Chương 37: Năm trăm lượng dùng như thế nào
Lúc chạng vạng, hai huynh đệ Cảnh Duệ và Cảnh Hạo một người mang một hộp điểm tâm, cầm hai con cá trắm cỏ, miệng được xâu vào dây cỏ, một người cầm hộp gỗ đi vào nhà.
Hiểu Nhi thấy chỉ có hai người bọn họ liền hỏi: “Tử Hiên ca và Lê công tử đâu?”
“Lê đại ca trong nhà có việc đi trước rồi, nói lần sau lại đến thăm. Đây là điểm tâm nhà Lê đại ca làm, hắn còn tặng chúng ta hai bộ bút mực.”
“Nhà mình còn chuẩn bị một rổ trái cây tặng hắn, nếu đã đi, chỉ có thể lần sau đưa chút để đáp lễ.” Lưu thị rất thích Lê Triết Vĩ, cảm thấy hắn không kiêu căng.
Hiểu Nhi đi đến nhận cá trong tay Cảnh Duệ, “Đêm nay chúng ta ăn cá hầm cải chua”.
Nàng định nấu một đĩa to cá hầm cải chua, nấu một nồi canh cá, Lưu thị còn phải cho tiểu muội uống sữa, gần đây bởi vì Lưu thị đủ thức ăn, sữa cũng đủ, tiểu muội được ăn no, lớn lên trắng trẻo không ít, ăn no thì ngủ, ngủ một giấc một canh giờ rưỡi, tỉnh thì tự chơi một lúc, đói bụng mới khóc, làm cho người ta cảm giác không tồn tại.
Khi Hiểu Nhi nấu ăn đổi cá thành cá nuôi trong không gian, hương vị kia quả thực làm người ta muốn ngừng mà không được.
“Ta định nói, hai con cá lớn như vậy nhà ta ăn không hết, lại không ngờ ta có thể ăn thêm một con nữa cũng được.”
Thượng phòng, lão gia tử và Thẩm Trang thị vốn dĩ không thích ăn cá, nhưng lại ăn hết, nếu xương cũng ăn được thì chắc còn nuốt cả xương.
Cả nhà ăn xong cơm chiều, Hiểu Nhi rửa một đĩa trái cây đặt lên bàn, liền lấy giấy và bút mực hôm nay mua, sách vở và toàn bộ bạc hôm nay kiếm được ra, vừa xếp giấy làm sổ sách vừa nói: “Con mua hai quyển sách vỡ lòng, một quyển là 《 Tam Tự Kinh 》, một quyển là 《 Bách Gia Tính 》, hôm nay con bán hai bản thiết kế đồ sứ, kiếm lời năm trăm lượng bạc, đầu xuân sang năm ca và đệ đệ đều có thể đi học đường đọc sách, trước khi đi học chúng ta ở trong nhà học trước.”
“Cha cũng biết được vài chữ, buổi tối cha dạy hai đứa. Nhưng bạc mà Hiểu Nhi tự kiếm bạc được, để lại làm của hồi môn, chúng ta không cần.” Thẩm Thừa Diệu nói ra suy nghĩ của mình.
Hiểu Nhi không ngờ Thẩm Thừa Diệu nghĩ như thế này, lúc trước khi Diêu chưởng quầy cho ngân phiếu, Thẩm Thừa Diệu nói cho nàng, nàng chỉ cho rằng hắn cảm thấy để bạc ở chỗ của nàng sẽ an toàn hơn, mới để nàng cầm, ai sẽ nghĩ rằng trên người một đứa trẻ mặc áo vải thô lại mang theo một số tiền khổng lồ lên đến mấy trăm lượng trong người.
Lưu thị và hai huynh đệ đều gật đầu, nương bọn họ bởi vì không có của hồi môn gì, cho nên luôn bị bà nội mình gây khó dễ, của hồi môn mới có thể cho phép một người con gái ưỡn ngực, ngẩng cao đầu ở nhà chồng.
