Chương 1025: Thế Nào Là Tận Trung Báo Quốc?
Chương 1025: Thế Nào Là Tận Trung Báo Quốc?Chương 1025: Thế Nào Là Tận Trung Báo Quốc?
Lâm Đình Hiên thấy đồ trong tay ông ta thì biến sắc!
Mấy thứ như quả bom nổ này hắn đã nghe nói qua!
Lâm Phong đã từng nói qua, hải tặc ở hải ngoại vô cùng lợi hại, trong tay bọn họ có một viên cau màu đen, to như dưa hấu, ném vào một con thuyền thì con thuyền này sẽ bị nổ tung!
Quả cầu màu đen to như dưa hấu này, chính là quả bom nổ có uy lực lớn, có thể san phẳng một ngọn núi trong truyền thuyết đây sao?
Tại sao trong tay Quách gia lại có loại vũ khí uy lực lớn này?
Lâm Đình Hiên không cử động, nhưng hắn làm một động tác tay đối với bọn lính: "Mọi người lui ra phía sau, tận lực tản ra một chút!"
Sau đó hắn lại làm một cái ám hiệu, vài binh sĩ thấy động tác của hắn không khỏi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lấy ra một thứ bằng ống trúc, lôi kéo, liên tiếp thả ra mười mấy đạn tín hiệu cầu cứu.
Các binh lính nhanh chóng lui về phía sau, tản ra một chút, nhưng mà vẫn vây quanh bọn hắn như cũ.
Quách Hùng Binh nhìn đạn tín hiệu trên bầu trời thì cười lạnh: "Tới càng nhiều người càng tốt, tất cả đều bị nổ chết!"
Lâm Đình Hiên lạnh lùng nhìn Quách Hùng Binh: “Quách gia đã bị trọng binh vây quanh, hôm nay cứ cho là ngươi nổ chết tất cả chúng ta, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát được sao? Ta đã mang theo hai vạn binh lính đến đây! Không nói mười quả bom nổ này của ngươi cũng không thể nổ chết toàn bộ chúng ta! Cứ cho là nổ chết toàn bộ chúng ta, nhưng mà kinh thành có đến năm mươi vạn binh lính trấn thủ! Bên ngoài núi Sở Hùng đã bị mười vạn binh lính vây quanh! Ngươi cho rằng các ngươi có thể thoát được ra ngoài hay sao?"
Quách Hùng Binh cười lạnh: "Ngươi không cần phải quan tâm xem chúng ta có trốn thoát được ra ngoài hay không! Chúng ta bị các ngươi bắt trở về cũng là chết! Dù sao cũng là chết, vì sao chúng ta không đồng quy vu tận với các ngươi? Ít nhất trước khi chết cũng có thể kéo theo cái đệm lưng, trên đường hoàng tuyền cũng có bạn đồng hành, không phải sao?"
Tào Tử Hào phía sau Lâm Đình Hiên nghe xong thì lớn tiếng nói: "Lâm tướng quân, cứ thế tiến lên bắt bọn họ! Quả bom nổ là cái quỷ gì! Chưa từng nghe thấy bao giờ! Ta cũng không tin chúng ta có nhiều người như vậy còn không bắt được bọn họ!"
Binh lính cũng đi theo cao giọng nói: "Đúng vậy! Để cho bọn họ buông tay chịu trói, cho bọn hắn đường sống mà không chịu, lại còn muốn cầm mười thứ không biết là cái quỷ quái gì tới doa chúng ta? Ngượng ngùng, chúng ta chính là bị dọa mà lớn lên! Không sợ một chút nào! Quả bom nổ đúng không! Ném tới đây đi! Để chúng ta nhìn xem có phải nó có thể nổ tung chúng ta đến tan xương nát thịt hay không!"
"Đúng vậy! Đồng quy vu tận thì đồng quy vu tận! Đừng tưởng rằng chúng ta sợ! Đường đường là một Đại tướng quân lại đi giả chết! Rồi tới đây lấy quặng! Còn muốn chúng ta cúng bái hàng năm! Ta nhổ vào! Nổ tung chúng ta đi! Hôm nay chúng ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là tận trung báo quốc!"
"Phi, người Quách gia luôn nói mình là nhiều thế hệ trung lương, vì nước hy sinh thân mình! Hoá ra vì nước hy sinh thân mình là giả, tận trung báo quốc cũng là giả! Tự ý khai thác mỏ vàng, tự ý tạo binh khí, mưu nghịch tạo phản mới là thật sự!! Ném quả bom nổ đó đến đây đi! Hôm nay chúng ta có tan xương nát thịt cũng phải nói cho các ngươi, cái gì mới gọi vì nước hy sinh thân mình, cái gì gọi là tận trung báo quốc! Lão tử không sợi"
"Đúng vậy. Ném quả bom nổ đó đến đây đi, chúng ta không sợi"
"Ném đi! Chúng ta không sợi"
Một đám binh lính lớn tiếng ồn ào, tiến lên phía trước!
Quách Hùng Binh tức giận tới cười, ông ta thổi thổi mồi lửa trong tay, sau đó châm ngòi cho bấc lửa trên quả bom nổ. "Không sợ đúng không! Vậy thì hãy thử xem uy lực của quả bom nổ này! Một đám người không có kiến thức!" Quách Hùng Binh dùng sức ném quả bom nổ trong tay về nơi có nhiều binh lính nhất! Sắc mặt Lâm Đình Hiên biến đổi, nổi giận gầm lên một tiếng: "Nhanh chóng lui lại!"