Chương 1100: Khám Và Phát Thuốc Miễn Phí
Chương 1100: Khám Và Phát Thuốc Miễn PhíChương 1100: Khám Và Phát Thuốc Miễn Phí
Thái y trong Thái Y Viện nghe vậy, đều khổ không nói nên lời.
Các huyện thành xung quanh đều không tìm thấy loại dược liệu kia, lại đến huyện thành xa hơn một chút, trong vòng ba ngày, cho dù xây cầu Hỉ Thước cũng không thể mang dược liệu trở vê được!
Nhưng mà bọn họ đã phái người đến huyện thành xa hơn mua, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được!
Các thái y căng da đầu nói vâng, lúc này lại có tin tức tốt truyên đến: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngoài cửa thành, Giả thần y của Thần Y Cốc đang chữa bệnh từ thiện, hơn nữa còn miễn phí cung cấp chén thuốc phòng bệnh dịch chuột!"
Các thái y nghe vậy đều trăm miệng một lời nói: "Thật sự?"
"Thật sự! Thật sự! Chuyện lớn như vậy, hạ quan không dám nói dối!!" Người này cũng là thái y của Thái Y Viện, mấy ngày nay hắn ta đều rời khỏi Kinh Thành đi đến các thành trì lân cận tìm dược liệu, vừa mới trở về thì gặp Giả Tĩnh Như miễn phí chữa bệnh từ thiện ở cửa thành.
Vốn dĩ hắn ta cũng không tìm được đủ dược liệu, đang lo lắng không biết phải hồi bẩm thế nào với Hoàng Thượng, giờ thì tốt rồi!
Có người của Thần Y Cốc miễn phí chữa bệnh từ thiện và đưa chén thuốc, còn có thể giúp triều đình tiết kiệm một khoản bạc, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ rất vui mừng!
Tất cả thái y trong Thái Y Viện nghe được lời này thì đều thờ dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đệ tử của Thần Y Cốc đúng là có tấm lòng bồ tát, nghe nói dịch chuột ở Đông Lăng quốc cũng là Giả cô nương này khống chế. Không ngờ dịch chuột ở Đông Lăng quốc vừa hết, nàng lại trùng hợp đến Nạp Lan quốc của chúng ta! Thật đúng là đưa than trong ngày tuyết!"
"Tôn chỉ của Thần Y Cốc chính là tấm lòng nhân từ của người làm thầy thuốc, hành y cứu đời! Có Thần Y Cốc ra tay giúp đỡ, lần này chắc chắn chúng ta có thể bình an vượt qua dịch chuột!"
Các thái ý trong Thái Y Viện sôi nổi ca ngợi nói.
Hoàng Thượng lại trâm mặt xuống: "Khoe khoang cái gì? Một chút dịch chuột cũng không trị được! Phải để người ngoài đến giúp đỡ? Có mất mặt không?!"
Dứt lời, Hoàng Thượng vung ống tay áo, nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên không kịp phòng bị, Lâm công công còn chưa kịp nói câu "Có việc khởi tấu, không việc bãi triều", chỉ có thể vội vàng ném lại hai chữ "Bãi triều!", sau đó nhanh chóng đi theo bóng người đã sắp biến mất của Hoàng Thượng.
Trên đại điện lặng ngắt như tờ.
Các quần thần đều đồng tình nhìn về phía các thái y của Thái Y Viện.
Các thái y của Thái Y Viện đứng thẳng bất động trên đại điện, gương mặt xanh đỏ đan xen.
Các thái y mặc kệ chuyện triều chính, ngày thường đều không cần lâm triều.
Mà có rất nhiều lúc Hoàng Thượng gọi bọn họ đến cũng là vẻ mặt hiền hòa, cho dù không phải thì cũng là vẻ mặt không để lộ buồn, vui hay tức giận gì.
Hoàng Thượng tại vị nhiều năm như vậy, rất ít khi tỏ thái độ với đại thân như vậy!
Lần này còn nổi giận trước mặt văn võ cả triều.
Mọi người đều bị dọa sợ rồi!
Một lúc lâu sau, Lý thừa tướng đi đến trước mặt viện chính Thái Y Viện, an ủi nói: "Phương thái y đừng buồn, hiện tại loạn trong giặc ngoài, Hoàng Thượng đang phiên lòng, cho nên giọng điệu nói chuyện mới nặng nề như vậy! Mấy ngày nay chúng tôi vào triều sớm, mỗi ngày cũng đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ không cẩn thận làm sai chuyện gì."
Viện chính Thái Y Viện lắc đầu: "Không có việc gì, là chúng tôi làm không đúng, Hoàng Thượng nói rất đúng, quá mất mặt! Thừa tướng đại nhân, hạ quan cáo lui, hạ quan vẫn nên nhanh chóng sắp xếp chuyện cách ly bá tánh, không thể lại làm Nạp Lan quốc mất mặt!"
Người của Thần Y Cốc đã tới chữa bệnh từ thiện, vậy mà thái y của Thái Y Viện bọn họ vẫn không tỏ vẻ gì, như vậy bá tánh sẽ cảm thấy triều đình vô dụng!
Lại nói, mặc dù người của Thần Y Cốc ra tay giúp đỡ, nhưng là người ta miễn phí đưa chén thuốc cũng không có khả năng ngày nào cũng đưa tặng, cho nên vẫn nên nhanh chóng tìm được dược liệu, cũng phải trấn an những bá tánh chưa bị nhiễm dịch chuột, làm tốt công tác cách ly.
Lý thừa tướng gật đầu: "Được, Phương thái y đi bận việc đi!"