Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 98

Mọi người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến ven trấn. Phía trước có một con bò chắn ngang đường, Ngụy Thanh Sơn quát hai tiếng nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

Thạch Tiểu Liễu lớn tiếng gọi: “Bò nhà ai thế kia, chạy ra đường rồi!”

“Ấy ấy ấy, bò nhà ta.” Người đang ngủ trong bụi cỏ giật mình tỉnh giấc, vội vàng lồm cồm bò dậy dắt bò đi.

Thạch Tiểu Liễu nhìn kĩ, ồ, thì ra là người quen. Chu Cao Trung cũng nhận ra mọi người, vội vàng dắt bò che mặt đi vào rừng cây.

Thạch Tiểu Liễu bĩu môi: “Chu Cao Trung kìa, sao ông ta lại đi chăn bò thế nhỉ, bò chạy ra đường cũng không biết.”

Thạch Tiểu Liễu lẩm bẩm hai câu, còn là người đọc sách nữa chứ, người đọc sách gì mà bụng dạ hẹp hòi thế.

Chu Cao Trung dắt bò nấp sau gốc cây không dám ló mặt ra, đợi xe la đi xa mới dám thò đầu ra. Từ sau lần gây chuyện đó, hàng quán của ông ta hoàn toàn ế ẩm, mọi người đều không còn tìm gã ta viết thư nữa, mà sang đối diện tìm Lâu Thanh Phong.

Gã ta đói đến hoa mắt chóng mặt, tuổi này cũng chẳng tìm được việc gì làm, đi chăn bò người ta còn chê già. Vất vả lắm mới có người chịu cho hắn chăn bò, một ngày chỉ được hai văn.

Chu Cao Trung thở dài, một tú tài như gã vậy mà lại ra nông nỗi này, biết thế đã chẳng xen vào chuyện bao đồng, tự rước họa vào thân.

Mọi người về đến cửa hàng thì trời vẫn chưa tối. Sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, chuồng gà cũng có nước có thức ăn. Ngô nương tử thường xuyên qua lại trông nom, bọn họ về cũng không phải dọn dẹp gì.

Thạch Tiểu Liễu chạy về nhà một chuyến, Lâm Ngư đưa cho nó một đấu gạo mới mang về. Thạch Tiểu Liễu ở cùng cậu, làm việc cũng siêng năng nên Lâm Ngư tính cho nó chút tiền công, thêm một đấu gạo mới nữa.

Thạch Tiểu Liễu thấy có gạo mới liền rất vui mừng, nói lời cảm tạ rồi chạy về nhà, định nói với nương nó rằng ngày mai cửa hàng khai trương, tiện thể mang chút đồ ăn về cho đệ đệ muội muội. Lúc xem hát, nó có mua ít quà vặt ở chợ, mang về cho hai đứa đỡ thèm.

Lúa mới thu hoạch được ít lâu thì giá gạo trong trấn đã giảm, bánh bao nhà Lâm Ngư bán cũng rẻ hơn một chút, bánh chay hai văn, bánh nửa mặn nửa chay ba văn, bánh mặn bốn văn.

Mấy ngày không bán, bọn họ cứ tưởng khách sẽ ít hơn, không ngờ bánh bao vừa bán rẻ, người mua lại càng đông. Bây giờ lúa đã thu hoạch xong, nhà nhà đều khấm khá hơn, người ra ngoài mua đồ ăn cũng nhiều hơn.

Lâm Ngư cũng phụ gói bánh bao một lúc nhưng thực sự quá bận rộn, Thuận Tử và Ngô nương tử làm việc cả buổi sáng không ngừng tay mà vẫn không đủ bán.

Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn bàn bạc, quyết định thuê thêm một phu lang khỏe mạnh, một ngày cũng trả ba mươi đồng, sáng sớm đến băm thịt gói bánh, làm việc giống như Ngô nương tử, đến trưa là có thể về.

Phu lang mới thuê tuy làm việc không nhanh nhẹn bằng Thạch Tiểu Liễu nhưng lại rất thật thà, Lâm Ngư thấy vậy mới nhận. Có thêm người phụ giúp mới đủ bánh để bán.

