Lúc Lâm Ngư tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Ngụy Thanh Sơn đã dậy từ sớm.
Triệu Nguyệt Nguyệt và Thạch Tiểu Liễu đang tưới nước cho vườn rau, không thấy bóng dáng Ngụy Thanh Sơn. Thấy Lâm Ngư dậy, Triệu Nguyệt Nguyệt đi lấy cơm, “Ca, ngươi dậy rồi.”
“Ca phu muội đâu?”
“Đi cắt cỏ cho la rồi.”
Lâm Ngư đang ăn cơm thì Ngụy Thanh Sơn đã trở về với chiếc gùi trên lưng. Hắn đổ cỏ ra sân phơi, “Dậy rồi à?”
Ăn cơm xong, trời còn chưa nóng, bốn người ra ruộng xem lúa mạ thế nào. Sắp đến mùa gặt rồi, trên ruộng bây giờ có không ít người đang đi xem xét, chỉ chờ lúa chín là có cơm no mà ăn.
Lâm Ngư thấy đã có người bắt đầu gặt lúa mì. Bây giờ lúa mì còn chưa chín, gặt về vẫn còn xanh, nhưng vì nhà nào cũng chẳng còn gì ăn nên họ gặt về xay thành bột ăn, dù sao cũng hơn là chịu đói.
Thạch Tiểu Liễu nhìn ruộng nhà Lâm Ngư, kêu lên một tiếng, “Nhiều lương thực thế này!”
Nó rất ngưỡng mộ, nghĩ thầm chừng này lương thực chắc chắn sẽ không phải chịu đói.
Bốn người đi dạo một vòng quanh bờ ruộng rồi về nhà. Ngụy Thanh Sơn nói sẽ gặt ruộng khô trước, rồi mới đến ruộng nước, ruộng nước cần phơi thêm vài hôm nữa.
“Mình thuê người làm đi, ruộng nhà mình cũng không ít.” Lâm Ngư nói. Tổng cộng có năm mẫu ruộng, hiện tại trong nhà chỉ có mỗi Ngụy Thanh Sơn là lao động chính, gặt hết năm mẫu ruộng cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Được, trong thôn cũng có nhiều nhà ít ruộng, ta tìm hai ba người là đủ.”
Buổi chiều, Hà Đông Đông dẫn Vân ca nhi và Lôi tử đến, “Nghe nói huynh đã về, sao không đến tìm ta chơi?”
Vừa nghe Lâm Ngư đã về, Hà Đông Đông rất vui mừng, liền dẫn hai đứa nhỏ đến chơi. Vân ca nhi chạy tới, Ngụy Thanh Sơn túm lấy áo đứa nhỏ, bế lên ngồi trên cổ mình, “Không được nhào vào người tiểu mụ mụ.”
Hà Đông Đông nghe vậy sững người, sau đó mặt mày rạng rỡ, “Có phải huynh…?”
Lâm Ngư mỉm cười gật đầu, “Gần ba tháng rồi, chưa nhìn ra được.”
Hà Đông Đông đã làm cha rồi, nghe Lâm Ngư có thai liền vui mừng như trẻ con, xoay vòng vòng tại chỗ, “Tốt quá, tốt quá rồi! Ta đã nói huynh về sao không đến tìm ta.”
Vân ca nhi thấy cha vui, liền lắc lư trên cổ Ngụy Thanh Sơn, cười khanh khách.
Hà Đông Đông vui mừng xong liền nghiêm mặt, “Hai đứa nghe đây, không được nhào vào người tiểu mụ mụ nữa, phải đi từ từ, cũng không được để tiểu mụ mụ bế, lớn chừng này rồi, nặng như con heo con ấy.”
Lôi tử ngoan ngoãn gật đầu, “Con biết rồi cha.”
Vân ca nhi bĩu môi, “Con thích, tiểu mụ mụ, bế.”
“Không được.” Hà Đông Đông nhìn Vân ca nhi nghịch ngợm.
Y cũng không biết tại sao, rõ ràng Vân ca nhi là ca nhi, nhưng lại nghịch hơn cả Lôi tử là nam hài. Lúc nào cũng chui vào chuồng heo, chui vào ổ gà, không để ý một chút là lại chạy ra ngồi phịch xuống nước, làm y đau đầu không thôi.
Ngụy Thanh Sơn chơi với Vân ca nhi một lúc rồi đặt đứa nhỏ xuống đất. Thằng bé ngồi trên cổ hắn chơi rất thích thú.
Lâm Ngư vào nhà lấy kẹo mạch nha ra, hai đứa nhỏ cầm lấy mút. Cậu và Hà Đông Đông ngồi dưới bóng cây trò chuyện.
Hà Đông Đông hỏi: “Khi nào huynh định gặt lúa?”
“Thanh Sơn nói hai hôm nữa sẽ gặt.”
“Đến lúc gặt thì để Thạch Đầu, đại ca và nhị ca nhà ta đến giúp, đừng ngại. Nhà ta người đông, làm được.”
Lâm Ngư liên tục từ chối. Lúc gặt hái, nhà nào nhà nấy đều bận rộn, ruộng nhà Hà gia và Thạch gia cũng không ít, sao có thể để người ta đến giúp được. Hơn nữa, lúc gặt lúa sợ nhất là trời mưa, nếu gặt được thì nhà nào cũng phải nhanh chóng làm cho xong.
“Thanh Sơn đã nói sẽ thuê người gặt rồi. Nhà đệ lúc nông bận cũng không rảnh, trong thôn có nhiều nhà ít ruộng, thuê người đến là được.”
Hà Đông Đông lúc này mới thôi, “Vậy cũng được.”
Y cúi đầu nhìn thấy chiếc vòng bạc trên tay Lâm Ngư, chiếc vòng mới, rất tinh xảo, “A, Ngư ca nhi, vòng bạc của huynh đẹp quá!”
Vòng bạc của Lâm Ngư là hình tròn, trên đó có hoa văn sóng nước tinh xảo và hình cá bơi lội. Chiếc vòng mới dưới ánh nắng mặt trời rất đẹp. Hà Đông Đông cầm tay Lâm Ngư nhìn hồi lâu, “Đẹp thật.”
Hà Đông Đông nghĩ thầm chiếc vòng tinh xảo như vậy chắc hẳn tốn không ít bạc.
Lâm Ngư mỉm cười, cậu cũng rất thích chiếc vòng bạc Ngụy Thanh Sơn tặng. Đeo vòng bạc trên tay, cậu cũng không sợ bị mất.
Hà Đông Đông đầy ngưỡng mộ, “Chờ nhà ta được mùa, dành dụm một hai năm, ta cũng làm cái vòng bạc đeo.”
Hà Đông Đông và Lâm Ngư nói chuyện về những điều cần chú ý khi mang thai. Lâm Ngư nghe rất chăm chú, liên tục gật đầu. Lúc Hà Đông Đông mang thai có nương Thạch Đầu chăm sóc, nhà y không có ai có kinh nghiệm, nghe cũng tốt.
Lúc hai người nói chuyện, Ngụy Thanh Sơn cũng ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng lại bưng trà nước cho hai người, rồi ngồi mài liềm, chuẩn bị hai hôm nữa gặt lúa mì ở ruộng khô.
Vân ca nhi thích quấn lấy Lâm Ngư, ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi cậu. Lâm Ngư không nhịn được nghịch tóc Vân ca nhi, tóc trẻ con mềm mại, sờ vào như lông gà con.
Hà Đông Đông với hai đứa nhỏ chơi ở đây một lúc rồi về. Hai đứa nhỏ chạy đua về phía trước, Hà Đông Đông ở phía sau gọi, “Hai đứa chậm thôi, chạy nữa cha đánh đòn đấy!”
Vân ca nhi càng gọi càng chạy nhanh, đâm sầm vào chân người phía trước. Liên ca nhi vội vàng đỡ lấy nó, thằng bé mới không bị ngã sấp mặt. Liên ca nhi cười nói: “Sao chạy nhanh thế?”
Vân ca nhi cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng nhỏ. Liên ca nhi lau mồ hôi trên trán nó, “Chậm thôi.”
Hà Đông Đông dắt theo Lôi tử cũng đến, “Liên ca nhi đi đâu thế?”
“Qua nhà ngoại một chút.” Liên ca nhi ít nói, nói với Hà Đông Đông hai câu rồi đi.
Hà Đông Đông kéo mỗi tay một đứa, “Đi chậm thôi.”
Liên ca nhi đeo gùi đi về nhà, trên mặt mang theo nụ cười. Hôm qua Thuận tử từ trấn trên về, mang theo nửa bao gạo, hai miếng thịt và hai hộp mứt quả.
Hôm qua Liên ca nhi đã xào thịt, nấu cơm. Lúa mì trên ruộng cũng sắp gặt rồi, Thuận tử lại có việc làm, nhà y cũng đỡ hơn nhiều.
Tối qua, Thuận tử đưa cho y một thỏi bạc nhỏ. Liên ca nhi lấy chồng ngần ấy năm, chưa bao giờ thấy thỏi bạc nào, nhất thời cầm thỏi bạc khóc.
Thuận tử luôn cảm kích nhà Liên ca nhi không chê hắn nghèo, gả Liên ca nhi cho hắn, nên đặc biệt mua hai phần đồ, một phần để nhà mình dùng, một phần để Liên ca nhi mang về nhà ngoại.
Bây giờ trời nóng, thịt không để được lâu, lại vừa đến mùa gặt, là lúc phải về nhà ngoại, Liên ca nhi liền đong nửa đấu gạo, trong giỏ lại để thêm thịt và một hộp mứt quả, sáng sớm hôm nay đã về nhà ngoại.
