Chuong 1127: Tro Ve
Chuong 1127: Tro VeChuong 1127: Tro Ve
Công thành nhanh hơn dự đoán, kết thúc rất thuận lợi.
Phủ Hoài Nam là Lâm Đình Hiên phụ trách dẫn binh đi tấn công, Hoài Nam vương đã chết, chắc chỉ hai ngày nay là có thể thành công thu lại phủ Hoài Nam.
Công việc thu dọn chiến trường sẽ giao cho Đường tướng quân làm.
Nạp Lan Cẩn Niên dặn dò Đường tướng quân một số công việc cần chú ý, hai vạn binh lính tinh anh cũng ở lại cùng nhau thu dọn chiến trường.
Sau khi đại chiến kết thúc được một canh giờ, hai người đón mặt trời lặn, chạy về hướng Kinh Thành.
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đã ngày đêm liên tiếp lên đường suốt ba ngày bốn đêm.
Hiện tại đã là cuối giờ sửu, hai người đi vào một trạm dịch gần nhất nghỉ chân, dự định ở đây nghỉ ngơi một hai canh giờ, sáng mai tiếp tục lên đường.
Ngày mai lại chạy một ngày một đêm là có thể tới Kinh Thành.
Trong tháng này, hai người không có ngày nào được ngủ ngon giấc, nếu cứ tiếp tục lên đường như vậy, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Phòng của hai người kề sát bên nhau, Ôn Noãn đứng ở ngoài phòng, đang muốn nói ngủ ngon với Nạp Lan Cẩn Niên, chợt thấy đôi mắt hắn thâm đen và ẩn sâu sự mệt mỏi, nàng nhịn không được mà nhón mũi chân lên, hôn một cái vào trán Nạp Lan Cẩn Niên: "Nghỉ ngơi sớm một chút! Ngủ ngon."
Dứt lời, Ôn Noãn lập tức đẩy cửa ra đi vào, sau đó đóng cửa lại vang lên một tiếng phanh.
Gương mặt nàng nhịn không được hơi nóng lên.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn một nam tử.
Hai đời làm người, lần đầu tiên.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của hắn, nàng nhịn không được!
Nếu không phải bởi vì mình thì hắn cần gì phải làm như vậy?
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn sờ cái trán mình, nơi đó hình như vẫn còn vương lại một chút cảm xúc ấm áp mềm mại.
Khóe miệng hắn không nhìn được mà khẽ nhếch lên, giờ phút này trái tim cũng được một loại cảm xúc không biết tên lấp đầy, ngọt ngào, thơm thơm giống như hơi thở của người nào đó.
Nạp Lan Cẩn Niên khẽ cười nói với cửa phòng đóng chặt: "Ngủ ngonl"
Sau đó hắn cũng đẩy cánh cửa bên cạnh, đi vào.
Mấy ngày không tắm rửa, Nạp Lan Cẩn Niên vừa mới rửa mặt chải đầu ra tới thì thấy Tiểu Hắc bay vào từ cửa Sổ.
Móng vuốt của nó còn bắt một con bồ câu đưa thư.
Bồ câu đưa thư không ngừng vùng vẫy dưới móng vuốt của Tiểu Hắc.
Nhưng mà dù nó có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi ma trảo của Tiểu Hắc!
Nạp Lan Cẩn Niên bắt con bồ câu đưa thư kia, gỡ ống trúc nhỏ chứa tờ giấy trên chân nó xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua, ánh mắt hiện lên một tia sát ý.
"Làm rất tốt! Trở về thưởng cho ngươi một mâm thịt luộc lớn!" Nạp Lan Cẩn Niên ném bồ câu đưa thư cho Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nghe vậy, nước miếng chảy ra, đã rất lâu rồi không được ăn thịt luộc phiến do tiểu tỷ tỷ làm.
Bồ câu đưa thư cho rằng cuối cùng cũng thả nó, lập tức vùng vây cánh muốn chạy trốn, không ngờ Tiểu Hắc lập tức bay qua, bắt lấy nói
Con bồ câu đưa thư này là người trong quân doanh lén lút thả ra, nó nghĩ lá thư trên người con bồ câu đưa thư này có tác dụng với chủ tu
Cho nên Tiểu Hắc chờ nó bay xa, người nọ không phát hiện được mới lập tức bắt con chim bồ câu đó!
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên án thư, cầm bút lên viết một tờ giấy khác, chữ viết thế mà lại giống hệt chữ viết trên tờ giấy vừa rồi.
Hắn nhét tờ giấy vào ống trúc, sau đó thả con chim bồ câu đưa thư đi.
Sau đó hắn mới cởi hai tờ giấy trên cánh Tiểu Hắc xuống xem.
Sau khi công thành xong, Nạp Lan Cẩn Niên lập tức phái Tiểu Hắc đi truyền tin cho Lâm Đình Hiên và Lôi Đình, tờ giấy này là Lâm Đình Hiên và Lôi Đình hồi âm.
Nạp Lan Cẩn Niên xem nội dung trong tờ giấy xong, cười.
Lại là như thế?!
Kinh Thành.
Mấy ngày hôm trước liên tiếp có mấy trận mưa to, đuổi đi cái khô nóng của ngày hè.
Mấy ngày nay viện chính Thái Y Viện dẫn theo các thái y tự mình đi đến từng nhà trong thành bắt mạch và đưa thuốc.
Các bá tánh trong các thôn trang ngoài thành thì từ thôn trưởng thống nhất miễn phí phát dược liệu trị bệnh và dự phòng đến mỗi nhà mỗi hộ. Nếu nhà ai có người bệnh, thôn trường sẽ trình báo lên nha môn, triều đình sẽ phái đại phu tới cửa chữa bệnh.