Nồng Nhiệt Hôn

Chương 26.3 - Chương 26.27


Chương 26:


Sau khi nhìn thấy Châu Kinh Duy nắm lấy cổ áo Triệu Hàn Trầm, cô mới hoảng sợ đi qua, giọng nói run rẩy sắp khóc khiến người khác đau lòng.

Cô run giọng nói: “Châu Kinh Duy, anh đừng động vào Hàn Trầm!”
Đôi mắt đỏ hoe của Trình Vi Nguyệt khiến trái tim anh đau nhói, cảm giác đau đớn thống khổ không nói thành lời.

Châu Kinh Duy mím môi thành một đường, nhưng vẫn là từng chút một buông lỏng.

Mà Triệu Hàn Trầm chậm rãi chỉnh sửa cổ áo, đôi mắt phượng rũ xuống, rơi trên gương mặt tái nhợt của Trình Vi Nguyệt, cánh tay anh siết vai cô rồi ôm cả người vào lòng, nghiêng người qua, bên tai cô nói bằng một giọng trầm thấp lạnh lẽo: “Tạm biệt Châu Kinh Duy.


Là một câu mang theo mệnh lệnh, nhưng ngữ khí lại đem đến cảm giác ngột ngạt.

Bầu không khí ở đại sảnh ngột ngạt và chết chóc, môi Trình Vi Nguyệt run lên, thấp giọng nói: “Châu tiên sinh, tạm biêt.


Cô vẫn không hề chống lại anh, giống như những lần trước đây, rất ngoan.

Triệu Hàn Trầm rất vừa ý, ánh mắt nhu hòa hơn một chút.

“Đi đường cẩn thận.

” Châu Kinh Duy thản nhiên cười cười, biểu cảm không thay đổi.

Anh cầm một túi giấy bên cạnh, đưa cho Trình Vi Nguyệt: “Đồ hôm qua em muốn tôi mua, trên đường ăn một chút, đừng để bụng đói.


Trình Vi Nguyệt không nhớ hôm qua cô muốn anh mua đồ gì, hơi do dự đưa tay nhận lấy, đôi mắt ướt át sạch sẽ có chút bất an: “Cảm ơn.



Châu Kinh Duy nói không cần cảm ơn, đích thân tiễn hai người ra cửa.

Trừ lúc vừa nãy mất khống chế nhất thời, tất cả những cảm xúc của anh đều được thu liễm đến một giọt nước cũng không lọt.

Nếu chỉ đơn giản nhìn vào hiểu cảm của anh, thực sự rất khó biết được cảm xúc trong lòng anh là gì.

Một người đáng ông đáng sợ.

Ánh mắt Triệu Hàn Trầm rơi vào phòng ngủ chính trên lầu 2, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Anh cúi người vào chiếc Bentley, Trình Vi Nguyệt ở phía sau anh, cảm ơn người tài xế mở cửa giúp mình.

Cho đến tận khi chiêc xe khuất khỏi tầm mắt, Châu Kinh Duy mới mất đi sự ung dung thản nhiên.

Anh một lần nữa ngồi vào bàn ăn, ăn vài cái bánh bao nóng hổi trên bàn, ngón tay dài cầm điện thoại, gọi điện cho trợ lý.

“Trang trí lại phòng ngủ chính của nhà cũ Châu gia, bản thiết kế giống như bản trước đây tôi gửi cho cậu.


“Châu tiên sinh, hiện tại bắt đầu tu sửa, phải đến mùa xuân năm sau mới hoàn thành.


Trợ lý đầu bên kia do dự mở miệng: “Đợi qua vài tháng nữa vào đông, chính là sinh nhật của lão gia, có cần qua một đoạn thời gian nữa rồi…”
“Không cần.

” Châu Kinh Duy cười cười, đỡ gọng kính trên sống mũi: “Mùa xuân năm sau vừa đẹp.


Anh ngắt điện thoại, tùy ý đặt sang một bên, ngón tay xoa xoa trên trán.

