Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 30 - Chương 30 - Không Hỏi Mà Lấy Thì Là Trộm

Chương 30 - Không hỏi mà lấy thì là trộm
Chương 30 - Không hỏi mà lấy thì là trộm

Chương 30: Không hỏi mà lấy thì là trộm

Hiểu Nhi cũng đi theo.

Quả nhiên, lồng sắt thiếu một con gà rừng và một con thỏ hoang, Cảnh Hạo mếu máo khóc. Hắn vừa mới hái chút cỏ dại và rau dại trên đường trở về, định về thì chúng nó ăn, Cảnh Duệ tuy tức giận nhưng vẫn sờ đầu Cảnh Hạo: “Đừng khóc, bây giờ chúng ta đi lấy lại đồ thuộc về chúng ta.”

Thẩm Thừa Diệu cũng bất đắc dĩ, mấy đứa nhỏ tối hôm qua nói muốn nuôi gà rừng và thỏ hoang, đối với tẩu tử nhà mình thích chiếm tiện nghi, da mặt dày thì hắn không thể đối phó lại, chỉ có thể an ủi các con: “Bỏ đi, lần sau lên núi cha lại bắt thêm mấy con về.”

Hiểu Nhi không ủng hộ hành vi dung túng như này, nếu cứ bỏ qua nhiều lần như vậy, thì chỉ càng làm người ta tồi tệ hơn, nàng ghét nhất là người không hỏi mà lấy, hừ, dám trộm đồ của nhà nàng thì phải gánh vác hậu quả.

Thế giới này có một số người, lấy cớ là người thân, cảm thấy đồ của huynh đệ là của mình nhưng đồ của mình lại là của mình, lấy đồ của người khác còn nhanh hơn đồ của mình. Không biết là trên đời này, ngoại trừ bản thân thì không ai nợ ngươi, người khác cho ngươi là vì tình cảm, không cho ngươi thì cũng không thể bắt bẻ. Mà nhiều khi, người không để ý đến vật ngoài thân, mà chỉ quan tâm đến tình cảm tôn trọng, mà chưa hỏi đã lấy thì chính là không tôn trọng người khác.

Hiểu Nhi giữ chặt hai người: “Hạo Nhi, nhà chúng ta bị trộm, đệ đi sân phơi lúa tìm nương về, thuận tiện nói trong nhà bị trộm, nói lớn tiếng chút!”

Cảnh Hạo đồng ý, dùng tay áo lau nước mắt, chạy ra ngoài, Thẩm Thừa Diệu muốn ngăn nhưng không kịp. Làm ầm ĩ thì mọi người đều biết, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh trong nhà: “Hiểu Nhi, mọi người đều là người một nhà, không cần phải như vậy, nếu nói ra cũng rất mất mặt.”

“Cha, chúng ta đã phân gia, không phải người một nhà, người khác còn muốn bán con đi, mất mặt cũng không phải người nhà chúng ta. Hơn nữa có nói là người trong nhà trộm đâu. Quan trọng nhất là cha coi như chuyện mày chưa xảy ra, đó là dung túng người khác tái phạm. Có khi dung túng nhiều quá, người ta cảm thấy đồ nhà mình là đồ của họ, về sau người ta lấy đi đất đai và bạc nói là của nhà hắn, vậy cha có cho hay không. Hơn nữa, bây giờ như thế, nếu để đại đường ca học theo như vậy, thế thì không phải là chọc phiền toái cho đại ca và Hạo Nhi sao? Làm sai nên chịu giáo huấn, ăn đánh để nhớ lâu hơn.” Hiểu Nhi nghe xong cũng biết Thẩm Thừa Diệu biết ai trộm đồ của nhà nàng.

“Không đến mức đó đi.” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy Hiểu Nhi phóng đại, nhưng cũng không kiên trì phản đối, có những thứ mất cũng chẳng sao, nhưng lại ảnh hưởng đến con cái của mình thì hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.

Hiểu Nhi cũng không thấy là mình nói chuyện khoa trương, một ổ kiến cũng có thể làm vỡ đê dài ngàn dặm, cái ác tích lũy lâu dần sẽ giết chết tình thân! Nhưng nhất thời không thể thay đổi được suy nghĩ của ông, vết sẹo lành liền quên đau, chỉ mong người cha tình tình mềm mỏng này đừng kéo chân nàng lại là được.

“Ca, chúng ta vào nhà nhìn xem còn mất cái gì hay không.” Hai người mặc kệ Thẩm Thừa Diệu, về phòng.

Thẩm Thừa Diệu gãi đầu, mấy đứa nhỏ này hình như đang tức giận hắn, hắn cảm thấy mình vô tội, nhưng cũng đi theo.

Hai người kiểm tra lại đồ trong phòng từng chút một, thấy trong phòng không có dấu vết bị người ta đào bới, cũng không thiếu đồ, mới yên lòng.