Hiểu Nhi lại lần nữa khen ngợi nhân phẩm của người nhà mình, nhưng bây giờ là người một nhà, ai có năng lực thì ra nhiều hơn, cùng nhau làm giàu mới là đạo lý đúng.
“Của hồi môn của con về sau lại nói, bây giờ con còn nhỏ, nói đến chuyện của hồi môn quá sớm”.
“Có sớm sao, tiểu cô từ khi sinh ra là đã bắt đầu tích trữ rồi!” Cảnh Hạo cảm thấy tỷ tỷ mình tích trữ quá muộn.
“Bây giờ trong nhà có tiền, con muốn sang năm đưa ca và Cảnh Hạo đi đọc sách ở học viện trong huyện, sau đó chúng ta mua chút đồng ruộng và xây nhà mới, thế nào?” Hiểu Nhi trực tiếp bỏ qua chuyện của hồi môn, nói lên ý định của mình.
“Lại đọc sách, mua ruộng, xây nhà, chỗ tiền này đủ dùng sao?” Cảnh Duệ hơi lo lắng tiêu hết sạch tiền.
“Không đủ dùng có thể kiếm thêm! Lại không phải không thể kiếm tiền, nương có thể làm hoa lụa, cha và hai huynh đệ có thể săn thú, hái thảo dược, muội có thể vẽ, con đường kiếm tiền nhiều, chỉ cần chăm chỉ là được.”
“Đệ nhất định sẽ chăm chỉ, lần sau Màn Thầu tìm đệ đi chơi thì đệ không đi.” Cảnh Hạo vội giơ tay hứa hẹn.
“Nếu không mua trước chút ruộng? Trong nhà có ruộng thì trong lòng không lo sợ.”
Thật ra Hiểu Nhi càng muốn xây nhà mới dọn ra ở riêng, nàng muốn nơi ở tương đối an tĩnh và bình thản, ở đây, nhiều người ở cùng một chỗ, lâu lâu Lý thị lại gây chuyện, tuy không sợ, nhưng để ứng phó cũng cảm thấy lãng phí thời gian và sức lực, mà nàng rất quý trọng thời gian, yêu quý sinh mệnh.
“Ruộng phải mua, đất làm nhà cũng phải mua, nếu chúng ta xây nhà mới, có thể có chuồng gà, chuồng heo, có thể bắt nhiều gà và heo về nuôi, gà có thể bán trứng, heo nuôi lớn cũng có thể bán, lại có một khoản thu vào, hơn nữa phòng của ca và đệ đệ quá nhỏ, nhà tứ thúc chỉ có một gian phòng, chờ chúng ta xây nhà mới, chúng ta có thể nhường cho tứ thúc phòng ở bây giờ. Bây giờ đang lúc nông nhàn, mời người xây nhà cũng dễ, trước khi sang năm mới chúng ta có thể dọn về nhà mới. Đầu xuân sang năm, ca và đệ đệ đọc sách thì có thư phòng của riêng mình, không cần lo lắng bị quấy rầy.”
Nghe xong, Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị cùng nghĩ đến Lý thị, cũng muốn chuyển nhà, đọc sách không thể phân tâm, vì thế hắn liền gật đầu, “Vậy xây nhà đi”.
Hắn rất thương yêu con cái, trước kia nhìn các con chịu đói chịu lạnh, mặt mũi gầy rộc, hắn rất đau lòng con của mình phải chịu khổ theo mình, ngay cả quần áo cũng là đồ cũ của người khác sửa lại để mặc, hoặc là đồ của cháu trai cháu gái không cần nữa, chưa từng có một bộ quần áo mới, mà cháu trai cháu gái mình mỗi đứa đều có quần áo mới vào dịp năm mới, chỉ có con của mình không có, bây giờ đã phân gia, có thể tự làm chủ gia đình, mọi thứ phải ưu tiên cho mong muốn của các con, bù đắp những thiếu hụt nhiều năm qua.
