Chương 1190: Tiểu Cô Nương
Chương 1190: Tiểu Cô NươngChương 1190: Tiểu Cô Nương
Hai người nhìn chằm chằm đường mòn dưới chân, thật cẩn thận đi phía trước.
Rất nhanh hai người đã đi tới một mảnh đất trống trước một căn nhà gõ.
Nơi này đã có ngư dân khui trân châu.
Trên mặt đất chất một đống lớn con trai.
Có một vài phụ nhân ngồi ở chỗ này khui trân châu.
Có một số người còn dẫn tiểu hài tử đi theo bên người.
Từng con trai còn lớn hơn bàn tay người lớn được mở ra, lộ ra từng viên trân châu trắng bóng ở bên trong.
Từng chiếc thuyền đánh cá còn đang di chuyển trên hồ nước có diện tích rộng lớn, chèo thuyền, vớt trai, vận chuyển quay về bờ.
Viên quản gia đi ngược chiều nói với những người đang khai thác trân châu: "Chủ nhân tới, mọi người hành lễ với Thập Thất gia và Ôn cô nương đi!"
Mọi người vội vàng buông công cụ cùng con trai trong tay, kéo tiểu hài tử của mình ở bên người chuẩn bị hành lễ.
Các nàng liếc mắt quan sát Nạp Lan Cẩn Niên và Tuệ An quận chúa một chút, chỉ cảm thấy hai người còn lóa mắt hơn mặt trời trên bầu trời, nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn kỹ, vội vàng cúi đầu hành lễ.
Nhưng mà mấy tiểu hài tử đều mở to đôi mắt ngây thơ vô tội xem đến ngây người!
Vị ca ca và tỷ tỷ này thật xinh đẹp!
Nạp Lan Cẩn Niên nâng tay lên: "Không cần đa lễ, các ngươi bận việc đi!"
Mọi người vẫn làm một động tác hành lễ đơn thuần chất phác: "Gặp qua Thập Thất gia, gặp qua Tuệ An quận chúa."
Ôn Noãn nhìn những đứa nhỏ đó, lại nhìn thoáng qua hồ nước ở xung quanh, nhắc nhở nói: "Tiểu hài tử ham chơi, vẫn là không nên đưa bọn nhỏ đến gần nước sẽ tốt hơn."
Nơi này có một mảnh hồ nước lớn như vậy, người lớn vội vàng làm việc, có đôi khi quá chú ý mà quên mất tiểu hài tử, nếu bọn họ trượt chân rơi xuống nước xảy ra chuyện gì thì không tốt.
Những phụ nhân dẫn theo hài tử kia lập tức luống cuống tay chân, vội vàng hứa hẹn nói: "Đúng vậy, lần sau chúng tôi sẽ không dẫn theo, không dẫn theo! Cô nương đừng đuổi tôi đi!"
Nơi này trả tiền công cao, ngồi ở chỗ này khui trân châu cũng không mệt, mặc dù có đôi khi sẽ cắt đứt tay, nhưng mà một ngày được một trăm văn tiền, tiền công cao như vậy có đốt đèn lồng cũng không tìm được!
"Đúng vậy, lần sau chúng tôi sẽ không dẫn bọn nhỏ đi theo! Cô nương đừng đuổi chúng tôi đi, hài tử rất nghe lời, sẽ không chạy loạn khắn nơi, cũng sẽ không trộm trân châu."
Ôn Noãn biết bọn họ hiểu lầm, cười trấn an nói: "Tôi chỉ lo lắng tiểu hài tử sẽ xảy ra chuyện, không có đuổi các ngươi đi."
Có một tiểu cô nương trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn chịu đựng nỗi sợ hãi và nhút nhát, sợ sệt nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ta sẽ không chạy loạn. Ta sẽ khui trân châu, giúp mẹ kiếm tiền! Tỷ đừng đuổi ta đi có được không! Trong nhà đệ đệ bị bệnh, cần bạc mua thuốc và khám đại phu."
Mẹ của cô bé sợ tới mức sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu thư đừng hiểu lầm, hài tử làm việc không lấy tiên công! Là tôi cảm thấy một ngày được một trăm văn quá nhiều, cho nên tôi mới bảo hài tử đến giúp đỡ, con bé không cần tiền công! Thật sự! Viên quản sự, đúng không?! Tôi nói rồi, hài tử chỉ là tới giúp đỡ, không cần đưa tiên công!" Nàng ta không thể đánh mất công việc này được!
Làm hơn mười ngày là có tiền mua thuốc cho nhi tử!
Tiểu nữ hài cũng không biết, chỉ biết mẫu thân nói dẫn cô bé cùng nhau khui trân châu, cùng nhau kiếm bạc cho đệ đệ chữa bệnh, cô bé lập tức vô cùng vui mừng đi theo!
Các phụ nhân khác cũng vội vàng bảo đảm hài tử không cần trả tiền công.
Ôn Noãn bất đắc dĩ.
Vẫn là đừng nói gì nữa!
Nàng càng nói, những phụ nhân này càng sợ hãi!
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày nhìn về phía Viên quản gia: Bảo tiểu hài tử làm việc, không cho tiên công?
Ông ấy làm chuyện gì vậy!
Ức hiếp bá tánh sao?
Những tiểu hài tử đó tuy còn nhỏ, nhưng mà vừa rồi hắn thấy động tác khui trân châu của bọn họ rất thuần thục.
Cho dù không thuần thục thì cũng nên trả chút tiền công theo số lượng.
Viên quản gia hoảng sợ, lập tức nói: "Những phụ nhân này thật sự bảo hài tử đến hỗ trợ, nói không thu tiền công, nhưng mà thuộc hạ nghĩ hài tử làm cũng khá nhanh, mặc dù chậm hơn người lớn nhưng một ngày cũng có thể làm được một chậu, cho nên lúc tính tiền lương cũng cho mỗi tiểu hài tử 50 văn tiền một ngày. Trong sổ sách có ghi chép lại."
Sắc mặt của Nạp Lan Cẩn Niên mới tốt hơn một chút: "Ừm. Là nên cho"
Phụ nhân kia: ”...'