Chương 1071: Người Nam Cương
Chương 1071: Người Nam CươngChương 1071: Người Nam Cương
Năm ngày?
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên thoáng nhìn qua nhau, thời gian là năm ngày, sau khi vào thành có thể đã lây bệnh cho rất nhiều người!
Sau đó người này truyền người kia.
Những người bị bệnh lại chạy về thôn của mình hoặc những nơi khác.
Quả thật không dám tưởng tượng!
Ôn Noãn hỏi: "Ngươi có biết người kia ở thôn nào không? Từ đâu đến đây, vả lại có nghe thấy bọn họ nói đi đến nơi nào làm công không?”
Cho dù thế nào cũng phải nhanh chóng tìm ra mười mấy người kia, phải mau chóng điều tra ra bọn họ, còn có những nơi mà những người ấy đã đi qua trong năm ngày này!
Chuyện này, nếu dịch chuột bùng nổ thì đối với Nạp Lan quốc chính là nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm!
"Thảo dân dường như đã nghe bọn họ nhắc đến kinh thành, phần huyện nào đó. Còn nói vài chỗ khác! Thảo dân nghe giọng nói của bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, không giống như người của vùng này mà giống như người của quốc gia khác!"
Trong lòng Ôn Noãn lộp bộp.
Thời gian năm ngày, vậy lúc này có lẽ đã đến kinh thành rồi!
Càng không cần nói đến huyện Phần, vì nó cách Phong thành không quá xa.
Nếu những người đó cố tình lây.
Hậu quả thật sự không dám nghĩ tới!
Lúc này cũng không phải ở hiện đại, có thể nhắn tin qua lại, nếu có bất cứ thông tin lớn nào thì có thể đăng lên weibo hoặc gửi vào trong vòng bạn bè, xuất hiện ở tin tức thời sự, cũng như các tin tức buổi sáng, buổi trưa, buổi tối và các kênh khác, còn có thể tìm được người đã từng tiếp xúc.
Lâm Phong sợ đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Cái gì? Bọn họ thật sự nói đi kinh thành, còn đi rất nhiều nơi ở Phong huyện?"
Chuyện này nghe qua giống như họ đang cố ý lây lan dịch chuột!
Thảm!
Trong đôi mắt lạnh như băng của Nạp Lan Cẩn Niên hiện lên một tia sát khí: "Vì sao ngươi nghe ra được giọng nói của bọn họ giống như của người ở quốc gia khác?"
Thợ săn như bị khí lạnh trên người Nạp Lan Cẩn Niên tỏa ra khiến cho sợ hãi, hắn ta bỗng thấy căng thẳng: "Thảo dân thường xuyên đi vào thành để bán thú săn được, mà nơi này của chúng thảo dân cách biên giới Đông Lăng không xa, đôi lúc cũng sẽ gặp được người của Đông Lăng, cũng gặp qua thương nhân của Nam Cương, nên thảo dân mới cảm thấy giọng nói của bọn họ khi nói chuyện so với giọng nói của người Nạp Lan quốc chúng ta có điểm khác nhau, thảo dân vừa nghe đã nhận ra."
"Vậy ngươi cảm thấy bọn họ là người quốc gia nào?" Nạp Lan cẩn Niên nhìn hắn ta.
Thợ săn thấy hắn nhìn mình như vậy cũng căng thẳng, nhưng biết đây là chuyện lớn nên hắn ta nói: "Thảo dân cảm thấy đó là người của Nam Cương, vì vóc dáng của người Nam Cương có hơi nhỏ, thảo dân lúc ấy còn hỏi họ có phải người của Nam Cương không, nhưng bọn họ không trả lời thảo dân."
Ôn Noãn nhíu mày, Đông Lăng, Nam Cương, đều không chịu sống yên ổn một ngày!
Ôn Noãn cũng không nghi ngờ lời của thợ săn này là gian dối, nếu hắn ta cố ý đến lây bệnh dịch chuột cho họ, vậy thì vừa rồi vào lúc hắn ho, hắn ta sẽ không vô thức che mũi và miệng của hắn ở trong cánh tay...
Hơn nữa Ôn Noãn thấy trên cánh tay của hắn có vài vết sẹo, cũng không biết là móng vuốt của động vật nào.
Nàng còn ngửi được một mùi hương của bùn đất và lá cây mục rữa của núi rừng nguyên thủy, từ tên người của hắn ta.
Đây là vào lúc hắn ta quỳ trên mặt đất chờ đợi con mồi xuất hiện nên bị dính vào người.
Bởi vì kiếp trước nàng cùng đại ca của mình đã từng tiếp nhận đặc huấn ở rừng mưa, cho nên nàng có chút mẫn cảm đối với mùi này.