Không hiểu vì sao, đôi mắt đỏ hoe vừa nãy của Trình Vi Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh, tâm trạng anh phức tạp và hối hận khôn tả.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh, chỉ là anh đã đánh giá thấp sự mềm lòng của mình đối với Trình Vi Nguyệt.

Châu Kinh Duy hồi trẻ không hề có ý định lập gia định, anh tùy tính tản mạn quen rồi, những khuôn khổ giáo điều của thế tục đều không thể gò bó anh, anh bình sinh mong muốn chỉ có có được niềm vui.

Người bản tính lạnh nhạt, thực ra lại đối với thế giới này thực quyến luyến, thực dịu dàng.

Thế nhưng tối ngày hôm qua, anh nhìn thấy gương mặt say ngủ của Trình Vi Nguyệt, mơ mơ hồ hồ nghĩ, nếu như quãng đời sau này, cô có thể như thế này ở trong nhà đợi anh, ngọn đèn của vạn gia trên thế giới này có một ngọn vì anh mà thắp lên, dường như cũng rất tốt.

Thế nhưng, nếu tương lại người này không phải là Trình Vi Nguyệt, vậy thì anh thà trong những ngọn đèn ấy, không ngọn nào vì anh mà sáng lên.

Anh có lẽ là quá cố chấp, nếu như không có được thứ tốt nhất, thì thà rằng cái gì cũng không có.

Thế nên anh không thể chờ đợi, không thể chịu được Trình Vi Nguyệt ở bên cạnh Triệu Hàn Trầm thêm dù chỉ một ngày.

Anh quá hiểu Triệu Hàn Trầm, hiểu người đàn ông này có bao nhiêu lạnh bạc đa nghi, mói qua hệ giữa anh và Trình Vi Nguyệt căn bản không hề vững chắc, nó không chỉ chịu nổi sự suy đoán và tàn phá.

Nghĩ đến đây, Châu Kinh Duy nhẹ nhàng cười.

Ánh trăng nhỏ của anh là tín Phật, Phật gia từng nói thế nào nhỉ?
Phật gia nói, ngẩng đầu ba thước có thần linh, hủy nhân* duyên phận xuống địa ngục.

*Chữ nhân ở đây là người nha mọi người.

Ha.

Anh cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng không lỗ.

- ---

Trình Vi Nguyệt ngồi dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu nắm cái túi trong tay.

Cô lúc này mới nhìn rõ, ở trong túi giấy là bánh trung thu.

Các loại vị, tạo hình tinh mỹ lại đẹp mắt.

Cô nhìn vài lần, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Mà Triệu Hàn Trầm cả đoạn đường đều không nói gì, an tĩnh giống như ngọn núi lửa trước khi phun trào.

Trình Vi Nguyệt duy trì một tư thế ngồi rất lâu, chân cũng bắt đầu thấy đau.

Cô đặt túi giấy sang một bên, cuối cùng gom đủ dũng khí từng chút một tiến gần đến bên cạnh Triệu Hàn Trầm.

Đường nét gương mặt người đàn ông rõ ràng, quá mức yêu nghiệt phong lưu, trong ánh mắt lưu chuyển đều là hương vị mê hoặc lòng người.

Trình Vi Nguyệt nhẹ nhàng cầm vạt áo của anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Hàn Trầm.

.

em không biết là Châu Kinh Duy….

thích…thích em, em sau này….


“Cô rất đắc ý nhỉ?” Lời của Trình Vi Nguyệt còn chưa nói xong, Triệu Hàn Trầm đột nhiên nhìn cô, mắt phượng lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm.

Anh đánh gãy lời cô, thẳng thừng chế nhạo: “Châu Kinh Duy loại người thanh tâm quả dục, vì cô mà không tiếc quay lưng lại với tôi, cô có phải cảm thấy bản thân mình rất có mị lực?”
Đại não Trình Vi Nguyệt ong ong, sự nhục nhã và đau đớn không biết từ đâu càng dâng lên cao hơn, trái tim cô trầm xuống, khàn giọng mở miệng: “Em từ trước đến nay chưa từng nghĩ như vậy.


