Chương 4: Bàn tay vàng trong truyền thuyết
Cục đá tự nhiên biến mất nhất định là có nguyên nhân, Hiểu Nhi nghĩ mình nên nghiên cứu tìm hiểu một chút, nàng nhớ rõ trước khi bị thương mình ngủ riêng ở một căn phòng nhỏ, mấy ngày nay vì để tiện chăm sóc nên Lưu thị đều để nàng ngủ cùng bên cạnh. Hiện tại đã tỉnh lại, thân thể cũng đã tốt lên rất nhiều vì vậy nàng muốn trở về phòng riêng kia để ngủ, bản thân nàng cũng không quen ngủ cạnh người khác.
" Nương, con muốn về phòng mình ngủ, tiểu muội muội buổi tối khóc con ngủ không được"
Lưu thị nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, dưỡng thương cần phải nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa Hiểu Nhi thương thế cũng không còn nghiêm trọng, cả người đều có tinh thần vì vậy bèn gật đầu đồng ý.
" Được, nhưng nếu con thấy khó chịu ở đâu phải nói với nương biết chưa "?
" Con sẽ, nương yên tâm đi, con đã tốt hơn nhiều lắm , đầu cũng không đau, miệng vết thương cũng bắt đầu liền lại rồi. Con trước đi về phòng lau dọn lại, giường đất mấy hôm không nằm cũng phủ đầy bụi rồi ". Nói xong nàng liền chạy ra ngoài.
Hiểu Nhi chạy về phòng mình lập tức đóng cửa thật kỹ, bắt đầu ngồi hồi tưởng lại một màn vừa nãy. Cục đá vì nhiễm máu của nàng nên mới biến mất. Nàng giơ ngón tay bị kim đâm lên bỗng thấy ngón tay thật hoàn hảo, một dấu vết kim đâm cũng không có. Từ từ, Hiểu Nhi chớp mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay chính mình, nàng thấy như ẩn như hiện một cái bớt hình con thiên nga, thực rất giống cục đá vừa biến mất khi nãy. Chẳng lẽ cục đá đã khảm vào thân thể mình? Hiểu Nhi lập tức liên tưởng đến mấy câu chuyện tiểu thuyết bàn tay vàng.
Cùng lúc đó nàng thấy cảnh vật chợt thay đổi. Hiện tại nàng đang đứng ở trong một sơn động, sơn động thực trống trải khô ráo, ước chừng rộng khoảng bốn mươi mét. Trong động trống rỗng không có thứ gì nhưng lại sáng rực rỡ.
Hiểu Nhi lần mò đi ra cửa động, tầm mắt mở rộng nhìn thông suốt, cách cửa động không xa có một cây đại thụ, là một cây đại thụ thật to phỏng chừng phải năm sáu người ôm không hết. Trên cây kết rất nhiều quả màu vàng ánh kim khiến xung quanh cây phát ra tầng kim quang nhàn nhạt, lá cây là loại lá nhọn thỉnh thoảng từ đầu lá sẽ tiết ra dịch lỏng màu trắng sữa. Dưới tàng cây là một cái ao bằng đá trắng hứng những giọt sương từ lá cây nhỏ xuống. Nước ao tản ra lớp sương mù màu lục nhàn nhạt.
Hiểu Nhi đi theo con đường đá trải dài tới phạm vi cây đại thụ, bước xuống hai bậc là một mảnh đất màu đen, rộng khoảng năm sáu mẫu trống không
Phía trước đất trống có một dòng suối nhỏ, đối diện là thảo nguyên rộng mênh mông. Trên thảo nguyên có một đôi ngựa, một đôi trâu, một đôi cừu, một đôi bò sữa.
Hiểu Nhi thấy thảo nguyên này giống y hệt thảo nguyên có trên phim hoạt hình mà hồi bé nàng đã xem.
Bên trái mảnh đất là một cái hồ, xung quanh hồ phủ đầy tuyết trắng, sương bay lập là. Trong hồ có một đôi ngỗng trời màu trắng đang thảnh thơi sóng đôi bơi qua bơi lại trên mặt hồ nước bảy màu. Đỏ, cam, vàng, xanh, lam, tím, hồng. Bảy loại sắc màu hoà vào nhau đẹp không thể tả nổi.
