Chương 1097: Phu Thê Ân Ai
Chương 1097: Phu Thê Ân AiChương 1097: Phu Thê Ân Ai
Cơ thể Vương Kiêu hơi cứng đờ, ông ấy làm như không có việc gì xoay người lại, đùa nghịch ống tay áo một chút, vẻ mặt ảo não nói: "Vừa rồi đi đường có chút vội, quần áo không cần thận bị mắc vào cành hoa, rách rồi.
Vi phu nghĩ có nên quay về thay đổi một bộ quần áo khác lại đến gặp phụ vương. Nhưng mà quay về đổi một bộ quần áo khác sẽ chậm trễ một chút thời gian, không đổi thì lại quá thất lễ. Sao quận chúa lại đến đây?"
"Ta đến đưa canh sâm cho phụ vương, nghe mẫu hậu nó tối hôm qua phụ vương thức một đêm không ngủ."
Vương Kiêu nhìn thoáng qua tỳ nữ phía sau Hoài Nguyệt quận chúa, đúng là đang bưng một cái khay, trên đó có một cái chén.
Vừa rồi ông ấy nghe quá tập trung, Hoài Nguyệt đi đường vẫn luôn rất nhẹ nhàng, tỳ nữ này là người có võ công, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thế nên không có chú ý thấy bọn họ đến gần.
Hoài Nguyệt quận chúa đi đến bên người ông ấy, nhìn thấy trên ống tay áo của ông ấy thật sự bị thứ gì kéo rách một chút, bà ta khe mỉm cười: "Chuyện như vậy phụ vương sẽ không trách tội, lại nói phu quân có lòng che giấu, cũng chưa chắc phụ vương sẽ phát hiện ra. Không phải sao?"
Đáy lòng Vương Kiêu căng thẳng: "Vi phu vẫn nên trở về thay đổi một bộ quần áo khác đi!"
Hoài Nguyệt quận chúa kéo ông ấy: "Tới tới lui lui quá phiên toái, chúng ta cùng nhau vào thôi!"
Hoài Nguyệt quận chúa khoác cánh tay của Vương Kiêu : "Phu quân, chúng ta đi thôi!"
"Ừm." Vương Kiêu khẽ lên tiếng.
"Ta cũng hầm một bát canh sâm cho phu quân, lát nữa đi gặp phụ vương xong, chàng trở về uống đi!" Hoài Nguyệt quận chúa dịu dàng nói.
Một bàn tay rũ xuống của Vương Kiêu không khỏi siết chặt, nhưng trên gương mặt ông ấy không lộ ra điều gì, cười gật đầu: "Được."
Mấy chục năm trước vì một chén canh sâm, ông ấy thành quận mã của Hoài Nguyệt quận chúa.
Cứ thế uống mấy chục năm, nhưng mà gan đây tình hình sức khỏe của ông ấy càng lúc càng tệ, hai ngày trước ông ấy mới biết mình trúng độc.
Cũng không biết có phải vì canh sâm này hay không...
Nhưng cũng không quan trọng.
Dù sao ông ấy cũng sắp thành công lui thân rồi.
Coi như mình thiếu nợ nàng dil
Ông ấy buông lỏng nắm tay, hai người khoác tay nhau đi về hướng thư phòng, nghiễm nhiên là một đôi phu thê mặn nồng.
Trong thư phòng.
Trương Phú bẩm báo với Hoài Nam Vương: "Vương gia, phóng lửa đốt núi đã thành công ngăn chặn đội ngũ binh lính tinh anh của quân địch, quân địch tử thương vô sốt"
Hắn ta không dám lại quá gần, ở rất xa nhìn thấy từng khối thi thể được người khiêng ra ngoài, trên sườn núi cũng có rất nhiều người nằm.
Hoài Nam Vương nghe vậy vui mừng đứng lên: "Ha ha, tốt!"
Ông ta biết ngay mà, gần nhất nhiều gió hanh khô, một khi núi rừng cháy, chắc chắn thế lửa sẽ rất mạnh mẽ.
Chắc chắn Nạp Lan Cẩn Niên sẽ dẫn dắt binh lính đi chữa cháy!
Nếu hắn không chữa cháy, giờ đó là nửa đêm, chờ đến lúc hừng đông các bá tánh phát hiện ra, không biết ngọn lửa đã đốt cháy bao nhiêu đỉnh núi!
Nói không chừng có thể đốt cháy mấy cái thôn dưới chân núi.
Dù sao phía sau mỗi nhà mỗi hộ đều chất đống củi lửa, những đống củi lửa đó sẽ bị những tro bụi mang theo tia lửa đốt cháy, chuyện này không phải rất dễ dàng xảy ra sao?
Chuyện này có thể nói là trời giáng họa lớn, ông ta càng có thêm cớ để nói, binh lính triều điêu phóng lửa đốt núi, không màng an nguy của dân chúng, trời đất khó dung thal
Nếu Nạp Lan Cẩn Niên mang theo binh lính đi chữa cháy, cháy rừng đâu dễ dập tắt như vậy? Vừa lúc nơi đó cách khá xa nguồn nước, nguồn nước nằm ở chân núi, nơi cháy là giữa sườn núi!
Không có thùng nước, bọn họ chỉ có thể chặt cây chữa cháy, nhưng mà một khi đã cháy rừng thì thế lửa rất hung dữ, không đốt chết bọn họ thì cũng làm cho bọn họ mệt chết!
Hoài Nam Vương biết bọn họ đi bộ nhiều ngày như vậy, vừa đói vừa mệt, lại cứu một hồi cháy rừng, làm sao còn sức lực!
Huống chỉ đội quân của Tuệ An quận chúa và Cẩn Vương còn tách ra.
Chỉ có một vạn binh lính chữa cháy.
"Cẩn Vương có chết trong biển lửa không?"
"Bẩm Vương gia, Cẩn Vương không có."
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng nói của thủ vệ vang lên: "Vương gia, Hoài Nguyệt quận chúa cùng Vương tướng quân cầu kiến."