Lời vừa rơi xuống, cằm bị nắm chặt, ngón tay Triệu Hàn Trầm dùng lực rất mạnh, lưu lại vết đỏ ửng.

Anh mở miệng, vừa nhẹ vừa lạnh: “Trình Vi Nguyệt, cô nếu như dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.


Anh biết Trình Vi Nguyệt vô tội, thế nhưng vào lúc này đây, dường như sự chịu đựng của cô mới khiến anh cảm thấy yên tâm.

Yên tâm Trình Vi Nguyệt không hề động tâm với Châu Kinh Duy, như cũ yêu anh sâu đậm, như cũ có thể vì anh nuốt xuống ủy khuất.

Loại người như Châu Kinh Duy, nếu như trở thành tình địch, cho dù là người đàn ông nào gặp phải, cũng sẽ không bình tĩnh hơn anh.

Trình Vi Nguyệt cau mày đau đớn, nhìn ánh mắt lạnh băng của Triệu Hàn Trầm, tràn ngập thất vọng: “Anh vẫn nghĩ như vậy về em, cảm thấy em là loại người lẳng lơ, không thủy chung sao?”
Âm lượng của cô cao hơn một chút, trong ánh mắt Triệu Hàn Trầm lóe lên tia kinh ngạc.

Anh từ trước chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận như thế này của Trình Vi Nguyệt, nhất thời không kịp phản ứng, ngay cả tay đang nắm cằm cô cũng không tự chủ mà buông lỏng.

Giọt nước mắt của Trình Vi Nguyệt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay chưa kịp thu lại của Triệu Hàn Trầm.

“Ninh Ninh, đừng khóc….

” Triệu Hàn Trầm cuối cùng cũng hoảng rồi: “Anh biết không phải em sai, em đừng khóc….

.


Nhưng giọng nói của Trình Vi Nguyệt nghẹn ngào, vô cùng thương tâm: “Triệu Hàn Trầm, năm 18 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã ngay lập tức thích anh không lùi bước, em vì anh đã chấp nhận chờ 3 năm, tròn 3 năm!”.

Chương 27:


“Người khác có xem chuyện cười của em thì em cũng không để ý, em từ nhỏ đã không có mắt, nghĩ rằng đợi anh quay đầu là được, nếu như anh quay đầu, người đầu tiên anh nhìn thấy sau cùng vẫn chính là em.”


Trình Vi Nguyệt cười khổ: “Sau này em rốt cục cũng được như ý nguyện, anh có biết ngày hôm đó anh đồng ý ở bên em, em đã hạnh phúc bao nhiêu không?”


“Vậy nên rất nhiều chuyện em đều có thể nhẫn chịu.” Nước mắt của Trình Vi Nguyệt càng rơi càng dữ dội, chóp mũi đỏ bừng, giọng nói giễu cợt: “Bởi vì em cảm thấy trong lòng anh có em là được rồi, những chuyện đã qua đều đã qua rồi! Nhưng anh đáp lại em những gì? Nghi ngờ?”


Triệu Hàn Trầm hoảng loạn.


Anh nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi của Trình Vi Nguyệt, cảm giác đau đớn dâng lên.


Anh đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của cô, những ngón tay có vết chai lướt qua mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh chỉ là quá tức giận, Vi Nguyệt, em đừng trách anh, anh chỉ là tức nên nóng đầu thôi.”




Trình Vi Nguyệt đã bình phục cảm xúc, cô tránh tay của anh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vẫn là nên chia ra một thời gian.”


Trình Vi Nguyệt là người như thế nào?


Ôn nhuyễn, nghe lời, đơn thuần, xinh đẹp lại không có tính công kích.


Cô là người phụ nữ tất cả đàn ông đều thích.


Đối với con cháu thế gia như Triệu Hàn Trầm, cô khiến anh bớt lo, thích hợp được coi như một con chim hoàng yến, mặc tơ lụa dưỡng trong căn biệt thự vì cô mà chuẩn bị, ngoan ngoãn đợi anh quay về.


