Chương 47: Lưu ly Yếu Thuật (*)
(*) Đây là tên sách nên mình để từ Hán Việt cho nó phù hợp, nôm na đại khái có thể hiểu là Kỹ thuật chế tạo lưu ly (hoặc là thủy tinh)
Lưu thị định cự tuyệt, Tiểu Phúc Tử đoán ra nàng sẽ cự tuyệt liền nói: “Phu nhân, chủ tử nhà ta nói cửa hàng còn có chút chuyện không rõ, cần thương lượng với Hiểu Nhi cô nương, mời phu nhân lên xe.”
Lúc này màn xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt của Địch Thiệu Duy, hắn cũng chưa nhìn người trên xe bò, chỉ nói với Hiểu Nhi “Nha đầu, mau lên xe.”
Địch Thiệu Duy nói không chút khách khí, tựa như Hiểu Nhi chính là muội muội hắn, trên thực tế, hắn cũng rất thích nha đầu này, ừm, trở thành muội muội cũng không tồi, nha đầu kia hiểu biết quá nhiều, nhận làm muội muội là hắn chiếm tiện nghi.
Hiểu Nhi cũng không phải là người ngượng ngùng, không chối từ, “Nương, chúng ta lên xe đi, không nhanh về nhà, tiểu muội có lẽ sắp đói bụng.”
Đợi mấy người lên xe ngựa xong, xe ngựa liền đi một cách nghênh ngang, để lại người trên xe bò trợn mắt há mồm.
Vương đại thẩm định thần lại, xì một tiếng khinh miệt, trong lòng đố kỵ đến nghiến răng, Lưu thị vậy mà có thể quen biết công tử phú quý như vậy, nhớ tới chiếc xe ngựa kia còn xa hoa hơn chiếc xe nhà huyện lệnh mà trước kia nàng thấy, trong lòng giống như ăn phải ruồi, nghĩ đến vị công tử trẻ tuổi tuấn mỹ kia nói chuyện với nha đầu thúi kia cảm giác như rất quen thuộc liền đố kỵ, sau đó nàng lại nghĩ tới cái gì, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Ở một bên khác, một nhà Hiểu Nhi ngồi trên xe ngựa, cảm thấy xe ngựa rất rộng, cho dù thêm bốn người bọn họ, cũng không cảm thấy chật, ngược lại vừa đủ. Trên xe ngựa bày một cái bàn, trên bàn để một cái bình ngọc, hai cái cái ly và mấy quyển sách, trên tay Thượng Quan Huyền Dật cầm một quyển du ký, biểu thị lúc nãy hắn đang đọc sách.
“Hả?” Hiểu Nhi thấy trên bàn có một quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật 》thì trong lòng kinh ngạc.
Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy thấy nàng trừng mắt nhìn quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật》 vẻ mặt kinh ngạc, hai người càng kinh ngạc, trăm miệng một lời nói: “Ngươi biết 《 Lưu Ly Yếu Thuật》”?
Hiểu Nhi thấy bọn họ bộ dáng kích động, trong lòng buồn cười, nàng đương nhiên biết, xem ra lại phải bịa một câu chuyện, được rồi, ai bảo vì để che giấu chuyện nàng xuyên qua mà đến đây, bây giờ nàng nói dối rất thuận miệng, nghĩ đều không cần, “Ta biết, ta nghe sư phụ của ta nhắc tới.”
“Sư phụ của ngươi nói như thế nào.” Địch Thiệu Duy thẳng thẳng eo, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.
“Hắn nói, hắn đi qua một quốc gia bên ngoài, gặp một số người tóc vàng mắt xanh, hắn xem qua bọn họ làm thủy tinh, còn nói thủy tinh đẹp như thế nào, trong suốt như thế nào.”
Thế thì không sai, hắn mua quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật》 từ quái nhân tóc vàng mắt xanh.
“Vậy sư phụ ngươi có nói cho ngươi làm thủy tinh là như thế nào không?” Ánh mắt Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy nhìn Hiểu Nhi rất nóng bỏng, tựa như nàng là ốc đảo trong sa mạc.
Dưới ánh mắt như vậy, Hiểu Nhi lại bình tĩnh thong dong, kiếp trước nàng trải qua nhiều chuyện, gặp qua nhiều người ở trên thương trường, trấn định, thong dong đã thành bản năng, nàng cố ý nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, “Có nói qua, nhưng ta không thấy sư phụ làm, không biết hắn nói đúng không, các ngươi là muốn làm thủy tinh? Làm ra được sao?”
Địch Thiệu Duy nhìn quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật 》kia nghiến răng nói, “Không có!”
Quyển sách này hắn bỏ ra giá cao mua từ người nước ngoài, nhưng dịch không được trọn vẹn, rất nhiều chi tiết không có, bọn họ thử làm hai tháng cũng chưa làm ra, dùng nhiều tiền mua phế liệu, nghĩ đến liền tức giận.
“Nha đầu ngươi có thể làm được không?”
“Ta còn chưa thử làm, nhưng chắc chắn có thể làm ra.” Hiểu Nhi hơi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy tự tin.
Lưu thị nghe xong không khỏi thấp giọng quát: “Hiểu Nhi nói chuyện có chừng mực chút, chưa làm qua làm sao dám nói chắc chắn có thể làm được?”
Thượng Quan Huyền Dật thấy Hiểu Nhi bộ dáng dõng dạc, không nhịn được lấy quạt giấy gõ nhẹ đầu nàng, “Ngươi nha đầu này khẩu khí rất lớn! Có bản lĩnh thì có ưu đãi quyền buôn bán.”