Lúa mới về, buôn bán của các cửa hàng khác trên phố cũng tốt hơn trước. Người đi đường không còn vẻ mặt buồn rầu như trước mà ai nấy đều vui tươi hớn hở.

Lâm Ngư ngồi ở cửa chính may yếm và quần áo mỏng cho con. Năm nay nhà cậu trồng một mẫu bông, đợi đến mùa thu sẽ may tã lót và áo bông cho tiểu tử.

Lâm Ngư nở nụ cười dịu dàng trên môi, nhìn bộ quần áo nhỏ trên tay, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Vừa vào hè, cậu đã lộ bụng, lại thêm sợ nóng nên thường xuyên ở trong nhà, ít khi ra ngoài. Ngụy Thanh Sơn lúc rảnh rỗi, đợi lúc trời mát sẽ đưa cậu ra ngoài đi dạo.

Hiện giờ buôn bán thuận lợi, hai cửa hàng mỗi ngày kiếm được năm sáu lượng bạc. Lâm Ngư không kiểm tra thì không biết, hôm nay rảnh rỗi đếm lại, vậy mà đã tích góp được gần năm trăm lượng bạc rồi!

Hai người đi dạo ở nơi vắng vẻ, Ngụy Thanh Sơn sợ chỗ đông người sẽ chen chúc Lâm Ngư, chỗ vắng vẻ lại mát mẻ hơn. Ngụy Thanh Sơn nắm tay Lâm Ngư, dặn cậu cẩn thận bước chân.

Thấy trời đã muộn, hai người quay về. Khi đi ngang qua một con hẻm vắng vẻ, nghe thấy có tiếng người nói chuyện, giọng nói nghe quen quen. Lâm Ngư cũng không để ý, tiếp tục cùng Ngụy Thanh Sơn đi về phía trước.

Trong hẻm, hai người đang giằng co, một người đàn ông đang kéo một người có thân hình gầy gò hơn, chắc là một ca nhi.

“Đưa thêm cho ta hai lượng bạc nữa, nhanh lên, hai ngày nữa đưa cho ta!”

“Hết rồi, hết rồi! Lấy đâu ra nhiều bạc thế cho ngươi, cửa hàng một ngày kiếm được hai lượng đã là nhiều lắm rồi!”

“Ta không quan tâm, nếu ngươi không đưa ta sẽ nói chuyện xấu của ngươi cho Chu đại!”

Lúc hai người đi ngang qua, tiếng bước chân vừa hay bị người bên trong nghe thấy, người đàn ông kia vội vàng cúi đầu chạy từ hướng khác, bỏ lại Phương Thủy Tử đứng ngây người ra đó.

Tuy trời đã nhá nhem tối nhưng hai bên đều nhìn thấy đối phương. Phương Thủy Tử sợ đến mặt mày tái mét.

Lâm Ngư sửng sốt một chút, không ngờ lại là y. Ngụy Thanh Sơn dắt Lâm Ngư đi tiếp: “Cẩn thận.”

“Ừm.”

Hai người cùng nhau về nhà, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi. Dù sao cũng không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác.

Phương Thủy Tử về đến nhà nhưng trằn trọc không ngủ được, sợ Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư kể chuyện này cho Chu đại. Y cũng không biết hai người có nhìn rõ Khưu Lão Lục hay không, nếu nhìn thấy thì tiêu đời.

Phương Thủy Tử nằm trên giường nghiến răng ken két, trở mình không ngủ được, ngược lại làm Chu đại tỉnh giấc: “Phương ca nhi, ngươi sao vậy?”

“Không sao, ngủ đi.”

Giọng điệu của Phương Thủy Tử hơi khó chịu. Dạo này bị Khưu Lão Lục quấy rầy đã đủ phiền rồi, Chu đại còn ở đây hỏi han, có gì mà hỏi.

Phương Thủy Tử quay người lại. Từ sau khi Khưu Lão Lục bị nha môn đuổi đi, y liền muốn cắt đứt quan hệ với Khưu Lão Lục, sợ người ta biết y và Khưu Lão Lục có gian tình.

