Chương 1036: Trừng Ác Dương Thiện, Trừ Bao An Dân
Chương 1036: Trừng Ác Dương Thiện, Trừ Bao An DânChương 1036: Trừng Ác Dương Thiện, Trừ Bao An Dân
Ánh mắt Hoàng Thượng sáng lên: "Cách này hay thật!"
Tam hoàng tử không dấu vết liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, ở phương diện lôi kéo lòng người, thì quận chúa Tuệ An đúng thật là rất giỏil
“Quận chúa Tuệ An nói kỹ một chút!" Hoàng Thượng kích động nói.
Ôn Noãn đành phải nói tiếp: "Thật ra khái quát xuống thì tóm gọn trong vài chữ: Trừng ác dương thiện, trừ bạo an dân!"
"Tội ác của kẻ ác thì phải công khai để cảnh cáo thiên hạ, khiến cho người đời chán ghét các hành động ác độc, biết tạo ác chắc chắn sẽ nhận được sự trừng phạt và báo ứng!
"Trừng ác' có thể đơn giản thô bạo, nhưng 'dương thiện nhất định phải tuyên dương lan rộng bốn phía! Làm việc thiện, hành động vĩ đại, để những phẩm chất tốt đẹp ngấm sâu vào trong người!"
Hoàng Thượng hiếu kỳ nói: "Quận chúa Tuệ An cảm thấy nên tuyên dương lan rộng bốn phía bằng cách nào?"
Ôn Noãn không cần nghĩ liền có thể nói ra, rốt cuộc kiếp trước có xuất hiện một vài phương pháp hữu hiệu!
Nàng nói tiếp: "Nạp Lan quốc có thể ổn định và hòa bình lâu dài, các bánh tánh có thể an cư lạc nghiệp, là nhờ có sự bảo vệ của vô số tướng sĩ, ngày ngày đêm đêm giữ vững cương vị, không sợ hy sinh, dùng thanh xuân và nhiệt huyết đổi lấy!
Có thể nói nếu không có ngàn ngàn vạn vạn binh lính cõng gánh nặng đi trước mở đường, thì sẽ không có những ngày tháng yên bình như bây giờ!
Thần nữ cảm thấy triêu đình cần phải bồi thường bạc cho người nhà của các binh lính đã hy sinh.
Nhưng nên trao như thế nào?
Tốt nhất là thiết lập cơ sở chia công lao cho các tướng sĩ đã hy sinh theo những cấp bậc khác nhau, ví dụ như nhất đẳng công, nhị đẳng công... Vân vân.
Sau đó đưa ra một quy tắc, những tướng sĩ lập được nhất đẳng công thì được nhận bao nhiêu bạc, sau đó có thể cho con cháu họ đi học đường miễn phí, khi tham gia khoa cử chỉ cần đỗ tú tài hoặc cử nhân, có thể được nhận quyền ưu tiên phân bổ vào chức quan, linh tinh.
Cứ làm tương tự với nhị đẳng công, làm sao để bồi thường thích hợp cho công lao các binh lính là được.
Triều đình phải cố gắng hết sức để người nhà bọn họ tuổi già có nơi nương tựa, hài tử có nơi chăm sóc!
Như thế không chỉ thể hiện sự tán thành và tôn trọng đối với các binh lính, mà còn khiến những người lính khác biết sự coi trọng của triêu đình dành cho bọn hol
Chỉ khi cha mẹ con cái có chỗ dựa vào, thì các binh lính mới không còn nỗi lo về saul
Người sống một đời có trách nhiệm với xã tắc, cũng có trách nhiệm với gia đình.
Binh lính có trách nhiệm trọng đại đối với giang sơn xã tắc! Có khi bọn họ vì phải gánh vác tránh nhiệm xã tắc, mà khó có thể hoặc không thể gánh vác trách nhiệm gia đình, nhưng triêu đình có thể giúp đỡ bọn họ.
Ngoại trừ triều đình sẵn lòng giúp đỡ, các bá tánh cũng cảm kích bọn họ, không phải để cho bọn họ im hơi lặng tiếng hy sinh là hy sinh!
Làm thế nào mà các bá tánh mới có thể biết sự hy sinh của bọn họ?
Tốt nhất là tổ chức nghi thức đưa tiễn long trọng cho bọn họ, để ngàn vạn binh lính cùng với các bá tánh thương tiếc cho những binh lính đã hy sinh!
Cứ như thế có thể khiến người đã khuất an giấc ngàn thu, bởi vì sự hy sinh của bọn họ được người đời công nhận, nhớ ơn! Sự hy sinh của bọn họ có giá trị, bọn họ hy sinh là vinh dự tối cao, mãi mãi luôn được người đời cảm ơn nhớ thương!
Thứ hai có thể dương thiện, các bá tánh sẽ tràn ngâp cảm xúc, cảm ơn sự hy sinh của các binh lính.
Như thế giữa triều đình, binh lính, bá tánh mới có thể..."
Ôn Noãn nói những lời này với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, giọng nói nàng êm tai, ngữ khí theo nhịp điệu, đi sâu vào lòng người nghe.
Người nào cũng nghe rất nghiêm túc!
Ôn Noãn nói vô cùng hợp tình hợp lý, khiến người ta tỉnh ngộ, người ở đây ai cũng động lòng trước những điều đói
Binh Bộ thượng thư tràn ngập kích động nói: "Nói rất đúng! Đề nghị này của quận chúa Tuệ An rất hay! Cực tốt!"
Ngũ Thành Binh Mã Tư gật đầu: "Rất hay! Không thể để binh lính hy sinh mà không có tiếng tăm gì! Người đời cũng không biết mà cảm ơn!"
Nhị hoàng tử nghe thấy cũng sửng sốt! Hắn nhìn Ôn Noãn chăm chú tới mức mà quên dời cả mắt!
Đây là những lời mà một tiểu nữ tử mới mười mấy tuổi có thể nói ra hay sao?