Chuong 1171: Nhan Than 2
Chuong 1171: Nhan Than 2Chuong 1171: Nhan Than 2
Vương Kiêu nhìn Vương thị mặc vàng đeo bạc, trên mặt cũng không có nếp nhăn, người đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn qua giống như vừa mới bốn mươi, so với Hoài Nguyệt quận chúa còn muốn trẻ hơn.
Chắc hẳn những ngày tháng qua cuộc sống của bà ấy khá tốt.
Hai năm trước, ông cũng đã cho người lén quay trở về nhìn một cái, biết cuộc sống của tiểu muội thật sự không tệ, trong thôn cũng chỉ có một mình tiểu muội được như vậy.
"Bảo Tài huynh đâu rồi?"
Trong lòng Vương Kiêu còn nhiều câu hỏi chất chồng, ông nhìn thoáng qua những người đứng ở phía sau Vương thị, những người này có lẽ là con và cháu của bà ấy.
Căn nhà này cũng không giống nhà ở trong thôn.
Vương Kiêu đã là Tướng quân, còn là con rể của Hoài Nam vương nên ông cũng khá hiểu biết.
Nếu không phải là Vương hầu thì cũng không thể được ở căn nhà giống như thế này!
Cho nên Tuệ An quận chúa là cháu gái của muội muội ông sao?
Cháu ngoại trai của ông đã trở thành Hầu gia?
Khó trách ngày đó khi ông gặp Tuệ An quận chúa lại cảm thấy thân quen như vậy.
Nhưng mà ông cũng không nghĩ nhiều.
Vương thị nghe xong lời này, nét mặt cứng đờ: "Muội đã hòa ly với ông ấy "
Vương Kiêu vừa nghe đã biến sắc: "Tên đó ức hiếp muội?"
Tính tình của tiểu muội rất tốt, sẽ không bao giờ tức giận với người khác.
Là người gặp chuyện sẽ luôn suy nghĩ cho người khác, bản thân thì luôn chịu đựng cũng sẽ là người nhường nhịn.
Ồn ào đến hòa ly, vậy tất nhiên là do Ôn Bảo Tài có lỗi.
Năm đó Ôn Bảo Tài là một người trung thật, không ngờ ông đã nhìn nhầm!
Vương thị không muốn nói đến chuyện của ông Ôn, bà ấy nói sang chuyện khác: "Chuyện này kể ra dài lắm, đại ca, để muội giới thiệu cho huynh biết một chút."
Vương thị quay đầu vẫy tay với đám người Ôn Gia Thụy: "Gia Thụy, Yến Nương, mấy đứa nhỏ đều đến đây chào cữu công gia đi!"
Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị lập tức dẫn mấy đứa nhỏ đứng ở bên giường.
Ôn Gia Thụy đi đầu hành lễ một cái nói: "Cháu ngoại trai Ôn Gia Thụy bái kiến cậu!"
Ngô thị cũng hành lễ theo: "Ngô thị bái kiến cữu công gia."
Sau đó là mấy tỷ muội Ôn Nhu theo thứ tự hành lễ cùng giới thiệu.
Khi đến lượt Ôn Noãn, Ôn Noãn cười nói: "Noãn nhi bái kiến cữu công gia, ngày đó cháu gặp cữu công gia đã cảm thấy rất quen thuộc, nhưng mà không ngờ tới người là đại ca của nãi nãi cháu. Nếu sớm biết như vậy, cháu cũng đã nhanh chóng nói cho nãi nãi biết để nãi nãi có thể vui mừng!"
Vương Kiêu nhìn Ôn Noãn mỉm cười: 'Khi đó ta không tiện để tiết lộ thân phận. Ta cũng không ngờ đến!"
Khi ông cho người trở về nhìn xem thì người nhà họ Ôn vẫn còn ở đó.
Ai ngờ cháu gái sẽ có vận may đến như vậy!
Tiếng tăm của Tuệ An quận chúa ông cũng đã từng nghe qua, chỉ là không ngờ đó chính là cháu gái của tiểu muoi minh.
Quả nhiên bọn họ có di truyền làm vương gia.
Có văn, có cả või
Hơn nữa nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp.
Vương Kiêu nhìn các nàng với khuôn mặt hiền từ.
Mỗi một đứa nhỏ đều lớn lên rất tốt!
Con cháu của tiểu muội cũng chính là con cháu của ông!
Kế tiếp đến lượt Ôn Nhiên, Ôn Nhiên vén áo nghịch ngợm hành lễ, nói: "Ôn Nhiên bái kiến cữu công gia! Nai nãi vẫn luôn nói cữu công gia văn võ song toàn, nếu không đi tham gia quân ngũ thì năm đó chắc chắn có thể thi đậu Trạng nguyên. Đại ca của cháu là Trạng nguyên! Chắc chắn là do di truyền từ cữu công gia! Đúng rồi, cháu đã chữa khỏi độc cho cữu công gia, người thấy cháu có lợi hại không ạ?"
Vẻ mặt Ôn Nhiên trông giống như muốn được khen ngợi!
Ngô thị trừng mắt nhìn nữ nhân một cái: Tiểu nữ này càng ngày càng phá phách, nàng có biết hai chữ đạo lý viết như thế nào không?
Vương Kiêu nghe xong cười ha ha: "Lợi hại! Lợi hại! Mạng của cữu công gia là do cháu cứu! Sau này nếu cháu muốn món gì cứ việc hỏi cữu công gia!"
Trong lòng Vương Kiêu cũng bất ngờ vô cùng, ông biết chất độc kia nếu không biết được trình tự hạ độc thì không thể giải, đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy làm sao có thể làm được?
Ôn Nhiên không chút khách khí nói: "Cảm ơn cữu công gial Chỉ có điều, chuyện giải độc cho cữu công gia cũng có phần của nhị tỷ cháu nữa! Cháu giải được chín mươi phần trăm còn nhị tỷ của cháu thì giải được mười phần trăm quan trọng nhất!"