Chương 14: Phân gia xong
Lam thị bình thường ở trên trấn sẽ không tự mình nấu cơm, là thuê một bà tử làm việc. Tất nhiên là nàng không dám nói là thuê về để hầu hạ nàng, chỉ nói cửa hàng đôi khi có quá nhiều việc, sợ quá bữa, Cảnh Văn đi học sẽ đói bụng, nên lúc bận mới thuê, ngày thường đều tự làm cơm.
Lam thị là người có tiền, chỉ cần có tâm, biết tính tình người khác, làm người thích nàng, cho nên trong mấy người con dâu, Lam thị sống dễ chịu nhất. Bây giờ sắp phân gia, về sau hai cha mẹ đi theo nhà nàng, mà Thẩm Trang thị không phải là một người dễ chung sống, bây giờ nàng phải chủ động nhận việc mà không cần phân phó, được bà bà để mắt thì sau này mới có ngày lành: “Nương, chuyện cơm chiều không cần người nhọc lòng, người chỉ cần giao việc sau đó thì về phòng nghỉ ngơi đi. Nương nuôi mấy đứa con trai đã không dễ dàng rồi, hiện tại các con đã cưới vợ, cũng đến lúc nương hưởng phúc, con sẽ làm tốt cơm chiều. Hôm kia con ở Nhất Phẩm Hương mua một hộp điểm tâm, con nghe nói điểm tâm của Nhất Phẩm Hương phu nhân huyện lệnh cũng thích ăn, thường xuyên phái người từ huyện tới mua. Bảo Nhi, con đi cùng bà nội vào nhà ăn điểm tâm đi, nhớ rõ pha một ly mật ong.”
Lam thị lấy lòng Thẩm Trang thị đồng thời lấy cớ đuổi Thẩm Bảo Nhi, để nàng không cần làm việc nặng. Nữ nhi của nàng từ khi sinh ra mười ngón tay không dính nước, trừ bỏ viết chữ, đọc sách, chưa phải làm việc nặng nào, một đôi tay ngọc được chăm sóc chu đáo. Lam thị trông mong tương lai nàng gả vào gia đình giàu có để hưởng phúc.
Thẩm Bảo Nhi hiểu ý, vội vàng đỡ Thẩm Trang thị lên trên phòng: “Bà nội, cháu dìu bà về phòng ăn điểm tâm.”
“Điểm tâm này là phu nhân huyện lệnh thích ăn?” Đời này Thẩm Trang thị hâm mộ nhất là phu nhân nhà quan, bản thân không được làm, nên đặt hết hy vọng nhi tử trên người, làm lão phu nhân của quan cũng được, con trai cũng làm nàng thất vọng, may mắn còn cháu trai, vậy thì ước mơ của bà cũng sẽ được thực hiện. Bà đặc biệt hứng thú với những thứ mà phu nhân tiểu thư nhà quan thích, bà sợ một ngày sẽ trở thành phu nhân nhà quan, trước mặt người khác không biết gì, mất mặt.
“Đúng vậy, người của Nhất Phẩm Hương nói như thế. Cháu đã thêu cho bà cái cái đai buộc trán, là mẫu thêu mới, rất thịnh hành ở đế đô, lão phu nhân gia đình giàu có trong thành đều thích. Bà đeo khẳng định là quý khí hơn so với lão phu nhân nhà quan. Bây giờ vào thu, thời tiết sẽ lạnh, bà nhớ đeo, đừng để cảm lạnh.” Thẩm Bảo Nhi một bên đỡ Thẩm Trang thị đi về phòng đi một bên dỗ dành bà vui vẻ.
“Thực sự là cháu gái ngoan của bà, bà chỉ có cháu là thương bà thôi, nếu không chắc chẳng còn ai quan tâm.” Giọng nói của hai người dần dần biến mất trong phòng bếp.