Anh trước kia đồng ý ở bên cô, chính là nhìn trúng điểm này của cô, nghe lời lại bớt lo ai mà không thích? Thậm chí bởi vì điểm này, anh còn với cô có chút thương tiếc, trước giờ chưa từng đụng vào cô.


Cô từ trước đến nay chưa từng hùng hổ dọa người.


Nhưng hiện tại, cô lấy việc chia tay để đe dọa anh?


Trước nay chưa từng có người phụ nữ nào dám uy hiếp Triệu công tử.


Cảm giác tội lỗi và sự kiên nhẫn lúc nãy của Triệu Hàn Trầm từng chút một mất đi, cảm giác không kiên nhẫn dần dần dâng lên.


“Anh không đồng ý!” Triệu Hàn Trầm hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế sự bực bội, khàn giọng dịu dàng dỗ cô: “Vi Nguyệt, nói bậy gì vậy? Không cần nghĩ ngợi lung tung, anh đối với em còn chưa đủ tốt sao?”


Trả lời anh, là một khoảng trầm mặc của Trình Vi Nguyệt.


Tài xế ngồi phía trước hít thở lớn cũng không dám, nghe thấy Trình Vi Nguyệt lần nữa mở miệng, lời không kinh người chết không chỗ chôn: “Triệu Hàn Trầm, anh đã bao giờ nghĩ đến sẽ cưới em không?”


Lần này, Triệu Hàn Trầm cau mày thật chặt.


Anh nói, Vi Nguyệt, không cần phải như vậy, anh không thích.


Trình Vi Nguyệt vào khoảnh khắc này, đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là lạnh bạc.


Cô nói muốn xuống xe, lặp lại mấy lần, lần sau so với lần trước càng kiên định quyết liệt hơn.


Sắc mặt Triệu Hàn Trầm triệt để âm trầm.


Anh không thích bộ dạng này của Trình Vi Nguyệt, vô cùng không thích.





Anh một tay kéo cô vào trong lòng, phát điên nặng nề hôn cô.


Trình Vi Nguyệt bình tĩnh nhìn anh, không có chút đáp lại.


Triệu Hàn Trầm vốn dĩ chỉ muốn Trình Vi Nguyệt im miệng, thế nhưng dần dần, tất cả các giác quan đều chìm vào hương vị mềm mại ngọt ngào không thể thoát ra được.


Anh hôn mê mẩn đến mức, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Trình Vi Nguyệt, quyến luyến.


Cho đến khi môi dưới truyền đến cảm giác đau đớn.


Triệu Hàn Trầm kinh ngạc buông cô ra, sờ thấy vết máu trên khóe môi.


Trình Vi Nguyệt cắn anh rất mạnh, đến mức chảy máu.


Triệu Hàn Trầm sắc mặt xanh xám nhìn cô, cười đến dọa người: “Trình Vi Nguyệt, tôi đúng là chiều hư cô.”


Trình Vi Nguyệt chỉ nâng mắt nhìn anh, ánh mắt ướt át lại bình tĩnh: “Triệu tiên sinh, tôi muốn xuống xe."


Xe đang phòng trên đường cao tốc.


Tài xế cố can đảm mở miệng: “Trình tiểu thư, ở đây không thể dừng xe.”


Triệu Hàn Trầm nhìn gương mặt thanh tú xa lạ của Trình Vi Nguyệt.


Anh đột nhiên cười lạnh, từng từ chui ra từ kẽ răng: “Không nghe thấy lời của Trình tiểu thư sao? Dừng xe!”


Ba từ Trình tiểu thư, nghiến răng nói ra.


Tài xế căng da đầu dừng xe lại.


Triệu Hàn Trầm nhìn thấy hơi nước trong mắt Trình Vi Nguyệt.


Cảm giác đau đớn trên môi vẫn rõ ràng, thế nhưng anh lại có chút mềm lòng, khàn giọng nói: “Em nếu như hối hận rồi, anh không truy cứu tới cùng....”


Lời của anh còn chưa nói xong, Trình Vi Nguyệt đã đẩy cửa xe ra ngoài.


Cửa bị đống sầm lại, Triệu Hàn Trầm hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.


