Chương 124: Xi măng
Thẩm Thừa Diệu cũng không nói lời nào mà đi vào trong nhà, người vây xem xung quanh bỏ đi, bọn họ chưa từng thấy Thẩm Thừa Diệu tức giận, hóa ra lại khủng bố như vậy! Cái vẻ mặt kia, giống như muốn ăn thịt người ta vậy.
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị trở về phòng.
Hiểu Nhi nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Sống ở một thời đại chuyện gì cũng nói đến thanh danh như vậy, rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình, ít nhất mấy người Cảnh Duệ muốn thi khoa cử, Thẩm Thừa Diệu không thể để lại thanh danh không màng sống chết của người thân được.
Thẩm Thừa Quang làm nhiều chuyện như vậy, Thẩm Thừa Diệu đều nhịn, không có truy cứu thêm cũng là nể mặt cháu trai vô tội, không muốn chặt đứt tiền đồ của hắn.
Nhưng Thẩm gia, không phải ai cũng hiền lành giống như Thẩm Thừa Diệu! Bọn họ không chiếm được, liền muốn huỷ hoại tất cả những gì mà người ta có!
Về sau nhà các nàng sẽ không giống như bây giờ, nhưng nếu muốn đi xa hơn, ổn định hơn, rất nhiều chuyện đều phải đặt nền móng cho tốt.
Đầu tiên Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị càng phải kiên cường hơn nữa. Ít nhất để cho người ta thấy cảm giác có ân báo ân, có thù báo thù, làm người ta không dám đắc tội, nhưng cũng sẽ không cảm thấy hắn là ác nhân.
Vừa nãy Thẩm Thừa Tông dám làm ra chuyện xấu xa như vậy với Lưu thị, cũng là do trước đây gia đình Thẩm Thừa Diệu quá dễ nói chuyện, quá xem trọng tình cảm huynh đệ phụ tử mà nên.
Vừa nãy nàng cũng lo lắng nương sẽ đem việc này nói cho Thẩm Thừa Diệu, Thẩm Thừa Tông không quan tâm nói ra, vậy thanh danh của Lưu thị chắc chắn sẽ hỏng, ít nhất không thể thiếu việc sẽ bị người ta ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ!
Nhưng sau đó lại cảm thấy chuyện như vậy không thể nuông chiều, nên làm trò trước mặt mọi người có lẽ sẽ giải quyết được, ít nhất làm đối phương cảm thấy, bản thân không sợ chuyện như vậy được phơi bày, không sợ hỏng thanh danh.
Như vậy về sau bọn họ lại muốn lấy chuyện thanh danh để nói, cũng sẽ cân đo đong đếm trước.
Mặt khác còn phải nghĩ biện pháp để thôn dân đều có thể kiếm được chút bạc, quá nhiều người đố kỵ cũng là chuyện xấu.
Việc này phải làm nhanh chóng, thế giới này người có lương tâm vẫn còn rất nhiều, nàng tin tưởng người có tâm sẽ được nhận lại thứ xứng đáng; cho đi thì sẽ được nhận lại.
Giống như hôm nay cũng có rất nhiều người giúp gia đình mình nói chuyện.
Sau khi nghĩ kỹ, Hiểu Nhi liền đi tìm hai vợ chồng Thẩm Thừa Diệu.
Mắt Lưu thị tuy đỏ, nhưng lúc này hai vợ chồng trêu Hi Nhi cười đùa, hiển nhiên đã qua cơn mưa trời lại sáng.
Lưu thị thấy Hiểu Nhi lại đây cười hỏi: “Hiểu Nhi có chuyện gì à?”
“Có việc muốn cùng cha mẹ thương lượng một chút.” Hiểu Nhi cũng dùng tay cầm tay nhỏ của Hi Nhi lắc lắc, nàng lập tức liền lộ ra một nụ cười tươi với Hiểu Nhi.
“Chuyện gì?”
“Con nghĩ bên cạnh nhà cũ không phải có một miếng đất sao, miếng đất kia cũng khoảng một mẫu, là của Đại Thạch thúc sao? Con muốn mua rồi xây cho ông bà nội một căn nhà mới. Cũng giống nhà chúng ta có phòng ấm, có nhà vệ sinh.”
“Chuyện tốt như thế, chúng ta phải nghĩ đến sớm hơn rồi, chúng ta ở căn nhà này, tiện nghi hơn nhiều, cha mẹ nhất định sẽ thích.”
Thẩm Thừa Diệu cảm kích mà nhìn Lưu thị, mà hiếu thuận cha mẹ mình, hắn sẽ không phản đối đi.
Ngày thứ hai Thẩm Thừa Diệu liền dùng bảy lượng bạc mua miếng đất kia của Đại Thạch, sau đó lại thuê một nhóm công nhân tới xây nhà. Lương đốc công đang ở trấn trên giúp gia đình mình xây cửa hàng, cho nên hắn không rảnh, hắn giới thiệu Lam đốc công qua đây.
Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị biết căn nhà này là đặc biệt xây để hiếu kính bọn họ, nên rất là vui mừng. Khi không có việc nhà nông, Thẩm lão gia tử sáng sớm mỗi ngày liền tới báo danh, trời tối mới đi theo nhóm công nhân kết thúc công việc.