Trước đây, y qua lại với Khưu Lão Lục chẳng sợ gì cả. Khưu Lão Lục là người của nha môn, nếu bị Chu đại phát hiện thì Chu đại cũng không dám làm gì y. Nhưng bây giờ Khưu Lão Lục đã mất chức, sống còn không bằng Chu đại.

Tuy Chu đại hơi xấu xí nhưng đối xử với y rất tốt, vải vóc trong nhà y muốn mặc gì thì mặc, mỗi tháng cho y một lượng bạc tiêu vặt, không lo ăn không lo mặc. Mỗi lần y về nhà mẹ đẻ, không biết bao nhiêu người ghen tị y được gả vào trấn.

Khưu Lão Lục mất chức cũng không còn vênh váo được nữa, tiền bạc trong nhà lại bị Vương Bảo Nhi, người đàn bà đanh đá kia nắm giữ. Khưu Lão Lục trước đây quen sống sung sướng, trong tay không có bạc liền đe dọa y. Phương Thủy Tử tức chết đi được nhưng cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đưa số bạc mình dành dụm được cho hắn.

Một lần hai lần thì không sao, bây giờ Khưu Lão Lục ngày càng được voi đòi tiên. Nếu y không đồng ý thì hắn sẽ đánh đập, chửi bới, còn dọa sẽ nói cho Chu đại biết. Mấy lượng bạc y tích góp được đều bị Khưu Lão Lục lấy hết, y còn phải lén lút lấy tiền ở quầy hàng.

Phương Thủy Tử vô cùng hối hận, sao ngày xưa lại chọn Khưu Lão Lục làm tình nhân chứ, mất chức rồi hắn chẳng là cái thá gì.

Phương Thủy Tử lo lắng suốt đêm. Sáng hôm sau, đắn đo mãi, y vẫn đến gõ cửa sau nhà Lâm Ngư. Lâm Ngư đang thắc mắc là ai, nhà cậu bình thường chẳng mấy khi có ai đến. Cậu mở cửa, thấy Phương Thủy Tử đứng bên ngoài.

Phương Thủy Tử cười gượng gạo, trên tay còn xách một cái giỏ: “Lâm phu lang, nhà ngươi chuyển đến đã lâu mà ta vẫn chưa sang chơi.”

Lâm Ngư vốn đã không ưa Phương Thủy Tử. Trước đây cậu từng đến nhà y mua vải một lần, ánh mắt Phương Thủy Tử nhìn Ngụy Thanh Sơn khiến cậu khó chịu. Hôm qua lại gặp phải chuyện xấu hổ của y nên đương nhiên cậu không muốn tiếp xúc nhiều.

Thấy Lâm Ngư không có ý định mời mình vào nhà, Phương Thủy Tử vẫn mặt dày nói tiếp: “Nghe nói ngươi có thai, ta mang chút trứng gà đến cho ngươi.”

“Đa tạ Chu phu lang, nhà ta bây giờ đang bận.”

“Không sao, không sao, ta chỉ nói vài câu thôi.” Phương Thủy Tử thấy có cơ hội liền lẻn vào. Y nghĩ mình mang quà cáp đến, nói vài câu ngon ngọt là Lâm Ngư sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

Lâm Ngư không còn cách nào khác, đành đóng cửa rồi quay vào sân. Cậu đang thêu thùa ngoài sân, Phương Thủy Tử tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu: “May đồ cho con à?”

“Ừ.”

Phương Thủy Tử chưa từng đến nhà Lâm Ngư, y nhìn xung quanh, thấy dưới mái hiên có ba người đang gói bánh bao, phía trước còn có Thạch Tiểu Liễu, một cửa hàng bánh bao nhỏ vậy mà thuê đến bốn người, kiếm được bao nhiêu tiền thế không biết. Cửa hàng bánh bao này buôn bán tốt hơn cửa hàng vải nhà y nhiều.

Phương Thủy Tử nịnh nọt: “Nhà ngươi buôn bán tốt thật đấy, thuê nhiều người thế.”

