Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 35 - Chương 35 - Bạch Thiên Và Thiên Bạch Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 35 - Bạch Thiên và Thiên Bạch thâm tàng bất lộ
Chương 35 - Bạch Thiên và Thiên Bạch thâm tàng bất lộ

Chương 35: Bạch Thiên và Thiên Bạch thâm tàng bất lộ

Trần tổng quản kinh ngạc nhìn Hiểu Nhi một đứa nhỏ lớn lên từ nông thôn mà nói đâu ra đó, lại nhìn lúc nàng ăn cơm, ưu nhã, khéo léo, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, nói thật con gái hắn đi theo tiểu chủ tử cùng học tập lễ nghi, người dạy tiểu chủ tử lễ nghi là một lão ma ma ở trong cung cũng còn tán dương con gái hắn học lễ nghi khá tốt, nhưng hắn lại cảm thấy nếu so sánh với tiểu cô nương trước mắt, con gái hắn thua xa.

Tiểu cô nương lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, khóe miệng nhếch lên, cười nhìn hắn chờ đợi hắn trả lời, người mặc áo vải thô, nhưng lại phát ra khí chất điềm đạm, thong dong, tự tin, làm cho người ta an tâm, tin tưởng, hắn cảm thấy nàng nhất định có thể trồng được những loại hoa đó: “Tiểu cô nương, vậy làm phiền rồi.”

“Trần tổng quản khách khí, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Hiểu Nhi mỉm cười, hứa hẹn.

Mấy người vừa ăn vừa nói cười. Diêu chưởng quầy hỏi Thẩm Thừa Diệu lúc nãy đi đâu, Thẩm Thừa Diệu nói muốn tìm người tìm hiểu chuyện ba năm trước đây nhà có con gái ăn phải đậu ván trúng độc mà chết, nhưng lại không tìm được người quen biết bọn họ. Diêu chưởng quầy nghe xong liền cho người hỗ trợ đi nghe ngóng.

Ăn cơm xong, Trần tổng quản để lại một bọc nhỏ hạt giống cho Hiểu Nhi, sau đó rời đi, hắn chạy về trong huyện, mỗi ngày trong phủ có một đống việc chờ hắn xử lý.

Sau khi chia tay Diêu chưởng quầy, Thẩm Thừa Diệu và Hiểu Nhi đánh xe bò rời đi, bình rượu Diêu chưởng quầy nói buổi chiều cho người đưa tới nhà. Hiểu Nhi kiếm lời nhiều bạc như vậy liền muốn mua đồ, hơn nữa đồ vật trong không gian rất nhiều, nàng phải tìm cơ hội lấy ra để dùng.

Đúng là đang lúc buồn ngủ có người đưa gối đầu, Thẩm Thừa Diệu thấy người ở trấn trên mà hắn muốn tìm, lập tức dừng lại ở dưới gốc cây ven đường, “Hiểu Nhi ở đây trông xe bò cho cha, cha thấy người muốn tìm rồi.” Phân phó xong liền đuổi theo.

Hiểu Nhi dắt xe bò tới cửa tiệm tạp hóa, nhanh chóng đi vào mua mấy cái sọt và mấy cái túi vải, sau đó lại dắt xe bò đến một ngõ nhỏ không người, muốn lấy đồ trong không gian ra.

Đang định lấy ra, trong đầu liền vang lên tiếng của Thiên Bạch: “Chủ nhân, có người có thể thấy ngươi.”

Hiểu Nhi hơi kinh ngạc, giả vờ đi lạc đường, liền quay đầu đi ra ngoài.

“Thiên Bạch, ngươi có thể thấy quanh đây có người hay không?” Hiểu Nhi trong lòng rất kinh ngạc, thật sự quá tốt rồi, về sau lấy đồ liền an toàn hơn nhiều.

“Ta có thể cảm giác được.” Tiếng của Thiên Bạch lại vang lên trong đầu.

“Vậy sao trước kia ngươi không nói cho ta?”

