Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 18 - Chương 18 - Thu Hoạch Xong

Chương 18 - Thu hoạch xong
Chương 18 - Thu hoạch xong

Chương 18: Thu hoạch xong

Thẩm Thừa Diệu thấy Hiểu Nhi có thể nấu cơm một mình, trong lòng vừa vui mừng vừa đau lòng. Lư thị vốn định trở về rồi nấu cơm, ai ngờ, một đứa bé choai choai như Hiểu Nhi cũng có thể nấu được cơm, hai đứa nhỏ hơn cũng biết đun nước, nấu canh gừng, trong lòng cũng rất cảm động. Cái nhà này có một số người liền kém cả một đứa trẻ.

Mấy người lớn vội vàng tắm xong, thay quần áo rồi ra ăn cơm. Vốn dĩ cho rằng Hiểu Nhi có thể nấu chín cơm đã tốt rồi, không nghĩ tới có thể ăn được đồ ăn ngon.

Mọi người đều đói, đều ăn từng miếng to. Trù nghệ của Lưu thị và Lư thị ở Thẩm gia cũng tốt, nhưng hôm nay Lư thị lại hơi tự ti, đồ ăn mình làm lại không bằng một đứa trẻ.

“Hiểu Nhi, đây là lần đầu tiên cháu nấu cơm à, mẹ cháu thật biết dạy dỗ, đồ ăn cháu nấu còn ngon hơn tứ thẩm.”

Thật ra trong tình huống gia vị nêm nếm có hạn, đồ ăn có thể ăn ngon như vậy đều dựa vào nước không gian, hạt dẻ trồng trong không gian, cải thìa và dưa chuột Hiểu Nhi cũng lấy cớ đi vườn rau hái, lén đánh tráo từ trong không gian. Nước nấu cơm cũng dùng nước không gian, có thể không ngon sao.

“Thật sự ăn ngon sao? Vậy thì về sau làm nhiều chút cho tứ thẩm ăn.” Lúc này Hiểu Nhi chỉ có thể đánh lừa bằng cách nếu trẻ con được công nhận thì vui vẻ nói, lần đầu tiên nấu cơm mà nấu ngon như vậy cũng có chút bất thường. May mắn là trước kia nguyên chủ thường xuyên giúp Lưu thị làm việc nhà, xem Lưu thị nấu cơm không ít lần, Lưu thị cũng thường xuyên chỉ điểm vài câu.

“Vậy thì tứ thẩm mỏi mắt mong chờ.” Lư thị cao hứng đáp lời.

“Ăn ngon, còn ngon hơn so với mẹ con làm!” Thẩm Thừa Diệu vừa ăn vừa gật đầu.

“Cha là ghét bỏ nương làm đồ ăn không ngon sao? Lát nữa con nói cho nương biết!” Hiểu Nhi nói giỡn.

“Cha nào có nói mẹ con làm đồ ăn không ngon, con cái đứa bé này còn học được thói mách lẻo!” Những người khác nghe xong đều cười.

Mấy người vừa nói vừa cười đem đồ ăn ăn hết sạch.

Ăn cơm xong, sức lực đều đã trở lại, mấy người không chịu ngồi yên một lúc mà lại đi ra ruộng gặt gấp. Tối hôm qua mưa to gió lớn, mạ đều bị đổ, thóc đều rơi xuống đất, nếu không thu hoạch sớm thì sẽ bị nảy mầm, lãng phí lương thực.

Tam tỷ đệ ở nhà cũng hỗ trợ tuốt hạt, tuy rằng chậm, nhưng có thể làm bao nhiêu liền làm bấy nhiêu. Tuốt hạt mệt như vậy, chờ đến vụ thu hoạch lúa nước, nàng nhất định phải thiết kế được máy tuốt hạt.

Hiểu Nhi cuộn chiếu trên gường lên, đem hạt thóc hong khô trên giường đất, tuy nàng có không gian, có thể để trong không gian, vậy thì không cần lo lắng nảy mầm, nhưng có cách hong khô hơi nước bên ngoài hạt thóc, sau đó lại đem cái khác mang vào không gian phơi khô, như vậy Thẩm Thừa Diệu hỏi đều có lý do trả lời.

Giường đất là do cha của Thẩm lão gia, cũng chính là Thẩm lão thái gia chạy nạn từ phương bắc đến đây, sau tại đây sinh sống, mùa đông lạnh không chịu nổi mới xây nên, trước kia người nơi này đều là ngủ giường ván gỗ, nhưng mùa đông nhà nghèo, chăn đều chỉ có một chiếc, thật sự quá lạnh, dần dần đều dùng giường đất, củi lên núi chặt là có, đem sức lực chặt là được, không giống chăn bông áo bông đều phải dùng bạc mua. Thẩm lão thái gia cũng dựa vào tay nghề này kiếm ăn.

Ban ngày Thẩm Thừa Diệu, Thẩm Thừa Tổ và Lư thị gặt gấp, buổi tối lại tuốt hạt. Bận như thế bốn ngày cũng đem lúa trên tám mẫu ruộng thượng đẳng, bốn mẫu ruộng trung đẳng của hai nhà thu xong. Trời lại trong xanh. Mưa ba ngày, hoa màu trong đất bị ảnh hưởng, nhà Hiểu Nhi bởi vì thu muộn nhất, cho nên có một phần bị nảy mầm, may mắn cũng không nhiều.

