Chuong 107: Chu Thi Tinh Ke 1
Chuong 107: Chu Thi Tinh Ke 1Chuong 107: Chu Thi Tinh Ke 1
Ôn Gia Thụy nhìn sắc mặt của On Noãn tốt hơn Lạc nhi một chút, trái tim đang treo lơ lửng cũng được buông xuống.
Vương thị cũng không yên tâm: "Lão tứ, con đi mời đại phu đến kiểm tra cho hai đứa nhỏ xem sao."
Ôn Noãn vừa nghe đã vội nói: "Bà nội, không cần đâu, cháu không sao. Lần trước trong thuốc của công tử Phong cho cháu có một lọ là thuốc giải cảm, thuốc giải cảm ấy ba chúng ta mỗi người đã uống một viên."
Nàng chính là đại phu, cần gì đi mời đại phu.
"Hai phu thê lão tam vẫn còn đang trong bếp đúng không? Để tụi nó mau chóng về nhà đi! Tránh cho Chu thị làm khó dễ tụi nó."
Chu thị là người không muốn thấy hai phu thê lão tam thân thiết với nhà bọn họ, nếu không sẽ tìm cớ để giày vò cả hai phu thê.
Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, Vương thị vẫn không hiểu vì sao Chu thị lại chán ghét Ôn Gia Tường như vậy.
Không lẽ vì lúc bà ta sinh lão tam bị khó sinh sao? Người phụ nữ nào có con mà không mạo hiểm đâu?
Có vài người cho dù khó sinh, vẫn liều chết để sinh ra con mình.
Chu thị thì hoàn toàn khác, bà ta đổ lỗi việc khó sinh lên người lão tam, chỉ cần ông Ôn không có ở nhà thì ngay cả sữa cũng không cho lão tam uống một ngụm!
Đứa nhỏ từ lúc mới sinh ra đã khóc không nổi.
Nếu không phải khi đó bà ấy cũng vừa lúc mang thai, không bao nhiêu lâu cũng sắp sanh nên đã sớm có sữa, vì vậy mới lén bế đứa nhỏ cho nó bú, nếu không có lẽ lão tam đã không sống được đến tận bây giờ.
Bởi vậy có thể thấy được, lòng dạ của Chu thị như sói! Đối với đứa con do chính mình sinh ra cũng có thể tàn nhãn như vậy!
Vương thị chợt nhớ đến sói lớn, cảm thấy dùng sói để so sánh Chu thị thì cũng không đúng, vì lòng dạ chó sói cũng không độc ác đến như vậy!
Chó sói còn có tính người hơn!
Ôn Gia Thụy biết tình cảnh của Tam ca, nên đã nói: "De con đi bảo Tam ca về nhà."
Lúc này, Điền thị đang ở trong phòng bếp nấu nước ấm và canh gừng cho ba người.
Ôn Gia Tường ở bên cạnh giúp đỡ bà ấy, thấy dấu bàn tay trên mặt của vợ mình, ông ấy đau lòng: "Mẹ lại đánh nàng? Bà ấy càng ngày càng quá đáng!"
Mỗi lần tâm tình không tốt đều sẽ trút giận lên người của vợ ông ấy!
Mấy năm nay bởi vì Điền thị không sinh được con nên Chu thị mỗi ngày đều nghĩ cách để tra tấn Điền thị.
Điền thị lắc đầu: 'Không sao, mẹ muốn ông mau về nhà, nếu không cả đời này cũng đừng trở về nữa."
Ôn Gia Tường tức giận nói: "Không trở về!"
Ôn Gia Thụy lúc này đi tới: "Tam ca, tam tẩu mau trở về đi! Có lẽ cha cũng đang tức giận, huynh đi xem thử thế nào, chỗ này cứ để cho đệ là được."
Ôn Gia Tường nghĩ đến ông Ôn, cuối cùng cũng lo lắng: "Vậy huynh trở về xem sao, có việc gì đệ cứ gọi huynh giúp, đừng khách sáo với tam ca."
Ôn Noãn đưa cho Ôn Gia Tường một lọ thuốc: "Tam bá, thuốc mỡ này giúp lưu thông khí huyết, sau khi về nhà thì tam bá bôi cho Tam bá nương một chút là được."
Điền thị vừa nhìn bình thuốc tinh xảo như vậy, vội lắc đầu: "Không cần đâu, mặt của tam bá nương ngày mai là tốt rôi. Noãn nhi cứ giữ lại để dùng đi".
Ôn Gia Tường cảm thấy đau lòng cho vợ của mình, nhưng ông ấy biết bình thuốc mỡ này chắc chắn tốn rất nhiều tiền nên không thể cầm lấy: "Hien tại tam bá sẽ bôi cho tam thẩm của cháu ở đây, không cần mang về, nếu mẹ ta mà nhìn thấy thì cũng sẽ lấy mất. Nếu ngày mai vẫn chưa tan vết bầm thì ta lại đưa tam thẩm của cháu đến đây thoa dược."
Ôn Noãn nhớ đến tính tình kia của Chu thị, thứ tốt như vậy tuyệt đối không thể cho bà ta được lợi nên gật đầu: "Dạ, có gì tam bá cứ đến đây."
Ôn Gia Tường cẩn thận thoa thuốc mỡ lên khuôn mặt sưng đỏ của Điền thị, xong rồi hai người vội vàng trở về.
Nhà cũ.
Chu thị giải thích với ông Ôn một phen về chuyện vì sao bà ta cùng Vương thị đến tận trong sông đánh nhau.
Nói xong bà ta còn lau nước mắt: "Lão tứ không quan tâm đến tình nghĩa huynh đệ, cố ý đem công thức món ăn của chúng ta bán cho tửu lâu là đối thủ một mất một còn của chúng ta, hại cho tửu lâu của lão đại bị tửu lâu Như Ý đoạt hết khách đi! Lượng nhi còn dựa vào bạc kiếm từ tửu lâu để thi tú tài, cử nhân nữa! Ông nói xem lúc này phải làm sao bây giờ?"