Sau khi thấy hai người đi ra ngoài Lam thị liền nhìn xung quanh, chọn bí đỏ, ngồi xuống ghế gọt vỏ, động tác rất chậm, người khác không biết còn tưởng rằng nàng muốn gọt bí đỏ thành hoa. Lam thị trong lòng muốn mau chóng phân gia xong rồi trở về trên trấn, ở lại đây, tay nàng sẽ hỏng mất. Nghĩ đến sau khi phân gia, Thẩm lão gia và Thẩm Trang thị sống cùng nhà mình, tay liền không có lực. May mắn là phải vài ba năm nữa Văn Nhi mới trúng cử, hai lão tạm thời sẽ không ở trên trấn, chờ Văn Nhi làm quan, lại nghĩ cách để hai lão ở nhà, còn người một nhà mình thì đến chỗ được bổ nhiệm là được rồi.
Ở bên kia, Thẩm Cảnh Văn đã mời được lí chính, thôn trưởng và con trai ông, một nhà Thẩm đại gia, Quách lão gia, Lâm lão gia tới. Đợi mọi người ngồi xong, dâng trà lên, Thẩm lão gia mới nói: “Hôm nay mời các vị tới đây, là để chứng kiến chuyện phân gia của gia đình chúng ta, làm phiền các vị.”
Mọi người rất ngạc nhiên khi nghe Thẩm Nhân Quý nói muốn phân gia, hầu hết các gia đình trong làng đều phân gia sau khi con trai thành thân, họ hàng xa thơm gần thối đạo lý này mọi người đều hiểu. Bọn họ ngạc nhiên cũng phải thôi, trước đây Thẩm Nhân Quý không đồng ý phân gia mà hiện tại lại phân gia, nhưng mà cũng không ai hỏi vì sao lại phân gia, ở chung với nhau càng nhiều sẽ càng có xích mích, như vậy cũng không lấy làm lạ.
Thẩm lão gia nói chuyện phân chia như thế nào mà đã được thương lượng trước đó cho lí chính mấy người một lần, thôn trưởng hỏi mấy huynh đệ Thẩm Thừa Quang có ý kiến hay không, mọi người đều không ý kiến, thôn trưởng liền lập công văn.
Thời đại này, công văn phân gia cũng có cách thức nhất định, đại khái đều là: Con trai đứng hàng thứ mấy cha/cha dượng, mẹ / mẹ kế hiện tại phân gia, không ăn chung, ruộng phân được bao nhiêu, ở chỗ nào, ngân lượng được bao nhiêu, gia cầm gia súc phân như nào, công cụ làm nông được bao nhiêu, sau khi phân gia mỗi năm hoặc mỗi tháng đưa tiền dưỡng lão là bao nhiêu, ngày lễ tết hiếu kính những cái gì. Sau khi phân gia, tài sản thuộc về sở hữu của nhà nào thì về nhà đấy, cha mẹ hoặc huynh đệ khác khi chưa được sự đồng ý của gia chủ thì không được phép chiếm đoạt. Tài sản trước khi phân gia mà cố ý cất giấu không được tính. Nhân chứng ít nhất phải có bốn người ấn dấu vân tay. Tóm lại trong công văn có ghi quan hệ giữa cha mẹ và con cái, cha mẹ ruột thì viết cha mẹ ruột, cha dượng hoặc mẹ kế đều phải viết rõ, trong nhà đứng hàng thứ mấy, phân được bao nhiêu tài sản, sau khi phân gia sau tiền hiếu kính cha mẹ, … đều phải viết rõ ràng. Để tránh trường hợp sau khi phân gia có người mặc kệ cha mẹ mình. Cũng để tránh trường hợp sau khi phân gia, huynh đệ mượn danh nghĩa cha mẹ xâm chiếm tài sản người khác, nên công văn phân gia cố ý nhắc tới điểm này. Nếu đã phân gia, sau khi phân tài sản của gia đình nào thì là của gia đình đó, người khác không được chiếm đoạt.
Hiểu Nhi sau khi nhìn thấy công văn này cảm thấy công văn này viết rất chu đáo, nếu có thật sự tranh cãi tài sản thì có thể lấy công văn đem đi quan phủ cáo trạng.
