Chương 1068: Chỉ Là Một Thợ Săn
Chương 1068: Chỉ Là Một Thợ SănChương 1068: Chỉ Là Một Thợ Săn
Nhìn xeml
Tiểu nha đầu nói gì thì bản thân hắn sẽ làm theo vậy!
Nghe lời biết bao.
Không giống nàng, hắn nói gì, nàng cũng đều không nghe theo.
Chính là bên ngoài đồng ý, nhưng trong lòng thì không bằng lòng!
Một cái phi tiêu trượt xuống lòng bàn tay hắn, hắn nhìn bóng dáng Ôn Noãn đi qua, suy nghĩ đến vấn đề có nên xây dựng lại hình tượng của một phu quân không.
Nếu không, sau này hắn sẽ chẳng có địa vị gì trong nhà!
Ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên lúc này lại dừng ở trên người đang nằm dưới đất.
Quần áo của người này làm từ vải thô, có vài vết máu, trong chiếc giỏ trên lưng của hắn ta còn có mấy con thỏ hoang và vài cung tên, nghiêm túc mà nói chỉ có cung mà không có tên.
Xem ra, hắn ta là một thợ săn của một thôn gần đây.
Ôn Noãn lấy khăn tay ra, vừa che miệng mũi vừa đi đến gần người nọ.
Khăn tay của nàng đã được dùng dược liệu xông qua, vả lại mỗi một góc của tấm khăn đều có một gói thuốc nhỏ.
Tất cả binh lính đầu có một cái, cũng có một túi thơm, đây là vật phẩm cần thiết để chuẩn bị khi đi vào núi sâu rừng già, có thể đuổi muỗi, cũng dự phòng trúng độc từ khí độc.
Đại Hôi cũng đi theo sau Ôn Noãn, nếu người nọ dám giở thủ đoạn thì nó sẽ trực tiếp cắn chết hắn tal
Người nọ cuối cùng cũng ho xong, giọng nói của hắn ta khàn khàn, nói: "Van xin tướng quân hãy cứu thảo dân! Đưa thảo dân đi gặp đại phu! Thảo dân không đi được nữa! Khụ khụ."
Nói xong hắn ta lại ho.
Trong ánh ban mai mờ, Ôn Noãn thấy sắc mặt của hắn ta bầm tím, hơi thở yếu ớt, dáng vẻ hít thở vô cùng khó khăn.
Ôn Noãn ngồi xổm xuống: "Ta chính là đại phu, để ta bắt mạch cho ngươi!"
Hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, một tay duỗi ra.
Ôn Noãn ngồi xổm trực tiếp bắt mạch xem cho hắn ta.
Người nọ vừa nghe thì trong mắt đã hiện lên sự bất ngờ, hắn ta nhìn Ôn Noãn, tiểu cô nương vừa xinh đẹp còn trẻ tuổi như vậy, thế mà lại là đại phul
Nhưng mà vào lúc hắn ta ngẩng đầu nhìn Ôn Noãn, đã nhịn không được lại muốn hol
Hắn ta lập tức cúi đầu, đem mặt mình chôn trong cánh tay, không cho hơi bệnh của mình lây qua Ôn Noãn: "Khụ khụ'
Hắn ta cảm thấy bản thân mình bị như thế này, là do mấy hôm trước khi hắn ta vào thành để bán con mồi, đã gặp một đám người, do đó bị bọn họ lây bệnh!
Hàng năm hắn đều săn thú nên thân thể rất khỏel
Quanh năm suốt tháng cũng không sinh bệnh lần nào, vậy thì làm sao lại đột nhiên đổ bệnh!
Ôn Noãn tất nhiên cũng lưu ý hành động rất nhỏ này của hắn ta, nàng không thể không hỏi: "Ngươi bị bệnh gì? Vì sao hơn nửa đêm lại xuất hiện tại núi sâu này?"
Sau khi người nọ ho xong mới trả lời: "Ta cũng không biết mình bị bệnh gì. Ta chỉ là một thợ săn trong thôn dưới chân núi, ta muốn vào sâu trong rừng để săn một số con mồi kiếm chút bạc. Không ngờ ngày đầu tiên lên núi săn thú, thân thể đã không khỏe, cứ nghĩ rằng không có việc gì, khụ khụ, nhưng mà càng lúc càng không thoải mái. Chỉ có điều trong nhà còn có lão mẫu thân bị bệnh, không có bạc để xem bệnh, nếu không bắt được con mồi đem về sẽ không thể đổi bạc. Khụ khụ, vì vậy thảo dân mới cắn răng cố gắng, không ngờ tối qua thân thể đã không còn sức lực, ho cũng càng ngày càng nặng! Khụ khụ, thật sự không chịu nổi nữa nên muốn dự tính xuống núi tìm đại phu, thế nhưng đi cả một đêm vẫn chưa ra ngoài, khi thảo dân thật sự không thể đi được nữa thì gặp mọi người."
Vốn dĩ hắn ta còn gặp một con hươu, không ngờ hắn ta lại không có sức để bắn chết con hươu đó, còn lãng phí mũi tên duy nhất của hắn tal
Vì mũi tên đã cắm lên chân sau của hươu, con hươu kia bỏ chạy còn bản thân hắn ta cũng đuổi theo không kịp, nghĩ đến đây trong lòng hắn ta càng thêm daul
Hít thở cũng càng thêm khó khăn!