Hai bên hồ là sườn núi nhấp nhô, một bên có toà núi trồng đầy các loại trái cây, toà bên kia phủ kín các loại hoa. Đẹp, thật sự quá đẹp, tiên cảnh nhân gian cũng chỉ đẹp được đến như vậy.
Bên phải khu đất trống sừng sững một ngọn núi lớn, núi cao vời vợi phủ một màu xanh ngắt, mây mù bao phủ lượn lờ quanh quẩn, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Mặt sau khu đất cũng có một ngọn núi nữa, trên núi thấp thoáng thấy một cái sơn động. Hình dung ngọn núi này thế nào nhỉ? Là một toà trắng xoá, trụi lủi, tóm lại nó tựa như một hòn đá khổng lồ màu trắng. Đặc điểm duy nhất là nó bóng loáng và trắng như tuyết.
Hiểu Nhi nghĩ muốn đến bên hồ nhìn xem, ý niệm vừa thoáng hiện nàng đã thấy mình đứng cạnh bờ hồ. Tới gần nàng mới biết, nguyên lai màu trắng xung quanh hồ mà ban đầu nàng tưởng là tuyết hoá ra không phải. Hiểu Nhi nhặt lên một cọng lông vũ, đây hẳn là lông của đôi ngỗng trời kia rụng ra.
Lúc này hai con ngỗng cũng phối hợp kêu lên vài tiếng kỳ dị, thần kỳ là Hiểu Nhi nghe được chúng nó nói gì.
" Hoan nghênh chủ nhân đã đi vào Vô Ưu Không Gian , trong không gian tài nguyên toàn bộ là để chủ nhân sử dụng"
" Đồ vật trong này dùng thế nào? " Nàng biết khối đất trống kia chắc là dùng để gieo trồng và thu hoạch, hoa quả trên hai ngọn núi có thể hái để ăn, còn lại những đồ vật khác nàng không biết tác dụng và cách sử dụng chúng nó thế nào. Rốt cuộc nàng cũng chưa bao giờ từng nghe thấy hay nhìn thấy những thứ đó.
" Để chúng ta tới giới thiệu cho chủ nhân biết một chút đi. Ta gọi là Bạch Thiên, nàng kia kêu Thiên Bạch" Ngỗng trắng Bạch Thiên véo von mở miệng nói.
" Ngươi biết nói tiếng người"? Hiểu Nhi tròn mắt ngạc nhiên.
Bạch Thiên bất đắc dĩ trợn mắt nhìn nàng nghĩ bụng " chẳng lẽ ta nói là tiếng chim sao".
Thiên Bạch không thèm để ý một người một ngỗng đang trừng mắt nhìn nhau. Nó bắt đầu giới thiệu công năng các loại đồ vật.
" Cây đại thụ trước cửa động kia gọi là cây Vô ưu, toàn thân đều là trân bảo, trái cây trị bách bệnh, lá cây cầm máu chữa thương, rễ cây để nắn gân nối xương, giọt sương trên lá cây có thể giải trăm loại độc .
Nhưng nhuỵ hoa là chất kịch độc không có thuốc giải ngoại trừ dùng sương trên lá mới có thể giải độc được
" Khối đất kia rộng 6 mẫu, đây là linh thổ, trồng bất cứ thứ gì cũng đều sống hơn nữa còn phát triển rất nhanh và cho chất lượng tuyệt hảo. "
" Hồ nước này là hồ tiên bảy màu, trong hồ dưỡng rất nhiều các sinh vật thuỷ sinh. Hoa sen trong hồ gọi là tiên liên bảy màu, mỗi loại sen đều có công dụng riêng. Sen đỏ dùng để dưỡng nhan, ăn hoa xong nhan sắc vĩnh viễn tươi trẻ thanh xuân. Sen màu cam dùng để chữa vô sinh, nếu phụ nhân nào không thể hoài thai chỉ cần ăn hoa sen này sẽ lập tức vì bất cứ nguyên nhân gì cũng có thể chữa khỏi.