Công văn phân gia được lập, chia thành bốn bản, một bản để quan phủ xử lý sang tên dùng, một bản thôn trưởng lưu giữ, một bản Thẩm lão gia cầm, một bản cho các nhà cầm. Mọi người đều ấn dấu vân tay lên, phân gia hoàn thành. Ngày mai thôn trưởng cầm công văn đi nha môn huyện xử lý sang tên, lại lấy hộ khẩu về chia cho từng nhà là xong, về sau triều đình thu thuế, trưng binh đều làm theo hộ khẩu.
“Hiện tại đã phân gia, nhưng mấy năm nay vì để cho trưởng tử trưởng tôn thi đậu công danh, mọi người đều ăn đói mặc rách, chịu thương chịu khó, về sau nhà lão đại có tiền đồ, cũng không thể quên giúp đỡ các đệ đệ. Thừa Quang ngươi nói đúng không?” Thẩm lão gia ra vẻ bản thân đối xử bình đẳng, nhắc lại một lần nữa. Làm cho mọi người hiểu ông bất công bởi vì đọc sách cần rất nhiều bạc, chờ đại phòng có tiền đồ thì sẽ trả hết.
“Còn phải nói sao? Sau khi phân gia đệ đệ vẫn là đệ đệ của con, phân gia không chia rẽ tình cảm, về sau có thể giúp con nhất định dốc hết sức mình.” Thẩm lão nhân và Thẩm Thừa Quang liền không nghĩ tới, về sau người của mấy phòng khác càng có tiền đồ hơn đại phòng, cảm thấy người của mấy phòng khác đều dựa vào bọn họ mà sống. Tất nhiên, cũng có người nghĩ như thế, suy cho cùng, được đọc sách và không được đọc sách ở thời cổ đại có một sự khác biệt rất lớn.
“Thừa Quang là người có trách nhiệm a.” Thẩm Nhân Phú vui mừng nói, cháu trai ruột của mình có tiền đồ, ông cũng là thật cao hứng, tuy rằng ông không ủng hộ Thẩm lão gia bất công.
......
“Huynh hữu đệ cung, Nhân Quý huynh chúng ta chờ hưởng phúc của con cháu đi.” Mọi người sôi nổi nói lời tốt đẹp.
Lúc này, đồ ăn đã chuẩn bị xong, Lam thị đi vào hỏi Thẩm lão gia: “Cha, đồ ăn đều chuẩn bị xong, bây giờ có bày mâm luôn không?”
Thẩm lão gia liền mời mọi người vào bàn ăn. Bởi vì có khách, cơm chiều hôm nay chỉ có đàn ông mới được vào bàn, đàn bà con gái chỉ có thể ăn ở trong phòng bếp.
Đồ ăn rất phong phú, Thẩm lão gia sĩ diện, nếu mời khách ăn cơm thì sẽ chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, giống gia đình hiếu khách mời người khác ăn cơm cũng lấy đồ tốt nhất trong nhà ra chiêu đãi. Gia đình nhà nông đều rất hiếu khách, thật thà, người nhà ăn thì tiếc đến cả nước canh, nhưng mời khách nhất định phải có cá có thịt.
Mà Thẩm gia, trừ thịt cá ra, còn có cả gà vịt. Làm đủ bàn mười hai món. Gà hầm nấm đông cô, vịt nướng mua trên trấn, cá hấp, thịt kho tàu, cà tím xào cá, bí đỏ xào thịt, dưa chuột muối, hẹ xào trứng, đậu que, rau xanh xào, đậu phộng chiên, mộc nhĩ trộn, món chính cơm, bánh bao trắng. Cả khách và chủ đều vui vẻ ăn uống.
Mâm phụ nữ và trẻ nhỏ chỉ có bí đỏ xào thịt, rau xanh xào cùng màn thầu. Muốn ăn thịt, vậy chờ nam nhân ăn xong, có còn thừa lại hay không.