“Cũng tạm được.” Lâm Ngư đáp lại hờ hững.

Phương Thủy Tử cười gượng hai tiếng, đẩy giỏ về phía Lâm Ngư: “Lâm phu lang, ta mang chút trứng gà đến cho ngươi bồi bổ.”

“Đa tạ Chu phu lang.”

Lâm Ngư không muốn nhận đồ của y. Trứng gà tuy quý nhưng nhà cậu không phải không có mà ăn.

Một giỏ này cũng phải mười mấy quả, quà cáp hậu hĩnh thật đấy. Lâm Ngư không nhận chắc chắn Phương Thủy Tử sẽ không chịu. Hiện giờ cửa hàng đang bận, bản thân cậu lại đang mang thai, không cần thiết phải đôi co với y, lát nữa hết bận thì nhờ Tiểu Liễu mang trả lại là được.

Thấy Lâm Ngư nhận giỏ trứng, Phương Thủy Tử rất mừng. Tuy xót của nhưng vẫn tốt hơn là để Chu đại biết chuyện của mình.

“Cái đó, Lâm phu lang, hôm qua, hôm qua chỉ là hiểu lầm, người đó là biểu ca ta, đến xin tiền ta…”

Phương Thủy Tử chưa nói hết câu đã bị Lâm Ngư cắt ngang: “Hôm qua ta chỉ đi ngang qua thôi, không nhìn thấy gì cả.”

Thấy Lâm Ngư hiểu chuyện như vậy, Phương Thủy Tử rất vui mừng: “Ồ ồ ồ, đúng vậy, đúng vậy.”

Phương Thủy Tử đã đạt được mục đích cũng không ngồi lâu nữa. Lâm Ngư đối xử với y lạnh nhạt, y cũng không muốn mặt dày mày dạn nán lại, đứng dậy bỏ về.

Ngô nương tử nhìn Lâm Ngư, có điều muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Lâm phu lang, ngươi vẫn nên ít tiếp xúc với Phương Thủy Tử thì hơn.”

Lâm Ngư mỉm cười với Ngô nương tử: “Ta biết rồi.”

Ngô nương tử cũng nghe người trong trấn bàn tán về Phương Thủy Tử, chuyện y và Khưu Lão Lục không ít người biết, sau lưng đều cười nhạo nhưng không ai nói cho nhà họ Chu. Phương Thủy Tử không nghe thấy cứ tưởng mình giấu kín kẽ, nào ngờ người trong trấn đều biết cả rồi.

Ngụy Thanh Sơn làm xong việc ở cửa hàng liền vào sân, thấy giỏ trứng liền hỏi: “Mua trứng à?”

Gà mái nhà hắn đẻ đủ trứng cho Lâm Ngư ăn, hắn cứ tưởng Lâm Ngư lại mua thêm.

“Không phải, là Phương Thủy Tử mang đến.”

Ngụy Thanh Sơn nghe vậy nhíu mày, hắn lập tức hiểu ra vì sao Phương Thủy Tử lại mang trứng đến nhà mình.

“Lát nữa mang trả lại cho y, nhà mình hết thì tự mua.”

Lâm Ngư gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, vừa rồi không muốn đôi co với y nên mới nhận, lát nữa hết bận thì nhờ Tiểu Liễu mang trả lại.”

Phương Thủy Tử đưa trứng xong còn đang vui mừng, lúc ăn cơm trưa lại thấy Chu đại xách giỏ trứng vào bếp, y nhìn kĩ, chẳng phải là cái giỏ y đưa cho Lâm Ngư sao, sao lại quay về rồi!

“Chu đại, trứng này ở đâu ra vậy?”

“Tiểu Liễu ở cửa hàng bánh bao mang đến, nói là cảm ơn ngươi tặng trứng, nhà họ có rồi.” Chu đại còn hơi thắc mắc, ngẩng đầu hỏi Phương Thủy Tử: “Sao lại nghĩ đến chuyện tặng trứng cho Lâm phu lang vậy?”

Dù là hàng xóm sang chơi cũng không cần tặng nhiều trứng như vậy chứ?