“Cha trong thôn chúng ta ở đâu có đất nền nhà thích hợp làm nhà? Phải lớn một chút.”
Thẩm Thừa Diệu suy nghĩ “Trong thôn đất rộng không chủ nhân thì không có, nhưng đầu thôn có một mảnh đất hoang, đất hoang cũng có thể mua để xây nhà, nhưng mảnh đất hoang kia rất nhiều đá và cỏ. Trước kia người trong thôn cũng thử khai hoang trồng lương thực rau dưa các loại, nhưng lúc nào cỏ cũng lớn nhanh hơn hoa màu, nên không ai đi khai hoang nữa để tránh lãng phí hạt giống và sức lực.”
“Cha, đất hoang bao nhiêu tiền một mẫu?” Hiểu Nhi cũng biết mảnh đất hoang kia rất lớn, không bằng phẳng, chắc có khoảng hơn bốn mươi mẫu, hơn nữa lại gần sườn hai đỉnh núi nhỏ.
“Đất hoang một lượng bạc một mẫu.”
“Cha, chúng ta mua hết chỗ đất hoang và sườn hai đỉnh núi kia cũng mua đi.” Hai đỉnh núi đó giống như núi đôi, Hiểu Nhi định khai hoang trồng trái cây và dược liệu, đến lúc đó trái cây và dược liệu trong không gian lấy ra đi bán cũng được coi là có xuất xứ.
Nghe xong, Thẩm Thừa Diệu kinh ngạc, “Thế này thì quá nhiều, vậy thì hết bao nhiêu bạc, nhà ta có đủ bạc sao”?
Lưu thị nghe xong cũng hoảng sợ, “Hiểu Nhi, đất hoang rất khó xử lý, mua nhiều nhà ta cũng không làm được, mua hai ba mẫu đủ xây nhà là được rồi.”
Hiểu Nhi nghĩ nghĩ, vẫn là nên mua đất hoang trước, về sau lại mua hai ngọn núi nhỏ cũng được, “Vậy mua đất hoang trước đi, đến lúc đó nhờ người hỗ trợ khai hoang, con có biện pháp làm đất màu mỡ.”
Thẩm Thừa Diệu vốn dĩ không đồng ý, nghe xong cũng không nói nữa, nếu có phương pháp làm đất màu mỡ vậy thì mua đất hoang chính là kiếm lời lớn.
“Vậy được, liền mua hết, dù sao ruộng đắt hơn so với đất hoang, chúng ta không mua ruộng.”
Hiểu Nhi cười khổ, mua đất hoang liền không mua điền, Thẩm Thừa Diệu thật là tỉnh quán.
Lưu thị nghĩ tới nhà mình vì Hiểu Nhi mà có thể mua đất xây nhà, con trai cũng được đi đọc sách, thật sự cảm thấy ông trời đối với nhà bọn họ không tệ, lại nghĩ muốn đi đền thờ bái tạ thần linh, liền nói, “Vào ngày mười lăm là một trăm năm thành lập miếu Ngũ Thần, chúng ta đi cúng bái, thuận tiện thêm chút tiền dầu mè.”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong vội gật đầu, “Đúng vậy, cả nhà đều đi, một người cũng không thể thiếu.”
“Ngày mai ta muốn đi huyện bên tìm hiểu tin tức của Vận Nhi, đi đi về về cũng mất mấy ngày, trong nhà liền trông cậy vào nàng.” Thẩm Thừa Diệu nói với Lưu thị
Hiểu Nhi định nói nàng sẽ không đi, nàng không có hứng thú với chuyến đi xa này, nghe xong liền gật đầu.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Thẩm Thừa Quang: “Cha, nương chúng con đã trở lại.”
Hiểu Nhi kinh ngạc, đã trễ thế này, Thẩm Thừa Quang trở về là có chuyện gì?
Thẩm Thừa Diệu lo lắng cửa hàng xảy ra chuyện gì, liền đứng lên, “Ta đi xem đại ca trở về muộn như vậy có phải có chuyện gì hay không.”