Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 87 - Chương 87 - Không Phải Người Của Triều Đình Thì Không Được

Chương 87 - Không phải người của triều đình thì không được
Chương 87 - Không phải người của triều đình thì không được

Chương 87: Không phải người của triều đình thì không được

Nhà cũ Thẩm gia, Thẩm lão gia tử nghe nói cả nhà Thẩm Thừa Diệu bị người quan phủ bắt đi, trong lòng rất lo lắng. Thứ nhất là lo lắng cho con trai, thứ hai cũng lo lắng cả gia đình có thể bị liên lụy hay không.

“Lão tam cuối cùng thì đã phạm tội gì, vì sao lại bị bắt?”

“Chắc chắn là có liên quan đến chuyện nhà lão tam đột nhiên giàu có, may là chúng ta đã phân gia lại còn đoạn tuyệt quan hệ, nếu không thì thảm rồi!” Trong lòng Thẩm Thừa Tông cảm thấy may mắn, may mắn chưa lấy được cách kiếm tiền của lão tam. Sau đó vui sướng khi thấy người khác gặp họa, ta xem ngươi làm con trai ta phải vào nhà tù, bây giờ cả nhà hắn cũng phải vào! Đây là báo ứng!

“Cha, chúng ta nên đi nha môn tìm hiểu tình huống trước một chút, xem xem có thể thăm tam ca một chút hay không, hỏi một chút tại sao lại bị bắt, sau đó nghĩ cách cứu nhà tam ca ra.” Trong lòng Thẩm Thừa Tổ lo lắng, tam ca mình nhất định bị người ta vu oan.

“Đi nha môn, đầu óc ngươi bị úng nước à, hay là không có não? Đây không phải đi chui đầu vào lưới sao? Lão tam đột nhiên giàu có lên, có lẽ là tham gia vào nhóm người xấu, ta đoán là có quan hệ với buôn bán muối tư! Ngươi muốn đi thì tự đi, đừng liên lụy chúng ta!” Thẩm Thừa Tông đoán đâu trúng đó.

“Ta tự mình đi.” Thẩm Thừa Tổ để lại một câu liền đi ra ngoài, hắn không tin tam ca sẽ làm như vậy! Nhất định là bị người ta vu oan hãm hại.

Nghe xong, sắc mặt Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị trắng bệch, buôn bán muối tư? Đó là chuyện tru di cửu tộc, hắn sao dám!

Thẩm Trang thị nghĩ đến đầu mình bị chém, lăn ra ngoài, máy chảy đầy đất nhịn không được rùng mình một cái!

“Cái đồ đáng chém ngàn lần, tự mình muốn chết đừng liên lụy chúng ta, ta tay nuôi hắn lớn như này, sắp già rồi phúc cũng không được hưởng, còn có khả năng đầu mình hai nơi! Ta đã tạo nghiệt gì vậy, sớm biết như vậy lúc trước sinh ra liền dìm hắn chết đuối!” Thẩm Trang thị sợ tới mức khóc lên, nàng rất sợ.

Thẩm lão gia tử bình tĩnh lại, cảm thấy mọi chuyện nhất định không nghiêm trọng như vậy. Nhưng lại không nghĩ ra, từ trước đến nay con trai luôn thành thật sẽ phạm tội gì, tiền hắn xây cái nhà kia đúng là nhặt được ngọc trai mà có? Không đúng, đúng là có ngọc trai, viên ngọc trai kia, ngay cả hắn nhìn cũng cảm thấy không phải vật bình thường.

Từ từ, không phải là bởi vì những viên ngọc trai đó à! Chẳng lẽ những viên ngọc trai đó lai lịch không rõ? Không phải lấy từ trai sông! Là lão tam nhặt được? Sau đó bán, bị người ta coi lag trộm? Hắn không nghĩ con trai là trộm, nhiều năm như vậy, vẫn phải có hiểu biết nhất định.

“Lão bà tử, viên ngọc trai kia đâu?”

“Ở hộp, làm sao vậy, đó là của hồi môn của Ngọc Châu, ngươi đừng nghĩ lấy nó đi chuộc người!” Thẩm Trang thị ôm chặt chìa khóa trong lòng.

“Không phải, ta hoài nghi đó là của trộm cướp, lão tam căn bản không phải nhặt được trai sông mà có ngọc trai, là trực tiếp nhặt ngọc trai của người khác, bán sau đó bị tra ra, bị người ta coi là kẻ trộm ngọc trai!”