“Ngươi không hỏi, ta cũng quên.” Thiên Bạch cảm thấy nói hay không cũng không quan trọng.

“Vậy ngươi còn biết cái gì?” Hiểu Nhi cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng, về sau mới có thể tận dụng tốt tránh lãng phí tài nguyên.

“Dự báo thời tiết có tính không?” Thiên Bạch nghĩ nghĩ, ngửa cổ hỏi.

“Tính, tại sao lại không tính, quả thật rất tuyệt vời!” Ở đây không có vệ tinh, không có dự báo thời tiết, kỹ năng này rất tốt được không.

“Có thể dự báo thiên tai không?” Hiểu Nhi cảm thấy cuộc đời này rất viên mãn, “Thiên Bạch, ngươi rất tuyệt vời.”

“Bạch Thiên ngươi biết cái gì?”

“Ta biết cảm nhận được bảo vật.”

“Lợi hại như vậy?” Bạch Thiên kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn trời, đó là đương nhiên!

“Còn có gì nữa?”

“Biết bay, biết tàng hình có được không” Nó nói lí nhí làm người ta không nghe thấy, cái này không được coi là bản lĩnh gì đi.

“Tính, tại sao lại không tính!” Trong lòng Hiểu Nhi giơ lên ngón tay cái với chúng nó: “Các ngươi thật trâu bò!”

Vì để kiểm chứng, Hiểu Nhi liền hỏi “Vậy quanh đây có bảo vật không?”

“Phố kế bên có một cửa hàng đồ cũ, trong đó có một miếng bảo ngọc.”

“Vậy thì một lát có thời gian đi xem, bây giờ ở đâu không có người, ta lấy đồ ở trong không gian ra trước đi.”

“Ngõ nhỏ lúc nãy bây giờ không có người.”

Hiểu Nhi nhanh chân dắt bò trở về chỗ lúc nãy, nhìn trên nhìn dưới, không thấy người, liền giống như biểu diễn ảo thuật, lấp đầy các sọt hoa quả, hai sọt to đựng quả táo, nho, một sọt đựng quả xoài, thanh long, quả vải, long nhãn, chuối; sau đó lại lấy bông, lông ngỗng đựng vào bốn bao tải to; rau dưa trái cây cũng cầm một ít đặt trên xe bò thượng. Đợi lát nữa lại dắt xe bò đi ra ngoài, về chỗ cũ chờ Thẩm Thừa Diệu.

Hiểu Nhi thấy thân ảnh Thẩm Thừa Diệu ở xa xa, vẻ mặt có chút hưng phấn.

Thẩm Thừa Diệu đi đến chỗ xe bò, nếu không phải Hiểu Nhi ngồi ở trên xe, hắn cũng không dám nhận đây là xe bò nhà mình.

“Hiểu Nhi, mấy thứ này là con mua à?”

“Đúng vậy, cha, cha tìm hiểu được gì rồi.”

“Người nhà kia nói, vợ chồng kia là người thôn Lịch Đầu, thị trấn Thái Bình, huyện Vạn Hòa, người đàn ông gọi là Phương Đại Ngưu. Ngày mai cha đi huyện bên cạnh nhìn xem.”

“Những cái này là cái gì? Mua nhiều như vậy làm gì?” Thẩm Thừa Diệu mở túi vải trên sọt ra xem, thấy là táo, lại mở xem các sọt khác, thấy vẫn là trái cây, Thẩm Thừa Diệu đầu đầy hắc tuyến: “Hiểu Nhi mua nhiều trái cây như vậy ăn làm sao hết, trái cây để lâu sẽ hỏng liền lãng phí.”

“Cha không cảm thấy trái cây này rất xinh đẹp sao?”

“Ồ, là rất xinh đẹp.” Thẩm Thừa Diệu lại nhìn thoáng qua, “Nhưng xinh đẹp lại không thể coi là cơm để ăn.”