Phương Thủy Tử che giấu vẻ mặt của mình: “Lâm Ngư không phải đang mang thai sao, ta muốn tặng chút trứng cho y bồi bổ, ai ngờ y lại không nhận.”

Phương Thủy Tử quay lưng lại, nghiến răng ken két. Lâm Ngư là có ý gì vậy, nhận trứng của mình rồi lại trả lại, chẳng lẽ y muốn nói cho Chu đại biết!

Phương Thủy Tử lại thấp thỏm mấy ngày, thấy Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư không đến nhà y thì mới yên tâm.

Lúa ngoài đồng mới gieo được mấy ngày thì trời đổ mưa. Ngụy Thanh Sơn đi mua lợn, thỉnh thoảng sẽ ở lại nhà một ngày để làm xong việc đồng áng rồi mới về. Xem ra vụ mùa thứ hai năm nay cũng được mùa.

Ngụy Thanh Sơn đặc biệt quan tâm đến ruộng bông, đây là bông để may tã lót và áo bông cho tiểu tử.

Thỉnh thoảng Lâm Ngư cũng về quê cùng Ngụy Thanh Sơn, về đó nói chuyện với Hà Đông Đông. Cậu ít khi đi lại, về thôn mát mẻ hơn cậu mới chịu đi.

Có người bán lê, dưa gang, Ngụy Thanh Sơn thích mua cho Lâm Ngư. Trong sân nhà ở trấn có giếng nước, Ngụy Thanh Sơn thường treo trái cây xuống giếng cho mát, ăn vào mát mẻ, giải nhiệt mùa hè, Lâm Ngư cũng rất thích.

Ngày tháng trôi qua bình yên, Phương Thủy Tử cứ tưởng chuyện này đã qua rồi. Y vừa thở phào nhẹ nhõm được mấy ngày thì đại tỷ y đã dẫn con đến.

Từ tận trong núi lặn lội mang rau đến, Chu đại vội vàng dẫn hai người vào sân, thấy đứa trẻ mồ hôi nhễ nhại.

Phương đại tỷ nhìn thấy cả tủ vải liền kinh ngạc. Thị biết đệ đệ mình gả cho chủ tiệm vải, nhìn cả tủ vải này, không biết bao nhiêu tiền.

Thị biết Phương Thủy Tử sống sung sướng, hôm nay đến mới biết là sung sướng đến mức nào. Trước đây nhà thị muốn Phương Thủy Tử dẫn con thị đến trấn kiếm kế sinh nhai nhưng Phương Thủy Tử cứ nói buôn bán ế ẩm nên không dẫn ai đến.

Con trai cả nhà thị năm nay đã mười hai tuổi, thị mang theo rau nhà không nỡ ăn đến trấn, hỏi đường rồi mới tìm được nhà Phương Thủy Tử.

Chu đại tất bật rót nước. Phương đại tỷ kéo đứa trẻ bên cạnh: “Chào cữu phu đi con, đây là cữu phu của con.”

Đứa trẻ đi theo sau lưng lí nhí chào một tiếng “cữu phu”. Phương đại tỷ cười ngại ngùng: “Trẻ con nhà quê, chưa từng trải sự đời.”

Phương Thủy Tử rất ghét những người thân nghèo khổ ở quê này. Dạo này đang phiền lòng chuyện Khưu Lão Lục, đại tỷ y lại dẫn con đến.

“Đại tỷ, tỷ đến làm gì?”

Phương đại tỷ cười gượng gạo: “Đến thăm đệ, vậy thôi.”

“Sáng sớm đã đến rồi à, ăn cơm chưa?” Chu đại hỏi.

Cẩu Oa lắc đầu, Phương đại tỷ kéo cậu bé lại.

Chu đại đưa mấy đồng cho Tiểu Ngũ Tử: “Tiểu Ngũ Tử, ra tiệm bánh bao mua ít bánh bao về đây.”

“Vâng ạ.”

Tiểu Ngũ Tử cầm tiền, vui vẻ chạy đi mua bánh bao.
Bình Luận (0)
Comment