Anh âm trầm lạnh lẽo nhìn về phía trước, Trình Vi Nguyệt đã đi được một đoạn.


Lưng cửa cô thẳng tắp, thật sự cứng rắn.


“Triệu tổng…..tôi có cần đi theo phía sau Trình tiểu thư không?” Tài xế cẩn thận hỏi.


Triệu Hàn Trầm xoa môi dưới chảy máu, ngón tay chạm đến máu đỏ tươi.


Anh nhìn ngón tay nhiễm vết máu của mình, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, không thể kìm được tức giân: “Đi theo cái gì! Chịu không nổi cô ấy sẽ phải tự tìm đến tôi!”


Tài xế không dám nói gì, một chân đạp ga rời đi.





Chiếc Bentley màu đen gần như sượt qua người Trình Vi Nguyệt.


Trình Vi Nguyệt nhìn chiếc xe ngày càng xa, bước chân từng chút chậm lại, cơn đau khó tả từ mắt cá chân truyền đến khắp cơ thể.


Chuyện đến thế này, cô không biết mình là đau buồn nhiều hơn, hay là thất vọng nhiều hơn.


Trình Vi Nguyệt đi bộ hơn một tiếng, mới từ trên đường cao tốc đi xuống.


Thời tiết vào thu, cô đã đổ một tầng mồ hôi.


Cô thuận tay chặn một chiếc xe taxi ngang qua, nói với bác tài về Kinh đại.


Bác tài nhìn mặt Trình Vi Nguyệt đầy mồ hôi, mở cửa xe giúp cô, quan tâm nói: “Cô gái nhỏ, mùa này rất dễ cảm lạnh, cháu hứng một chút gió tự nhiên, khi nào thấy không nóng nữa thì đóng cửa lại.”




Trình Vi Nguyệt nói cảm ơn, xin bác tài một chút giấy lau mồ hôi.


Kinh đại cách đây không xa, rất nhanh đã tới nơi.


Trình Vi Nguyệt đi thẳng vào kí túc xá, mở cửa liền nghe thấy Lý Điệp đang nói chuyện với bạn trai Hứa Dương.


“Vậy anh định lúc nào gặp em?”


“Đương nhiên là khi nào có thời gian, cuối tuần này có được không?”


Trình Vi Nguyệt nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến giường của mình ngồi xuống.


Lý Điệp nhìn thấy cô quay lại, lập tức không còn tâm tư gọi điện thoại với bạn trai, tùy tiện nói vài câu dồi dập máy, đi đến chỗ Trình Vi Nguyệt.




Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trình Vi Nguyệt, quan tâm hỏi: "Vi Nguyệt, sắc mặt của cậu sao lại khó coi như vậy?”


Trình Vi Nguyệt sờ sờ mặt mình, có chút hoảng hốt, cô cười cười, lại quay về với bộ dạng thường ngày: “Sắc mặt của tớ rất khó coi?”


Lý Điệp hỏi cô đã ăn sáng chưa?


Cô nhè nhẹ lắc đầu.


Lý Điệp nhìn ra cô có tâm sự, nhấc tay nhìn đồng hồ, nói: “Sắp 10 giờ rồi, Nguyệt Nguyệt, tớ đưa cậu đi ăn gì đó được không?”


Trình Vi Nguyệt nhìn gương mặt đầy lo lắng của Lý Điệp, không từ chối.


Hai người đi đến quán bánh bao thường hay ghé.


Lúc này đã có chút muộn, trong quán không có nhiều khách.


Ông chủ đem hai khay bánh bao đặt trước mặt Trình Vi Nguyệt, cười nói: “Hai khay cuối cùng của hôm nay, hai người còn tới muộn hơn chút nữa, sợ là không còn gì để ăn nữa.”


Lý Điệp cười nói: “Ông chủ làm ăn càng ngày càng tốt rồi.”


“Cũng không phải, sáng nay có người đi chiếc xe sang trọng đến đây mua bánh bao, nói là ông chủ của mình muốn ăn.”

Bình Luận (0)
Comment