“Không phải con mua rất nhiều bình rượu sao, ăn không hết thì để ủ rượu.”

“Trái cây này có thể ủ rượu?” Hắn chỉ nghe qua rượu gạo, rượu cao lương chứ chưa từng nói rượu trái cây.

“Đương nhiên có thể, đến lúc đó cha sẽ biết.”

Nghe xong, Thẩm Thừa Diệu không nói nữa, ngồi trên xe bò bắt đầu về nhà.

Đi qua tửu trang, Hiểu Nhi lại mua bốn mươi cân rượu trắng, sau đó bảo Thẩm Thừa Diệu đi đến cửa hàng đồ cũ mà Bạch Thiên nói.

“Cha dừng lại ở cửa hàng đồ cũ đằng trước kia một chút, con mua ít đồ.”

“Hiểu Nhi muốn mua cái gì, có thể mua mới.” Bây giờ trong nhà có chút tiền tiết kiệm, nên thỏa mãn yêu cầu hợp lý của con.

“Con nhìn xem có cái gì phù hợp hay không, đồ trong cửa hàng đồ cũ rẻ hơn chút.”

Hiểu Nhi đi vào cửa hàng, chưởng quầy nhìn thoáng qua: “Khách quan muốn mua cái gì thì tự chọn đi, chọn xong lại đây tính tiền là được.”

Hiểu Nhi thấy thái độ phục vụ của chưởng quầy kém như vậy, lười biếng, khó trách có bảo vật cũng không biết.

Nàng ở cửa hàng đồ cũ tùy ý lật xem, cầm lên một cái trâm bạch ngọc lan thấp kém, ngọc thật sự rất kém, nhưng lại được chạm trổ siêu cấp, rất sinh động, tựa như trên mặt thật có một bó hoa đang nở; lại tìm được một quyển《 Hoàng Đế Nội Kinh 》trong đống sách cũ; lại tiếp tục lật đông lật tây, mới tìm được một đống cục đá, cầm một cục đá màu xanh, thật ra vừa nhìn thấy cục đá này Hiểu Nhi lền thích nó, cảm thấy cục đá này lộ ra hơi thở cổ xưa, mang theo thời gian tích lũy xuống.

“Tinh hoa của trời rơi xuống núi hóa thành ngọc, nhìn mặt bên thì thấy xanh lục, nhìn chính diện lại thấy sắc trắng……” Nếu là thật, vậy thì thật sự nhặt được bảo vật quý hiếm. Đè nén kích động trong lòng, Hiểu Nhi lại nghiên cứu đống đá trên mặt đất một chút, lấy ra hai viên, lại hỏi Bạch Thiên hai cục đá này bên trong có phải ngọc hay không, Bạch Thiên gật đầu khẳng định.

Hiểu Nhi lấy ba tảng đá và một quyển sách, một cái trâm ngọc đưa cho chưởng quầy để tính tiền.

Chưởng quầy nhìn thoáng qua, “Nguyên thạch mỗi viên hai lượng, ngọc trâm hai lượng, sách năm trăm văn tổng cộng tám lượng rưỡi.” Nói xong lại nhắm mắt.

“Đắt như vậy!” Hiểu Nhi tặc lưỡi, chẳng trách nơi này không có người mua bán.

Nghe thấy Hiểu Nhi nói, mí mắt chưởng quầy cũng chưa nhấc lên, rõ ràng là mặc kệ ngươi thích mua hay không mua.

Hiểu Nhi chỉ có thể trả tám lượng rưỡi, sau đó ôm đồ đi ra ngoài. Dù sao nàng cũng nhất định chiếm được tiện nghi rồi.

Chờ Hiểu Nhi đi mất, chưởng quầy mới mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe lên, nhìn thân ảnh đã đi xa, như suy nghĩ gì đó.

“Sư phụ, cái gì được gọi là người có duyên?”

“Người có duyên, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người có duyên.”

Sư phụ, đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chờ được rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment