Chương 1074: Giác Ngộ Của Đại Hôi
Chương 1074: Giác Ngộ Của Đại HôiChương 1074: Giác Ngộ Của Đại Hôi
Chuyện này rất quan trọng, tốt nhất là để hoàng huynh mau chóng biết tin, hơn nữa còn lên công tác chuẩn bị!
Dân cư trong kinh thành dày đặc, ngày mai là lễ Thất Tịch, mỗi năm trước và sau mấy ngày Thất Tịch thì đường xá bỗng dưng sẽ náo nhiệt hẳn lên, chen đầy, nếu những người đó là người của quốc gia khác cố ý đến lây bệnh dịch chuột, vậy hậu quả không dám tưởng tượng!
Nhưng mà Lâm Phong ra roi thúc ngựa quay về, bây giờ quay lại kinh thành nhanh nhất cũng phải là chiều mai.
Ôn Noãn giao tờ giấy đã viết xong phương thuốc và biện pháp phòng dịch cho Lâm Phong: "Lâm Phong, ngươi ghé qua Thế Xương hầu phủ một chuyến, giúp ta thông báo cho mấy người nhị tỷ là không được ra ngoài bán hoa vào ngày lễ Thất Tịch. Mấy ngày gần đây cũng không được đi ra ngoài bán hoa."
"Rõ! Thuộc hạ chắc chắn sẽ thông báo." Lâm Phong nhận lấy phương thuốc và phương pháp phòng dịch từ tay Ôn Noãn, trong lòng thầm thăm hỏi mười tám đại tổ tông của những yêu tinh hại người đó!
Hắn định đi theo bên cạnh chủ tử để giết địch!
Hắn muốn nhìn thấy tư thế oai hùng trên chiến trường của quận chúa Tuệ Anl
Bây giờ...
Ôôôô...
Lâm Phong thầm mắng chửi trong lòng rồi nhanh chóng rời đi.
Mắt Ôn Noãn nhìn trời xanh: "Ngày mai là lễ Thất Tịch, nếu có Tiểu Hắc ở đây thì tốt rồi"
"Ừ"
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên cũng cảm thấy không có Tiểu Hắc bên cạnh đúng là phiên phức thật, nếu để Tiểu Hắc bay về, giữa trưa hôm nay hoàng huynh sẽ nhận được tin.
Tiểu Hắc đã được phái đến phủ Giang Hoài, nó trở thành nhịp cầu nội ứng ngoại hợp giữa Lôi Đình và Nạp Lan Cẩn Niên.
Không biết khi nào Tiểu Ngốc mới trưởng thành? Nạp Lan Cẩn Niên cảm thấy cần phải nhanh chóng đào tạo ra một Tiểu Hắc khác!
Đáng tiếc mấy năm nay mãi mà vẫn chưa tìm được một con chim có linh tính như Tiểu Hắc!
Cũng chẳng tìm được một con sói có linh tính như Đại Hôi!
Đại Hôi: "..."
Bỗng dưng Đại Hôi cảm nhận được nguy cơ, có phải gần đây chủ tử và tiểu tỷ tỷ giao cho Tiểu Hắc hơi nhiều việc đúng không?
Tiểu Hắc có gì tốt?! Vào chiến trường cũng chẳng thể giết địch!
Nhưng mà Đại Hôi nghĩ đến việc Tiểu Hắc biết chữ, còn biết bay!
Có thể phi vạn dặm một ngày để truyền tin qua lại.
Nghĩ như thế thì nó có hơi buồn bực.
Bốn chân của nó cũng chẳng nhanh bằng đôi cánh của Tiểu Hắc!
Hơn nữa còn thất học!
Đại Hôi nghĩ đến Tiểu Hắc biết chữ, vợ Tiểu Hắc biết chữ, con trai, cháu trai tương lai của Tiểu Hắc đều biết chữ.
Bản thân nó không biết chữ, Tiểu Bạch không biết chữ, con trai, cháu trai của mình không biết chữ.
Thế hệ này nối tiếp thế hệ khác. Càng nghĩ càng thấy ớn!
Đại Hôi bị dọa sợ rồi!
Nó ôm chặt đùi Ôn Noãn: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ nhất định phải dạy ta học chữ!"
Nó không muốn đời đời thất học!
Thất học là lạc hậu, lạc hậu thì sẽ bị đánh!
Tiểu tỷ tỷ nói, trong tương lai, cuộc sống của người thất học sẽ khổ sở hơn người có tri thức nhiều, hơn nữa rất dễ bị kỳ thị!
Bây giờ nó vẫn chưa bị kỳ thị, nhưng đã bị khinh thường!
Tuyệt đối không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra!
Nó là một con sói vừa có dã tâm vừa biết cố gắng vươn lên!
Ôn Noãn cúi đầu nhìn Đại Hôi đang ôm mình dùng sức vẫy đuôi, vuốt ve đầu nó: "Đại Hôi, sao vậy?"
Đại Hôi nhìn thoáng qua Vạn Quân đang thu dọn giấy và bút mực.
Trong nháy mắt Ôn Noãn hiểu ngay: "Có phải ngươi muốn học chữ không?"
Một nữ sĩ binh đi tới dò hỏi xem thử xuất phát được chưa, vừa hay nghe thấy lời này của Ôn Noãn thì khóe miệng co cứng.
Quận chúa Tuệ An thế mà lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như thế này?
Một con sói thì làm sao biết học chữ?
Nàng cũng chỉ biết vài chữ thường gặp mà thôi!
Ví dụ như tửu lầu, y quán, hiệu thuốc, tiệm vải vân vân.
Không nghĩ tới nàng nhìn thấy con sói kia dùng sức gật đầu!
Ôn Noãn cười: "Quả nhiên Đại Hôi là một chú sói biết cố gắng phấn đấu! Được, chờ lần này thắng trận quay về, †a tự mình dạy ngươi!"
Đại Hôi gật đầu, sau đó nó chỉ mây trắng trên bầu trời.
Ôn Noãn liền hiểu rõ: "Được rồi, dạy cả Tiểu Bạch luôn!"
Chẳng qua não của Tiểu Bạch hình như không đủ thông minhl
Chắc phải bổ sung thêm DHA để bồi bổ trí não cho Tiểu Bạch!