Nhà ngoại Liên ca nhi ở xa, trong khe núi, y đi bộ mất một canh giờ mới tới. Nhà ngoại cũng nghèo, ca ca y vất vả lắm mới lấy được vợ, dưới y còn hai đứa em nhỏ, cả nhà lớn bé bảy tám miệng ăn chen chúc trong hai căn nhà xiêu vẹo. Mùa đông, chăn không đủ thì nằm ngủ chung cho ấm.
Y nhớ hồi nhỏ, mùa đông ba người chen chúc một chiếc chăn rách, ai nửa đêm đi vệ sinh, người khác trở mình một cái, quay lại đã không còn chỗ nằm.
Liên ca nhi xách giỏ đến cửa nhà, thấy nương đang ngồi xổm trong sân vo lúa mì xanh, đệ đệ, muội muội y cũng vừa vo vừa ăn. Không còn cách nào khác, trong nhà hết lương thực, không thể chết đói, đành phải gặt lúa mì xanh về ăn trước.
Liên ca nhi gọi, “Nương, con về rồi.”
“Liên ca nhi về rồi, mau vào nhà đi.” Nương Liên ca nhi đứng dậy, bà cụ cả đời lam lũ, tóc đã bạc trắng, mặc bộ quần áo rách rưới, bước chân có chút lảo đảo.
Tẩu tử Liên ca nhi cũng ra khỏi nhà, tẩu tử y cũng là ca nhi, đầu năm sinh con, bây giờ đứa bé còn nhỏ, được ôm trong lòng khóc ngặt vì đói, “Liên ca nhi đến rồi.”
“Tẩu tử, ta mang chút gạo đến, nấu cho cháu uống đi.”
“Ừ.” Tẩu tử Liên ca nhi không ngờ lần này y về lại mang theo gạo.
Nương Liên ca nhi mở giỏ ra liền sững sờ, bà cầm miếng thịt lên, có chút không dám tin, cầm miếng thịt hỏi cha Liên ca nhi, “Ông nhà, đây là thịt phải không?”
Cha Liên ca nhi không ngẩng đầu, “Bà già, bà nằm mơ à, thịt đâu ra?”
Nhà đã bao nhiêu năm không được nếm mùi thịt, ông ta cũng gần quên mất thịt có mùi vị gì. Trước đây nhà nghèo, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, năm ngoái đến giờ lại gặp thiên tai, rau dại cũng không đủ ăn.
Nương Liên ca nhi mắt mờ, cầm miếng thịt không dám nhận, bà mang miếng thịt ra sân, “Đại phu lang, đây có phải là thịt không?”
Tẩu tử Liên ca nhi kêu lên, “Nương, đúng là thịt đấy!”
Tay nương Liên ca nhi run lên, miếng thịt rơi xuống đất, “Trời ơi, đúng là thịt thật!”
Thấy thịt rơi xuống đất, tẩu tử Liên ca nhi cuống lên, “Nương, sao nương lại làm rơi xuống đất!”
Tẩu tử Liên ca nhi vội vàng nhặt miếng thịt lên, may mà là thịt, nếu là kẹo rơi xuống đất thì phải nhặt từng viên một.
Liên ca nhi bế đứa bé dỗ dành, “Tẩu tử, trong giỏ còn có hộp mứt quả, tẩu lấy cho các em ăn đi.”
“Còn có mứt quả nữa sao!”
Cả nhà đều chạy đến xem cái giỏ, thấy bên trong quả nhiên có một chiếc hộp vuông vức. Đại ca y cẩn thận mở ra, đặt lên bàn. Không chỉ không biết thịt có mùi vị gì, mà ngay cả kẹo có mùi vị gì hắn cũng không nhớ rõ.
Thằng út định đưa tay lấy bị đại ca đánh vào tay, “Ta chia cho.”
Đại ca lấy dao ra, một viên kẹo không lớn, vậy mà chia làm ba phần, mỗi người chỉ được một miếng nhỏ bằng móng tay. Liên ca nhi bế đứa bé lại, “Ca, mỗi người một viên đi, nhiều thế này mà.”
Trong hộp mứt quả có mười mấy viên đủ loại, mỗi người chỉ được chia một miếng nhỏ như vậy.
“Không sao, ăn dè xẻn một chút.”
Cả nhà ai cũng chỉ được ăn một miếng nhỏ bằng móng tay. tam đệ, tứ đệ cầm trên tay không nỡ ăn, liếm từng chút một, vừa ăn vừa tấm tắc, “Ngọt thật đấy!”
Nương Liên ca nhi cũng nói: “Nương tưởng trước khi chết cũng không được ăn thịt với kẹo nữa.”
“Nương, người nói gì vậy.”
Số mứt quả còn lại, nương Liên ca nhi cẩn thận gói ghém lại, khóa kỹ. Đồ quý giá như vậy, chỉ để ăn vào dịp lễ Tết thôi, sao có thể ăn hàng ngày được.
Liên ca nhi nhìn mà thấy chua xót, y gả cho Thuận tử tuy nghèo, nhưng vẫn tốt hơn nhà ngoại nhiều.