Thu xong thóc lại thu đậu phộng, bắp, khoai lang đỏ trên ruộng cạn, đậu nành, hạt mè trên ruộng cát. Lúc này mấy đứa nhỏ như Hiểu Nhi cũng tới hỗ trợ, Hiểu Nhi mới phát hiện phương pháp trồng trọt ở nơi này có vấn đề, khoai lang đỏ yêu cầu về đất không cao, nên trồng khoai lang đỏ ở ruộng cát, hạt mè nên gieo ở nơi địa thế cao ráo thổ tầng thâm hậu, đất mềm xốp, màu mỡ mới tốt, năm tiếp theo liền phải sửa.

Lý thị rất biết tính kế, vốn dĩ Thẩm lão gia và Thẩm Thừa Diệu đều muốn đem lúa ngoài ruộng thu, sau đến hoa màu trong đất, nhưng Lý thị không chịu nói cả nhà nên thu xong của nhà nhị phòng, để tránh bị lẫn lộn, lại phải phân thêm lần nữa, thu xong của nhà bà ta thì lấy cớ chuồn mất.

Nhưng là chịu khổ một lần sẽ ghi nhớ một lần, đối với hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ lại chưa chắc không phải chuyện tốt. Trên đời có rất nhiều người có thể trợ giúp người khác không cần điều kiện, không cần báo đáp, nhưng không có nghĩa có thể tính kế và cố ý chiếm tiện nghi. Ai bị tính kế càng nhiều, thì càng không để người ta dắt mũi, tránh xa người đó. Người nào đối xử với mình tốt, thì nhất định sẽ càng tốt với họ ngược lại người nào chỉ biết tính kế chiếm tiện nghi người khác, mình cũng không tính kế lại mà chỉ biết xa lánh, đây chính là cái giá lớn nhất mà họ phải trả.

Bầu trời quang đãng, Hiểu Nhi và hai đứa nhỏ cũng đi theo hỗ trợ thu đậu phộng. Cảnh Kiệt ba tuổi không giúp được gì, ở trên mặt đất chơi một mình, nhưng cũng không làm người lớn lo lắng, cản trở người lớn làm việc.

Lại bận thêm một tháng, cuối cùng cũng thu xong hết hoa màu trên ruộng. Nhưng cũng chưa hoàn thành, còn phải phơi khô, tuốt hạt, cất vào kho. Thẩm Thừa Diệu và vợ chồng Thẩm Thừa Tổ càng gầy hơn, đen hơn. Đây là còn có sự trợ giúp của nước không gian mới được như vậy. Một số người vì dầm mưa gặt gấp mà ốm, may mắn có La đại phu trong thôn, y thuật cao minh, phí khám bệnh lại rẻ.

Lưu thị cũng ở cữ xong, Thẩm Thừa Diệu muốn đi đón nàng về nhà. Vừa nói ra xong thì mấy đứa nhỏ cũng muốn đi theo. Thẩm Thừa Diệu nghĩ đã lâu bọn trẻ chưa về nhà ông bà ngoại, liền đồng ý.

Thẩm Thừa Diệu lái xe bò, cả nhà vui vẻ chạy về hướng huyện thành. Nhà mẹ đẻ Lưu thị ở phương hướng ngược lại so với trấn trên. Rất gần với huyện thành. Cho nên người thôn đó không tới trấn trên họp chợ mà là đi vào huyện.

Ngồi trên xe bò Hiểu Nhi cảm thấy sắp gãy ra từng mảnh, cuối cùng cũng đến Quế Thọ thôn, Cảnh Hạo nhảy xuống xe bò đầu tiên, chạy vào trong nhà bà ngoại, vừa chạy vừa hét: “Bà ngoại, cháu tới rồi.”

Nhà mẹ đẻ Lưu thị ở cuối Quế Thọ thôn, rất gần đường lớn. Mẹ của Lưu thị, Lưu Lâm thị ở trong phòng nghe thấy, vội từ trong phòng chạy ra, thấy con rể dẫn cháu ngoại tới, rất là cao hứng. Đỡ lấy Cảnh Hạo đang lao vào trong ngực: “Ây da, Cảnh Hạo nhà ta một tháng không gặp, hình như cao lên rồi.”

“Thật sao ạ? Cao lên sao? Chẳng trách cháu thấy quần ngắn đi.” Thẩm Cảnh Hạo nghe xong rất cao hứng, hắn hy vọng mình có thể lớn nhanh, như vậy thì có thể giúp cha mẹ làm càng nhiều việc, cha mẹ cũng không cần vất vả nữa.

Thẩm Thừa Diệu cũng xuống xe: “Nương, con tới đón Mẫn Linh về nhà. Làm phiền mẹ trong khoảng thời gian này rồi,” một bên nói một bên dỡ đồ trên xe bò xuống.

“Nói cái gì đâu, người trong nhà nối phiền không phiền cái gì vậy.”