Hiểu Nhi đi đến phòng bếp đông sương phòng, thấy Lý thị đang thêm muối vào canh gà, “Nhị bá nương đang nấu canh gà?”

Lý thị thấy Hiểu Nhi đi vào thì chột dạ: “Đúng vậy, sáng nay Hoa Nhi ở trên núi bắt được gà rừng, vậy nên ta liền giết, nấu canh cho bọn hắn đỡ thèm, ngày nào các ngươi cũng ăn thịt còn chúng ta ăn rau, để cho bọn hắn thèm chảy nước miếng.”

Hiểu Nhi chỉ vào lồng sắt thỏ hoang trên mặt đất: “Nhị bá nương, con thỏ này rất giống thỏ nhà ta, nấu không phải là nhị đường ca trộm đi, tại sao lại trùng hợp mất một con gà rừng và một con thỏ hoang.”

Lý thị nghe xong nổi giận, cho dù nàng là người ăn trộm nhưng cũng không thích người khác nói nàng là ăn trộm, vì thế nàng giận dữ nói: “Ai trộm gà rừng với thỏ hoang nhà ngươi, thỏ hoang trên núi không phải đều như này hay sao, chẳng lẽ trên đó có tên của ngươi? Có lẽ nào là nương ngươi nhân lúc các ngươi không ở nhà lén nấu ăn một mình không, giữa trưa ta đi qua ngửi được mùi thịt ở chỗ của các ngươi.”

Hiểu Nhi cũng không cãi nhau với nàng: “Không phải các ngươi trộm thì tốt, đệ đệ ta đã đi tìm nương hỏi xem nương có giết hay không rồi. Không đúng sự thật thì ca ta phải đi báo quan, bây giờ sắp cuối năm, trộm cắp xuất hiện rất nhiều, đồ trong nhà bị mất nhất định phải báo quan, cho ăn trộm một bài học, nếu không hôm nay mất con gà, ngày mai mất con hươu, ngày kia lại mất chút bạc, vậy thì phiền to rồi, nên cho ăn trộm một bài học, nhị bá nương có cảm thấy cháu nói đúng hay không?”

Đúng cái đầu nhà ngươi, Lý thị thầm chửi trong lòng **: “Ôi chao, ngày nào mà chả có nhà bị mất đồ, nếu mỗi người đều đi báo quan, vậy thì quan lão gia đều đến bận chết đi được, hơn nữa nghe nói báo quan là phải bị đánh trước.” Lý thị cố ý hù dọa Hiểu Nhi.

“Chúng cháu không sợ, da dày, thế nào cũng sẽ bị đánh ít hơn kẻ cắp nhiều, làm trộm đều không sợ, cháu sợ gì! Nhị bá mẫu cháu nói có đúng không!” Hiểu Nhi lại không phải con nít ba tuổi, làm sao tin được.

“Ngươi cái đứa nhỏ này thế nào mà mở miệng ngậm miệng đều kẻ cắp, rất là khó nghe.” Lý thị cảm thấy lời nói của Hiểu Nhi rất chói tai.

“Không gọi kẻ cắp chẳng lẽ gọi là người lương thiện, nhị bá nương sao lại nói giúp cho kẻ cấp vậy?”

“Ta chỉ muốn ngươi chừa chút khẩu đức.” Lý thị ngượng ngùng nói.

“Cháu không có nguyền rủa kẻ trộm, tại sao lại không khẩu đức? Nhị bá nương biết kẻ trộm là ai sao? Tại sao lúc nào cũng nói đỡ giúp hắn vậy?”

“Ta làm sao biết, ta không nói chuyện với ngươi nữa.” Ánh mắt Lý thị né tránh, muốn trốn.

Lúc này, Cảnh Hạo dẫn Lưu thị chạy vào, sau lưng là Thẩm lão gia tử, Thẩm Trang thị, Thẩm Thừa Tông, vợ chồng Thẩm Thừa Tổ và một ít thôn dân. Trong thôn có người bị trộm là chuyện lớn, hiện tại cuối năm, có lẽ bọn trộm muốn có cái năm mới tốt đẹp, bắt đầu trộm đông trộm tây, nếu hôm đó nhà mình bị trộm thì phiền toái, đối với chuyện như vậy, người trong thôn đều muốn đoàn kết nhất trí bắt trộm.

“Hiểu Nhi, nhà ta bị trộm mất cái gì?” Lưu thị kéo Hiểu Nhi vội vàng nói.

“Nhà mình mất một trăm văn.” Hiểu Nhi cố ý nói mất một con gà rừng và một con thỏ hoang bằng mất tiền.

“Mất tiền? Lão bà ngươi mau đi vào phòng nhìn xem có mất cái gì hay không.” Thẩm lão gia nghe xong cũng sốt ruột, mới vừa mấy ngày trước phải bồi thường mấy chục lượng, hiện tại lại mất tiền nữa thì hắn khóc không ra nước mắt.