“Cái gì, cái đồ bồi tiền hóa kia, ta nói tại sao lại tốt như vậy, lập tức giao ngọc trai ra, hóa ra là muốn hại chết ta! A, ta phải ném nó đi, nếu không quan sai tới lục soát thì phải làm sao bây giờ.”

Thẩm Trang thị nhanh chóng mở ra hộp, sau đó lấy ra viên ngọc trai kia rồi chạy ra ngoài, nàng muốn ném nó vào trong sông, như vậy ai cũng không tìm thấy, nhưng nhìn viên ngọc trai lớn và đẹp như vậy lại không nỡ, nhìn xung quanh, không thấy có người, suy nghĩ vẫn là tìm một cái, giấu nó dưới gốc cây, sau đó rửa sạch sẽ tay, lại vội vàng chạy về nhà.

“Ta đã nói mà, trong thôn chúng ta bao nhiêu người đi qua sông, tại sao chưa bao giờ nhặt được trai có ngọc, hóa ra là lão tam lừa dối chúng ta, hại ta mùa đông ngâm mình trong sông tìm mấy ngày! Bây giờ nghĩ đến đã thấy lạnh!”

Thẩm Thừa Tông càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngọc trai quý báu như vậy, phải là người giàu có cỡ nào mới có thể có được, lão tam có lẽ chọc phải nhân vật lớn, không được, hắn phải gọi Lý thị dẫn con nhỏ cùng nhau về nhà mẹ đẻ nàng để tránh nạn.

“Cha, con và bọn nhỏ đi ra ngoài mấy ngày.” Nói xong lòng bàn chân như được bôi dầu mà đi.

Thẩm Thừa Quang đỏ mặt bước đến.

Thẩm lão gia tử thấy lão đại đã trở lại, yên tâm không ít, “Hôm nay trời còn chưa sáng con đã đi ra ngoài, trở về lại muộn như vậy, là làm gì?”

“A, có khách nhân hôm trước đặt rất nhiều hàng, bảo con sáng sớm nay đưa qua. Cha, chúng con về trấn trên trước, cửa hàng không thể không có người.” Sáng sớm hắn đã vào trong huyện báo cho Chương bộ đầu, sau đó nhìn hắn dẫn người bắt cả nhà lão tam vào nhà tù, sau đó lại mời nhóm người kia đi tửu lầu ăn một bữa tiệc lớn mới trở về.

“Đợi đã, nhà lão tam bị quan phủ bắt, ngươi xem ngươi có thể hay không……”

“Cha yên tâm, rất mau sẽ được thả ra.”

“Ngươi đi hỏi thăm?” Thẩm lão gia tử kinh ngạc, con trai lớn tại sao lại khẳng định như thế.

“Vâng, con về trấn trên trước đây!” Thẩm Thừa Quang gật đầu bừa một cái, sau đó nhanh chân về đông sương phòng dẫn vợ con trở về trấn trên, hắn còn phải vào trong huyện thu bạc.

Thẩm lão gia tử thả lỏng tâm tình, hắn cảm thấy rất vui mừng, nhìn xem vẫn là con trai lớn có tâm, chiếu cố huynh đệ, đã sớm đi hỏi thăm xong. Hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, sẽ không sai. Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ nhưng rất có hiếu, yêu thương đệ đệ, lại có mắt nhìn, suy xét lâu dài, sớm phân gia là chứng minh tốt nhất.

Ở một bên khác, Tiểu Phúc Tử tìm được La thái y, sau khi biết La thái y cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại nhanh chóng dỡ xe ngựa chạy nhanh vào trong huyện nha!

La thái y cũng đi theo đi.

Tiểu Phúc Tử đi vào huyện nha, trực tiếp cầm lệnh bài của Thượng Quan Huyền Dật, gặp huyện lệnh.

Huyện lệnh thấy lệnh bài sợ tới mức vội vàng quỳ xuống. “Hạ quan tham kiến……”

Tiểu Phúc Tử rất nóng vội, “Được rồi, ta hỏi ngươi, gia đình Thẩm Thừa Diệu đâu? Nhốt ở đâu rồi?”

Thẩm Thừa Diệu là ai, vì sao lại hỏi hắn? Ngay cả Thẩm Thừa Diệu là ai hắn cũng không biết. Là người ở trong huyện của hắn phạm tội sao? Đáng chết! Những kẻ thấp hèn này chỉ ăn cơm không làm việc sao, bắt người như vậy cũng không nhanh chân lại đây bẩm báo với hắn! Hại hắn bây giờ không hiểu đầu đuôi!

