Chuong 1180: Mo Rong Thanh
Chuong 1180: Mo Rong ThanhChuong 1180: Mo Rong Thanh
Vương Kiêu nghe thấy danh sách đã để quên ở chỗ nào cũng sung sốt một chút.
Đương nhiên ông cũng hiểu chỉ sợ Hoàng Thương chưa tìm được danh sách đó, cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Hoàng Thượng tín nhiệm ông cho nên mới phong ông lên làm võ tướng nhị phẩm.
Hoàng Thượng đang cố ý bảo vệ ông!
Trong lòng Vương Kiêu vô cùng ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy nếu không có danh sách, bây giờ ông đảm nhiệm vị trí võ tướng nhị phẩm, đúng thật không phù hợp.
Danh bất chính, ngôn không thuận!
Văn võ bá quan cả triều deu không phục.
Binh lính dưới trướng của ông cũng sẽ không phục!
Vương Kiêu không cho rằng Hoàng Thượng sẽ để ông quản lý những binh lính dưới trướng của ông trước kia.
Ông đứng dậy: "Hoàng Thượng, nếu chưa tìm được danh sách, vậy chức vị Đại tướng quân vệ quốc nhị phẩm này, mạt tướng cũng thấy hổ then. Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ral"
Dứt lời có rất nhiều quan viên liếc mắt nhìn Vương Kiêu một cái, thâm nghĩ: Cũng may ông ta tự mình hiểu lấy, biết bản thân không xứng!
Lúc nãy Hoàng Thượng cũng nhìn Vương Kiêu, khi Vương Kiêu nghe nói chưa tìm được danh sách thì biểu cảm sửng sốt, làm như thế khiến ông càng thêm kiên định trong việc phong Vương Kiêu lên làm võ tướng nhị phẩm.
Hoàng Thượng vay tay: "Được rồi, tram đã quyết. Chúng ái khanh không cần nhiều lời! Vương tướng quân được ban phong lên làm võ tướng nhị phẩm, ban một phủ đệ, trăm mẫu ruộng tốt! Ban tòa phủ đệ vốn của Quách gial Vương tướng quân còn không mau tạ ơn?!"
Vương Kiêu cũng không phải là người ngại ngùng, nếu Hoàng Thượng khăng khăng ban phong, còn ban thưởng mình, ông há có thể từ chối, ngại bạc cắt tay sao?
Thêm một phủ đệ để đó sau này làm của hồi môn cho muội muội cho các cháu gái không đẹp sao?
"Mạt tướng Vương Kiêu tạ chủ long ân, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự hậu ái của Hoàng Thượng, cúc cung tận tụy vì Nạp Lan quốc, đến chết mới thôi!"
Hoàng Thượng nghe vậy thì vui vẻ nói: "Ha ha tốt!"
Trong lòng mỗi người có một tư vị khác nhaul
Đặc biệt là Đường tướng quân.
Hoàng Thượng cũng mặc kệ văn võ cả triều bất mãn thế nào, tiếp theo ông lại công bố một chuyện lớn khác.
"Nạp Lan quốc đã kiến quốc được hơn trăm năm, kinh thành hơn trăm năm tuổi, trong hơn trăm năm đó, bá tánh an cư lạc nghiệp, kinh thành cũng càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh, dân cư càng ngày càng nhiều, là phúc khí cho con cháu bá tánh hưng thịnh. Chẳng qua trải qua hơn trăm năm phát triển, kinh thành hiện nay đã không thể thỏa mãn tốc độ tăng trưởng dân cư bá tánh trong kinh thành! Vì để các bá tánh an cư lạc nghiệp, tram suy nghĩ mãi mới quyết định sẽ mở rộng thành!"
Văn võ cả triều nghe xong lời này ai nấy cũng đều khiếp sợ, mở rộng thành?
Đề tài này, thành công đoạt được sự chú ý của văn võ cả triều.
Rất nhiều quan viên muốn xây dựng thêm thành trì, như thế thì sẽ có rất nhiêu cơ hội buôn bán kinh doanhl
Bọn họ quay về bảo người trong nhà mua mấy mảnh đất, đến lúc đó xây cửa hàng, xây phủ đệ, chẳng phải rất tuyệt sao? Vì thế lập tức có người phụ họa: "Hoàng Thượng anh minhl Kinh thành phồn vinh bây giờ lại càng cường thịnh! Ngày nào cũng đông như hội, phố lớn ngõ nhỏ nhét đầy người, những cửa hàng đó cũng chen chúc đầy người, chẳng có chỗ để xoay người! Rất nhiều phủ đệ của bá tánh và quan viên, một nhà mấy chục người ở, vốn dĩ không đủ chỗ! Nên mở rộng thành!"
"Hoàng Thượng anh minh, nên mở rộng thành sớm! Nạp Lan quốc chúng ta là một đại quốc rộng mênh mông, lấy kinh thành làm thủ đô, lại không rộng bằng một nửa thủ đô của đế quốc Bắc Minh! Hơn trăm năm qua, thủ đô của năm nước đã nhiều lân được mở rộng, mà Nạp Lan quốc chúng ta chưa nới rộng sửa chữa một lần nào, không bằng những quốc gia khác! Bây giờ thủ đô của các quốc gia đó đều rộng lớn hơn kinh thành của chúng tal Đợi đến Tiết Vạn Thọ, đại sứ của các quốc gia đến dự, sẽ cười nhạo thủ đô của Nạp Lan quốc chúng ta quá nhỏ!"