Thẩm Trang thị không đợi Thẩm lão gia nói xong liền chạy vào trong phòng, Lư thị cũng chạy về phòng mình.

“Nào có mất một trăm văn, không phải là mất một con gà rừng và thỏ hoang.” Lý thị vội nói, chuyện này và mất tiền khác nhau, nàng lấy gà rừng thỏ hoang nhà lão tam có thể nói do trẻ con tham ăn, nghĩ để tam thúc nhường một con gà rừng và thỏ hoang chắc chắn sẽ đồng ý cho cháu trai ăn. Nhưng tiền bạc thì nhà nào cũng cất đi, chỉ có vào nhà thì mới có thể lấy ra, trên công văn phân gia viết không thể lén xâm chiếm tài sản của huynh đệ sau phân gia, nếu chuyện này lên quan phủ chắc chắn là trộm. Nàng nghĩ trừ tiền bạc không thể lấy, những đồ khác đều có thể cầm đi, tất nhiên lý lẽ này chỉ áp dụng với tam phòng và tứ phòng, đây là thích bắt nạt kẻ yếu.

“Nhị tẩu làm sao mà biết nhà ta không mất tiền, chỉ mất một con gà rừng và thỏ hoang?” Lưu thị mới vừa về phòng nhìn xem, đúng là chưa mất thứ gì.

“Nãy nha đầu Hiểu Nhi đã nói với ta.”

“Cháu chỉ nói nhà cháu mất một con gà rừng và thỏ hoang, cũng chưa nói không mất một trăm văn, nhị bá mẫu sao lại khẳng định nhà cháu không mất?” Hiểu Nhi hung hăng nói.

“Ta không biết, ta còn tưởng rằng ý của ngươi là không mất tiền! Ta thuận miệng nói.” Lý thị không ngừng xua tay, thấy nhiều người nhìn nàng như vậy, cũng hơi khẩn trương, lại còn chột dạ, làm người nào thấy sẽ cảm không hợp lý.

Mọi người thấy nàng kỳ quái như vậy đều đoán ra.

Thẩm Trang thị từ trong phòng ra thấy Lý thị như vậy, lại ngửi được mùi canh gà trong viện liền rõ ràng, nhất định là Lý thị lén giết gà rừng nhà lão tam nấu canh, lại càng là chướng mắt nàng, Lý thị chuyên môn làm chuyện bại hoại đạo đức. Ý định chuyển đổi, bỗng nảy sinh ra một kế, hừ, ai bảo ngươi lén giấu tiền riêng! Ai bảo ngươi đào hố hãm hại ta! Thẩm Trang thị giả vờ hô to: “Đến đây đi, lão nhân, một lượng bạc sáng nay ta để trong ngăn tủ không thấy nữa rồi.”

Thẩm lão gia nghe thấy mất tiền, nghĩ việc này Lý thị nghĩ cũng không dám nghĩ trộm, hắn biết Lý thị nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng để nói trộm bạc trong nhà thì vẫn không dám làm. Vậy thì bị trộm thật rồi.

Lúc này Lư thị cũng ra, Thẩm Thừa Tổ hỏi nàng có mất đồ hay không, nàng lắc đầu.

“Ông nội, nếu trong nhà mất nhiều đồ như vậy, chúng ta đi báo quan đi! Để cho quan phủ tra rõ chuyện này, tốt nhất là bắt kẻ trộm vào đại lao, nếu không không biết lần sau kẻ cắp sẽ trộm gì, trộm nhà ai.” Hiểu Nhi cố ý nói phóng đại.

Nhìn Lý thị biểu cảm rất khẩn trương, Hiểu Nhi cười lạnh, như này sẽ không sợ ngươi không thừa nhận.

Trong thôn những người khác nghe xong cũng cảm thấy có lý, đều ủng hộ đi báo quan.

“Không cần báo quan, không thể báo quan, chuyện nhỏ như vậy, không cần báo quan!” Lý thị thấy mọi người đều nói muốn báo quan, trong lòng càng thêm luống cuống.

Lúc này Thẩm Thừa Tông vỗ hai tay vào đùi rồi lớn tiếng nói: “Ôi chao, xem trí nhớ của ta này, hôm nay buổi sáng Chí Nhi nói muốn ăn gà, ta liền đến hậu viện nhà lão tam bắt một con, nghĩ mai ngày kia sẽ bắt một con trả cho lão tam, lại quên nói với Tam đệ muội một tiếng, hiểu lầm hiểu lầm, không cần báo quan a, đều là hiểu lầm.” Thẩm Thừa Tông cười ha ha, nhưng việc này đã náo loạn đã nửa ngày, bây giờ lại nói quên, ai sẽ tin.

Lý thị cũng vội nói: “Đúng vậy, là hiểu lầm, hiểu lầm.”

Bình Luận (0)
Comment