“Đại nhân, Thẩm Thừa Diệu này là phạm nhân mới, ta còn chưa kịp……”

“Bây giờ lập tức dẫn ta đến nhà tù!” Người này làm quan thế nào vậy, hỏi một đằng trả lời một nẻo!

“Vâng, vâng, vâng…… Mời đại nhân theo ta.” Huyện lệnh cúi đầu, cong eo dẫn đường phía trước, trong lòng lại cân nhắc, Thẩm Thừa Diệu này bị bắt nhốt khi nào, người ta tìm tới cửa có lẽ là bắt nhầm rồi, thuộc hạ người ta là người nào, sao có thể sẽ nhầm được, cuối cùng thì hắn phạm tội gì, hắn phải nghĩ biện pháp nhìn để nhận phần công lao này mới được.

Lúc này Chương bộ đầu có việc cần bẩm báo đi đến, chắp tay cúi chào, “Đại nhân.”

Lâm huyện lệnh thấy người tới thì trong lòng vui vẻ, “Chương bộ đầu, đúng lúc lắm, vị đại nhân này tới tìm Thẩm Thừa Diệu, trong nhà lao ngươi tương đối quen thuộc, ngươi đi trước dẫn đường.”

Sau đó lại nịnh nọt với Tiểu Phúc Tử: “Đại nhân, cụ thể nhốt ở đâu ta cũng không rõ lắm, chúng ta để Chương bộ đầu dẫn đường.”

“Gia đình Thẩm Thừa Diệu cuối cùng phạm tội gì? Vì sao lại bắt cả nhà bọn họ vào trong nhà lao?” Tiểu Phúc Tử suy nghĩ không ra. Chẳng lẽ ẩn giấu đến bọn họ cũng không tra ra? Có lẽ là không phải!

Chương bộ đầu nghe thấy tên Thẩm Thừa Diệu trong lòng lộp bộp, đây là người hắn lén bắt, tưởng là nông dân không bối cảnh gì, đúng lúc hợp tác với Thẩm Thừa Quang kiếm chút bạc qua năm, cho nên liền lừa huyện lệnh làm việc này, không ngờ, mới vừa nhốt vào không lâu, liền có người tìm tới. Xem ra là đụng phải ván sắt rồi.

“Chương bộ đầu, ngươi mau trả lời đại nhân.”

“Bẩm đại nhân, gia đình Thẩm Thừa Diệu lén giấu sách cấm.” Thẩm Thừa Quang nói, sách kia phu tử trong trường học đều nói là loại sách “Không phải người của triều đình thì không được” còn không phải sách cấm à.

“Sách cấm, sách cấm gì?” Tiểu Phúc Tử thắc mắc trong lòng, vì sao hắn không biết có sách cấm vừa nói?

“Là 《 Tề Dân Yếu Thuật 》.”

“Hỗn trướng! 《 Tề Dân Yếu Thuật 》 là sách cấm khi nào!” Sách này là chủ tử đưa cho bọn họ, bởi vì quyển sách này mà dẫn đến cả nhà bọn họ đều bị bắt vào đại lao, làm cho Hiểu Nhi tiểu thư hiểu lầm chủ tử nhà mình thì sao. Thật là xúi quẩy!

“Tiểu nhân nghe người ta báo, sách này được nói là ‘không phải người của triều đình thì không được’, cả nhà Thẩm Thừa Diệu không ai có chức quan trong người quan, đây……”

“Hỗn trướng! ‘Không phải người của triều đình thì không được’ là giải thích như thế này à, mau dẫn đường, nhanh lên! Nhanh!” Tiểu Phúc Tử sắp bị tức chết rồi, lười nói thêm, nhanh đi cứu người ra mới là chuyện quan trọng!

Nghe đến đó, huyện lệnh cũng hiểu Tiểu Phúc Tử tới cứu người, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Chương bộ đầu, hận không thể dùng ánh mắt giết hắn. Đồ ngu này làm gì không biết! Nếu không phải niệm tình hắn là của đệ đệ phu nhân mình, hắn không thể làm bộ đầu, liên tiếp gây phiền toái cho mình!

“Vâng, vâng, vâng, đại nhân, mời, bên này…” Chương bộ đầu hoảng sợ, nói chuyện cũng ấp úng.

Bình Luận (0)
Comment