Sen màu vàng để dưỡng da, làm cho da băng cơ ngọc tuyết. Sen màu lục kéo dài tuổi thọ, tuy không đến nỗi trường sinh bất lão nhưng là sống lâu trăm tuổi thân thể khoẻ mạnh thì đều có thể. Sen màu xanh lá tốt cho tóc, ăn vào tóc sẽ mềm như mây mượt như tơ. Sen màu lam tăng cường trí lực, ăn vào chỉ cần đọc một lần đều có thể nhớ mãi không quên, đọc một suy ra mười, càng nhỏ tuổi ăn càng tốt.
Màu tím cải thiện vóc dáng, ăn vào quanh người luôn toả ra nhàn nhạt hương hoa.
Hai bên hồ là hoa quả sơn, quả sơn chuyên trồng các loại trái cây, hoa sơn chỉ trồng các loại hoa tươi, chủ nhân có thể tuỳ ý sử dụng.
Nước ở suối dùng để uống, tăng cường sức khoẻ, nếu dùng để nuôi trồng cũng cho ra kết quả rất tốt.
Thảo nguyên là để nuôi các loại động vật, đây cũng là để chủ nhân làm nhiệm vụ nếu muốn thăng cấp không gian, chỉ cần chủ nhân từ bên ngoài đưa vào trăm loại động vật, không gian liền thăng cấp. Ngọn núi lớn bên phải trồng rất nhiều các loại dược liệu cùng kỳ hoa dị thảo. Nhưng mỗi loại chỉ có một cây, yêu cầu chủ nhân phải tự mình hái xuống và gây giống gieo trồng mới có thể sử dụng. Nhiệm vụ này hoàn thành không gian cũng có thể thăng cấp.
Sơn động trên ngọn núi lớn màu trắng mỗi tháng có thể khai thác ra một khối ngọc hoặc dạ minh châu, hoặc cũng có thể dưỡng ngọc có chất lượng kém nhất thành ngọc có chất lượng tuyệt hảo nhất.
Còn cái sơn động gần cây Vô Ưu là sơn động tĩnh, nghĩa là đồ vật để vào đó trạng thái như thế nào thì đến lúc lấy ra vẫn như vậy, bất kể bao nhiêu thời gian.
Cơ bản tất cả là như vậy, nếu có gì không hiểu chủ nhân lại hỏi ta sẽ giải thích"
Nói xong Thiên Bạch cúi xuống uống một miếng nước. Đúng là nói đến miệng đắng lưỡi khô mà.
Biết hết công năng của không gian Hiểu Nhi khiếp sợ đến không khép miệng lại được, thế này cũng quá là nghịch thiên rồi, khó trách nó kêu là Vô Ưu, có được không gian đúng là vô ưu vô lự. Chính mình đang bị thương nàng bèn đi đến dưới tàng cây hái một cái lá cây hỏi " Đây là dùng để thoa ngoài da hay uống"?
" Dùng thế nào cũng được, nhưng uống hiệu quả sẽ cao hơn".
Hiểu Nhi đem lá cây bỏ vào trong miệng nhai nhai, thấy có vị ngọt dịu, hương thơm bạc hà nhàn nhạt, hương vị rất tốt. Nàng an tâm đem lá cây nuốt xuống, tức khắc miệng vết thương trên gáy nhanh chóng khép lại, có thể nhìn thấy bằng mắt thường tốc độ tốt lên của vết thương. Thân thể cũng cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, nàng lấy tay ấn lên miệng vết thương, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Quả thực là linh đan diệu dược.
Thân thể này quá gầy yếu vì thế nàng liền hái một trái Vô ưu để ăn, hương vị thơm mát ngon miệng.
Hiểu Nhi đem toàn bộ trái cây ăn hết, cảm giác toàn thân thoải mái, thần trí thanh tỉnh rất nhiều, mọi đói khát đều biến mất. Cả người giống như vừa được lột xác, tràn trề sức sống.
Hiểu Nhi trong lòng cao hứng đến độ muốn nhảy múa hát ca, bảo bối nghịch thiên như vậy mà lại rơi vào tay mình, cũng không biết là mình tu mấy kiếp mới có được phúc khí này. Nàng sẽ nghiên cứu tốt cái không gian này, sẽ dùng nó để làm giàu. Hiện tại đang là ban ngày, cũng không tiện xem xét kỹ, chờ buổi tối nàng sẽ lại vào để nghiên cứu nghiên cứu.