Mà chuyện này, người trong thôn lại nói chuyện say sưa một thời gian, một số lão nhân càng hâm mộ đố kỵ, nói sinh con trai nên sinh một người giống như Thẩm Thừa Diệu!
—
Ngày nọ, Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy tới chơi, còn kéo một xe xi măng lại đây.
Hiểu Nhi cao hứng mà chỉ huy đứa ở trong nhà lên núi chặt chút cây trước, cưa một ít tấm ván gỗ ra đây.
Sau đó đóng đinh thành một cái khung từ đường vào đến cửa nhà.
Lại sai người đến bờ sông xúc mấy xe đẩy tay cát và đá nhỏ trở về.
Sau đó dựa theo tỉ lệ nhất định, trộn cát và xi măng với nhau, sau đó lại thêm một lượng nhất định đá nhỏ và xi măng cùng nhau thêm nước rồi trộn đều, sau khi thêm nước quấy đều ba loại đồ vật, bê tông liền làm ra.
Hiểu Nhi sai bọn họ đổ chỗ bê tông này vào trong khung gỗ đã được đóng đinh, lấp đầy, san phẳng, sau đó sai người chặt một ít bụi gai, vây xung quanh, phòng ngừa người và chó đi vào, dẫm thành dấu chân từng bước từng bước.
“Nha đầu, như vậy là được? Thứ này chính là đường xi măng? Xe ngựa đi lên sẽ không vừa đi đã nát à?”
“Được rồi, sáng tối mỗi ngày tưới nước cho nó, làm nó cứng lại nhanh hơn một chút, qua ba bốn ngày là có thể đi lại ở trên mặt được! Nếu có thép vào, càng vững chắc, nhưng mà như bây giờ cũng đủ để xe ngựa đi qua, chỉ là đi nhiều, thời gian lâu, khắp nơi sẽ dễ dàng xuất hiện hố, nhưng chỉ cần tu sửa là được.”
Địch Triệu Duy hơi khó tin, vẫn là đường lát đá xanh đáng tin hơn một chút. Đáng tiếc chính là không thể khắp nơi đều không thể lát đường bằng đá xanh, nếu không ra ngoài thuận tiện hơn nhiều.
Ba ngày sau, đường xi măng đã làm được gần như xong, Hiểu Nhi đạp lên trên mặt, cứng thật, một chút dấu vết cũng không để lại.
Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy cũng dẫm lên, đúng là rất cứng, giống như đạp lên trên đường lát đá vậy.
“Tiểu Phúc Tử, ngươi đánh xe ngựa đi thử xem.”
Tiểu Phúc Tử đánh xe ngựa từ cửa nhà Hiểu Nhi đi đến đường chính rồi quay lại, Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy đều ngồi ở bên trong.
Đường xi măng vẫn là một chút dấu vết bánh xe đều không có, hơn nữa ở trong xe một chút xóc nảy cũng không có!
“Nha đầu, đường này giống như một khối đá bằng phẳng vậy, đi ở trên một chút xóc nảy cũng không cảm nhận được. Nếu đường trên cả nước đều được trải đường xi măng kia……” Địch Triệu Duy không nói tiếp, hắn bị ý tưởng trong lòng mình dọa sợ ngây người.
Đường trên cả nước đều là đường xi măng, lộ thông tài thông, đi chỗ nào cũng có thể tiết kiệm một nửa thời gian, hàng hóa nam bắc, có thể lưu thông tốt hơn, một số trái cây mới mẻ không nhất định phải bán ở bản địa; vận chuyển một số vật phẩm trân quý dễ vỡ cũng có thể an toàn hơn, ít nhất có thể tránh được không ít tổn thất…… Có con đường thông suốt như vậy, cuộc sống của bách tính nhất định có thể tốt lên không ít.
“Xi măng tác dụng không đơn giản chỉ là làm đường, nó kết hợp với thép, có thể thay thế ngói làm thành nóc nhà, không phải lo lắng thấm nước, không cần mỗi năm đều phải tu sửa. Hơn nữa kết cấu bê tông kiến tạo nhà ở, rất vững chắc, không cần quét tuyết, cũng không phải lo lắng sẽ sụp xuống! Xi măng có thể ngưng tụ dưới nước, bê tông làm cầu rất vững chắc, bê tông làm tường thành…… Tóm lại chính là có bê tông làm sân phơi lúa trên đó phơi đồ vật cũng có thể nhanh khô hơn một chút, lại không phải lo lắng có hạt cát!”
“Đây thật là một thứ tốt!” Thẩm Thừa Diệu cảm thán một câu.
“Nha đầu, đồ vật ngươi nghĩ ra, đúng là…… Lợi nước lợi dân.”
“Thứ này là tốt, nhưng thời điểm chế tác cũng gây ô nhiễm môi trường, cho nên phải chú ý đừng làm ô nhiễm bừa bãi, trồng thêm nhiều cây xung quanh…… Đừng chờ đến khi môi trường ô nhiễm lại nghĩ cách kiểm soát, như vậy rất phiền toái.”
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu.
“Hiện tại có xi măng, ta sắp sửa dùng thứ này, dùng để xây một căn biệt thự hoa viên đỉnh ngọn núi kia, lúc đó hoan nghênh mọi người đến tham quan!”
“Chờ mong.” Địch Triệu Duy cười trả lời.