Chương 112: Tạm Được
Chương 112: Tạm ĐượcChương 112: Tạm Được
Trời tờ mờ sáng, sương mù vẫn còn nhiều, nhân gian khắp nơi trắng xoá.
Đại Hôi cùng Tiểu Hắc đạp lên lớp sương mù dày nặng, mang theo con mồi của hôm nay tới cửa.
Buổi sáng hôm nay không cần chuẩn bị cơm sáng cho Nạp Lan Cẩn Niên, sau khi Ôn Noãn cho hai con vật ăn no thì lấy ra hai tấm bản vẽ đưa cho Đại Hôi: "Dem nó giao cho chủ tử nhà ngươi."
Đại Hôi lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ đã biết, sau đó mới cùng Tiểu Hắc rời đi.
Chỉ là lúc này hai con vật nhỏ không về toà nhà lớn trên núi mà lại chạy theo hướng vào sâu trong núi.
Trong núi sâu sáng sớm vẫn có sương mù dày đặc, nhưng mà có một mảnh sân huấn luyện đang rộng mở đã rất náo nhiệt.
Tốp năm tốp ba binh lính đang đánh nhau ở nơi đó, huấn luyện đông đúc, âm thanh binh khí va chạm, ủng hộ, tiếng quát lớn nổi lên bốn phía.
Khu vực huấn luyện bắn tên ở một góc trong sân, hai mươi mũi tên xuyên thấu tầng tầng lớp lớp sương mù, thế như chẻ tre hoàn toàn cắm vào bức tường gạch xanh cách đó năm mươi mét, chỉ để lại nửa mũi tên đang run nhè nhẹ trên tường.
Ngay sau đó một tràng âm thanh tiếng hoan hô, vui mừng truyền ra:
"Gia, thành công!
"Thành công!"
"Xuyên qua vách tường, độ chính xác cao, uy lực thật lớn, gọi là binh khí uy lực nhất quốc gia cũng không sail"
"Có binh khí uy lực nhất quốc gia rồi thì biên giới Nạp Lan quốc của chúng ta sẽ được bình yên rồi!"
"Quách cô nương quá thông minhl"
"Đúng thật là vũ khí đại sư, thật là làm người khâm phục."
Khóe miệng Quách Minh Diễm nâng lên, toàn thân mặc y phục đỏ vô cùng chói mắt, đến màn sương mù dày đặc cũng không che được sự đắc ý của nàng ta.
Nàng ta hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên người nam tử tuấn tú bên cạnh, trong mắt có chút mong đợi, chờ hắn nói một cái gì đó.
Nam tử mặc một bộ áo choàng dài màu xám bạc, nửa người chìm vào trong màn sương mờ ảo, một tay hắn chắp ra sau lưng, dáng vẻ cao lớn tuấn tú đang nhìn mũi tên còn đang run rẩy trên tường phía xa, vẻ mặt lạnh lùng, làm mọi người không đoán được hắn vừa lòng hay là không hài lòng.
"Cẩn Vương, cái nỏ liên châu hai mươi phát này như thế nào? Đây chính là so..." Vẻ mặt Quách Ứng Cường kiêu ngạo, tuy rằng hắn chỉ có một nữ nhi, nhưng nữ nhi này còn lợi hại hơn rất nhiêu so với nam tử! Hoàn toàn xứng đáng với câu cân quắc không nhường tu mil
"Tạm được."
Mọi người: ”...'
Loại thần binh có uy lực lớn như này cũng chỉ đổi lấy một câu tạm được của Cẩn Vương hay sao?
Biểu cảm tươi đẹp của Quách Minh Diễm cứng đờ, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi một chút, nàng cố gắng nở một nụ cười: "Đúng là tạm được, cái này chỉ là có uy lực giống với cái mà người Tây Nhung làm được, vẫn còn cần tiếp tục nỗ lực làm được binh khí có thể xuyên qua được vách tường!"
Tuy rằng nàng đang cười, nhưng trong lòng lại nặng tu giống như màn sương mù lúc sáng sớm trên vùng núi sâu này.
Nạp Lan Cẩn Niên xoay người rời đi, vừa đi được vài bước thì thấy một con sói màu xám chạy tới, dạo một vòng quanh Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó nâng đầu sói lên, lắc lắc cái đuôi, ý bảo hắn tiếp nhận đồ vật trong miệng nó.
Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến cái gì, sờ sờ đầu Đại Hôi rồi mới nhận lấy.
Một tay hắn nhẹ nhàng vung lên, hai tờ giấy được gấp chỉnh te lập tức mở ra.
Lâm Tinh tiến lên nhận lấy hai tờ giấy thật dài, mở nó ra trước mặt Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua, mắt lạnh chợt lóe, nghiêm túc nhìn kỹ.
Nửa phút đã qua đi, mọi người quay lại nhìn nhau, trí nhớ của Cẩn Vương rất tốt, câu nói "đọc nhanh như gió" cũng không đủ để hình dung tốc độ này.
Đến cả một tấm bản đồ dài năm mét của địch quốc cũng chưa thấy hắn xem lâu như vậy.
Đôi mắt đảo qua liên tục đã nhớ rõ tất cả địa hình trên bản đồ trong lòng.
Vậy mà hai tờ giấy này vẽ cái gì?