Chương 1092: Lửa Lan Rộng
Chương 1092: Lửa Lan RộngChương 1092: Lửa Lan Rộng
Gió nổi lên!
Một thôn dân bị gió mạnh thổi bay, giật mình một cái, hắn ta mở cổ họng, hét lên: "Thảm rồi! Gió nổi lên rồi! Mọi người, nhanh lên! Nhanh lên!"
"Chết tiệt, ngày thường nóng đến nỗi không có lấy một ngọn gió. Rừng đang cháy thì gió lại nổi lên! Ông trời đang đùa giỡn với chúng ta sao?”
"Người xui xẻo, uống miếng nước cũng sẽ chết đuối, ngươi đã nghe nói qua chưa? Mau tìm biện pháp khống chế lửa núi này lan tràn đi! Nếu không sẽ thiêu đốt thôn ở phía dưới!"
"Đỉnh núi bên đó trồng rất nhiều cây ăn quả và nuôi một ít gà vịt, không được để ngọn lửa này đi qua đó!"
"Không đời nào."
Thôn trưởng cũng bị gió to kích thích, ông ấy giậm chân: "Trời ạ, sao lại nổi gió thế này! Để người ta sống đi chứ! Mau lên, mau đi qua đó chặt cây!"
Ông ấy vẫy tay, một vài thôn dân đi theo ông ấy.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn tro tàn và khói dày đặc bay lên không trung, thổi về phía những ngọn đồi xanh ở phía xa theo hướng gió.
Dù khu cách ly rộng hơn trăm mét nhưng dường như vẫn chưa dul
Mùa hè nắng nóng, lửa dày đặc, nhiệt độ cao có thể làm khô cây và bốc cháy!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hướng gió, nói một cách quả quyết: "Hai trăm binh lính từ phía đông đi đến phía tây để chặt cây, chặt những cây cao trước! Nhanh lên!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ngọn lửa, quyết định mở một khu cách ly khác.
Lửa cháy bừng bừng, mặt trời đang thiêu đốt.
Lại có thêm một khu vực khác đang bốc cháy, giống như sẽ không bao giờ kết thúc!
Mọi người đều có chút tuyệt vọng!
Tuy tuyệt vọng nhưng không bỏ cuộc.
Không khí xung quanh đang nóng như thiêu đốt!
Sức nóng đó thực sự có thể làm bỏng da.
Có rất nhiều binh lính được giải cứu ở lần đầu tiên, quần áo của họ bị đốt cháy, da của họ cũng bị bỏng!
Bây giờ nhiều nơi trên cơ thể họ có những vết phồng rộp, hoặc những vết bỏng nặng, có máu và mồ hôi.
Sau sáu bảy canh giờ ròng rã, những binh lính chỉ nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, vừa mệt vừa đói khát.
Một số binh lính không thể chịu đựng được nữa, bị bất tỉnh, thậm chí một số binh sĩ còn bị sốc nhiệt!
Nhưng người lính tỉnh táo vẫn tiếp tục dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình để dập tắt ngọn lửa muốn hủy diệt trời đất này!
Lão trưởng thôn bật khóc khi chứng kiến cảnh từng binh lính suy sụp.
"Tại sao lại bốc cháy! Tại sao lại bốc cháy! Cái tên khốn phóng hỏa đó!"
"Nếu để ta biết là ai phóng hỏa, ông đây sẽ đốt nhà hắn ta!"
"Đồ khốn nạn, sao hắn không chết đi! Đúng là tạo nghiệp! Gây ra họa lớn như vậy!"
Những binh lính bị ngất và hôn mê do sốc nhiệt đã được đưa đến nơi an toàn, được một số người dân gần đó chăm sóc. Những người dân này đều là người già, phụ nữ và trẻ em trong thôn. Bọn họ không thể giúp dập lửa nên đã mang theo một ít lương khô và nước cho lực lượng cứu hỏa.
Nhưng thôn dân không mang nhiều lương thực lắm, những binh lính xấu hổ không dám ăn, cho nên đều nhường thôn dân ăn, ai chịu không nổi thì mới tiến lên uống nước, rồi lại chạy đua với thời gian để dập lửa!
Bận rộn từ sáng cho đến gần trưa.
Quan phủ dẫn theo nha môn và những người dân chạy đến, gần 200 người!
Họ cũng đẩy xe chở nước ở nha môn đến đây, tổng cộng có hơn hai trăm xe.
Ngày càng có nhiều người đến dập lửa.
Thôn dân ở gần đó thấy khói dày đặc bốc lên trời, biết cháy rừng, trưởng thôn đã tự ý dẫn người dân đến ứng cứu.
Lúc này, không thể đếm được có bao nhiêu người đến chữa cháy.
Quan binh chỉ huy thôn dân thành lập hàng chục đội gánh nước từ sông trong thung lũng lên sườn núi với khoảng cách giữa các đội là khoảng một mét!
Một người đổ đầy nước từ sông vào hai thùng gỗ rồi nhấc lên. Người đó chỉ cần quay người lại, bước một bước, đặt hai thùng nước cách xa nửa mét, người phía sau có thể tiến một bước đồng thời xách hai xô nước trên mặt đất lên, rồi lại xoay người đặt cách xa nửa mét, để hai xô nước lần lượt được đưa lên núi.