Hiểu Nhi giơ tay khẽ vuốt chỗ bị gõ, hơi bĩu môi, tư thái tiểu nữ nhi tự nhiên lộ ra, ngay cả nàng cũng không để ý, “Đến lúc đó ta làm được các ngươi sẽ biết”.
Thấy bộ dáng này của nàng, Thượng Quan Huyền Dật không biết rằng trái tim mình đều trở nên mềm mại không ít.
“Được, nếu là ngươi có thể làm được, cũng coi như có cổ phần kỹ thuật, chúng ta phân chia như cửa hàng chuyên bán đồ chơi được không?”
“Một lời đã định.” Lại thêm một con đường kiếm tiền, Hiểu Nhi cười đến híp mắt, đôi mắt sáng mở ra, đem niềm vui sướng lan tỏa cho những người xung quanh.
“Hiểu Nhi nha đầu, khi nào rảnh thử đi làm thủy tinh?” Thượng Quan Huyền Dật nhìn Hiểu Nhi bộ dáng cười xinh đẹp, tâm tình cũng tốt lên theo lên.
“Nha đầu ngày mai rảnh không?” Địch Thiệu Duy bị thủy tinh làm cho phát điên, hắn muốn nhanh chóng làm ra, quan trọng nhất chính là hắn đánh cược với người ra, từng khoác lác nói trong vòng ba tháng có thể làm ra, hiện tại đã qua hai tháng, không làm được chỉ là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.
Hiểu Nhi nghĩ nghĩ liền gật đầu, “Không thành vấn đề.”
“Vậy ngày mai ta phái người tới đón ngươi.” Địch Thiệu Duy cảm thấy tâm trạng tốt lên, trực giác nói cho hắn, Hiểu Nhi nhất định có thể làm ra, hắn thắng chắc rồi, cũng không biết tự tin hắn lấy đâu ra.
Mấy người nói chuyện với nhau, thời gian bất tri bất giác trôi qua, xe ngựa vượt qua xe bò của Thẩm Thừa Diệu chạy như bay, bởi vì đồ trên xe bò quá nhiều, phu xe cũng không biết chiếc xe bò kia là Thẩm Thừa Diệu.
Tới cửa thôn, bốn người liền xuống xe, mà xe ngựa tiếp tục đi về phía nhà La đại phu.
Mấy người về đến nhà liền nghe thấy thượng phòng truyền đến tiếng mắng, Hiểu Nhi trong lòng phiền chán, những người này sống quá nhàn rỗi, ba ngày hai hôm lại gây chuyện, không cho người ta yên tĩnh chút nào.
Trong lòng Lưu thị hơi bối rối: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Cảnh Duệ dường như nghe thấy Cảnh Kiệt khóc, “Là bà nội đang mắng Kiệt Nhi”.
“Chúng ta đi xem đi.” Nhà tứ đệ giúp đỡ nhà mình không ít, bọn họ xảy ra chuyện mình cũng không thể coi như không thấy. Lưu thị vừa định đi lên trên phòng, tiểu muội bị tiếng ồn đánh thức, bắt đầu khóc.
“Nương về trước cho tiểu muội ăn đi, chúng con đi xem.” Hiểu Nhi cảm thấy tiểu muội đã đói, mà chuyện ở thượng phòng chỉ sợ không giải quyết nhanh như vậy.
Lưu thị gật đầu, ai ngờ Thẩm Trang thị nghe thấy tiếng khóc tiểu muội, la lớn: “Vợ lão tam đã trở lại? Đến thượng phòng!”
Hiểu Nhi và Cảnh Duệ nhìn nhau: Liên quan gì đến nhà bọn họ? Gọi bọn hắn làm gì.
Mấy người cùng nhau vào thượng phòng, Lưu thị nhẹ giọng nói: “Cha, nương chúng con đã về.”
Thẩm lão gia tử gật đầu, “Lão tam đâu?”
Tiểu muội ở trong lòng Lưu thị khóc nháo không ngừng, Lưu thị nhẹ giọng dỗ dành.
“Cha cháu đang trên đường, một lúc nữa sẽ về đến nhà.” Hiểu Nhi thấy tiểu muội khóc không ngừng liền trả lời.
“Vợ lão tam ta hỏi ngươi, búp bê vải trong tay Kiệt Nhi là ngươi cho hắn sao?” Thẩm Trang thị bộ dáng hưng sư vấn tội.
Lưu thị nhìn Lư thị và Kiệt Nhi, nàng không rõ cho cháu mình một con búp bê vải thì có vấn đề gì, Lư thị nhìn Lưu thị với ánh mắt xin lỗi.
Hiểu Nhi thấy hai vị trưởng bối không thèm để ý tiểu muội đang khóc nháo, còn vì búp bê vải nhỏ mà định làm ầm ĩ, trong lòng cũng tức giận: “Bà nội, đó là búp bê vải cháu làm, Kiệt Nhi thấy thích, cháu liền đưa cho hắn, tỷ tỷ yêu thương đệ đệ, có cái gì không đúng sao?”
“Ngươi cái bồi tiền hóa, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện à, tránh ra một bên!” Nói xong lại mắng Lưu thị, “Ngươi dạy con gái kiểu gì vậy, người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm cái gì, nếu bị truyền ra ngoài, bị người ta nói nhà ta không giáo dưỡng, mặt mũi Thẩm gia đều bị ngươi làm mất, không biết lớn nhỏ, không có quy củ, ảnh hưởng thanh danh những đứa con gái khác nhà ta, ngươi chịu trách nhiệm được không?”
Lời nói này cũng quá nghiêm trọng đi.