“Bà ngoại.” Thẩm Cảnh Duệ và Hiểu Nhi cũng nhảy xuống xe bò chào hỏi với Lưu Lâm thị.

“Ai, cháu ngoan của bà, khát nước chưa, mau vào nhà uống nước.” Lưu Lâm thị nhận dây thừng trong tay Thẩm Thừa Diệu, dắt bò vào trong hậu viện buộc dây lại.

Thẩm Thừa Diệu đẩy xe bò vào trong viện, sau đó dọn trong đồ vật xe xuống, Thẩm Thừa Diệu mang đến một túi năm mươi cân thóc mới, năm mươi cân đậu phộng, mười cân đậu nành, một cân hạt mè, hai cân hạt dẻ khô. Hạt dẻ này là Hiểu Nhi hái ở trên núi lúc trước, Lưu thị ở nhà lo lắng ăn không hết, ở trên giường cũng không có việc gì, liền lột vỏ phơi khô để bảo quản.

Lúc này, mợ Hiểu Nhi, Đàm thị và Lưu thị nghe được tiếng động đi ra. Người một nhà đều chào hỏi thân mật.

Thẩm Thừa Diệu mang đồ vật đến phòng bếp, Lưu Lâm thị và Đàm thị đều nói không cần mang nhiều đồ vật như vậy lại đây, quá tốn kém.

“Đây đều là lương thực mới thu của nhà con, mang một ít qua đây biếu nương, đại ca và tẩu tử nếm thử. Không phải mua.” Trước đó không phân gia, mỗi năm ăn tết Thẩm Trang thị chỉ cho hai mươi văn để bọn họ chuẩn bị lễ vật đón năm mới, quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có ăn tết mới đưa, nhưng từ trước đến nay mẹ vợ đều không cau có, ông đều cảm thấy rất áy náy. Năm nay phân gia, nên mang nhiều một chút sang bên này.

Nghe nói không phải mua, Lưu Lâm thị mới yên tâm, con rể có lòng, bà cũng cao hứng, không phải là do tham một chút đồ vật này, mà là tấm lòng của con rể, chứng tỏ ông coi trọng Lưu thị nhà mình. Đây mới là điều bà vui mừng nhất.

Lưu Lâm thị số cũng khổ, thành thân ba năm đều không sinh được con, bị mẹ chồng lạnh nhạt, tra tấn sai sử, gây khó dễ đủ kiểu. Sau đó mẹ chồng cưới cho chồng bà vợ hai, một năm sau sinh được con trai cả, bà sống không bằng nha hoàn. Sau lại có mang lần lượt sinh ra đại cữu của Hiểu Nhi Lưu Mẫn Hồng và Lưu thị, nhưng đều bị người ta sai sử, Lưu Lâm thị tính tình yếu đuối, cả con trai và con gái đều chịu khổ. Đến khi Lưu lão gia mất, bị bình thê đoạn tuyệt quan hệ đuổi ra khỏi nhà, dựa vào nhà mẹ đẻ Đàm thị mượn được một gian phòng cũ kĩ thì bọn họ mới có chỗ dung thân. Sau đó Lưu Mẫn Hồng đến một nhà làm mộc trong huyện học nghề mười mấy năm, tiền nhận được mỗi tháng từ mấy chục văn đến bây giờ là năm trăm văn, cuộc sống mới bớt khổ, nhưng bởi vì nhà không ruộng, chỉ dựa vào hai mẫu đất khai hoang, cho nên cuộc sống vẫn rất khó khăn.

Mợ mang cho mấy người chén nước, Thẩm Thừa Diệu uống nước xong, liền ôm nữ nhi đã không được gặp một tháng trêu đùa, không muốn buông tay. Lưu thị mặc kệ ông, đi giúp tẩu tử nấu cơm.

Cảnh Duệ, Cảnh Hạo đi theo anh em sinh đôi Lưu Chí Văn và Lưu Chí Võ đi bờ sông câu cá. Hiểu Nhi bị biểu tỷ Lưu Tĩnh Xu kéo đi hái táo ăn. Trước cửa nhà bà ngoại Hiểu Nhi có trồng một cây táo, năm nay có quả, vừa to vừa ngọt.

Hiểu Nhi muốn đi câu cá, nhân tiện lén mang chút cá vào không gian: “Biểu tỷ, muội muốn đi bờ sông câu cá trở về rồi mới hái táo nha, ca ca muội trèo cây giỏi lắm, để cho huynh ấy trèo cây hái quả.”

“Hóa ra muội cũng là con khỉ nhỏ ham chơi, được rồi, chúng ta đi câu cá.” Lưu Tĩnh Xu là một người tính tình phóng khoáng, năm nay mười bốn tuổi, diện mạo thanh tú, khi cười đôi mắt cong cong, rất giống mặt trăng trên trời. Ngày thường ít nói, nhưng khi chơi cũng rất được, nên hình dung nàng như thế nào nhỉ? Hiểu Nhi nghĩ tới một câu: Yên lặng như xử nữ, hành động nhanh như thỏ.

Bình Luận (0)
Comment