Chuong 1192: Sao Cha Khong Be Me
Chuong 1192: Sao Cha Khong Be MeChuong 1192: Sao Cha Khong Be Me
Một lúc lâu sau mới rửa xong, On Noãn lấy tay mình ra khỏi làn nước: "Được rồi!"
Nàng chuẩn bị đứng lên.
Nạp Lan Cẩn Niên vội vàng duỗi tay đỡ nàng.
Ngồi xổm lâu như vậy, không biết chân của nha đầu này có bị tê mỏi hay không.
Viên quản gia: Thật là quá vất vả, quá vất vả, cuối cùng Tuệ An quận chúa cũng chơi nước xong rồi!
Ông ấy vội vàng tiến lên: "Tuệ An quận chúa lại dùng nước này rửa một chút đi!"
Ôn Noãn cũng không từ chối, bỏ tay vào trong bồn rửa tay.
Nàng quay đầu nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Chúng ta cũng chèo một chiếc thuyền ra ngoài vớt trai di? Ta muốn bắt một chút trai trở về nuôi."
Khóe miệng Viên quản gia giật giật: Muốn chèo thuyền chơi thì cứ việc nói thẳng đi.
Viên quản gia đã xác định Ôn Noãn chính là ham chơi!
Chỉ là: "Tuệ An quận chúa, bắt số trai này vê không biết có thể..."
Mấy chữ "nuôi sống hay không" này còn chưa kịp nói ra, ông ấy đã nhận được ánh mắt tử vong của người nào đó trừng lại đây!
Viên quản gia lập tức ngậm miệng!
"Đi chuẩn bị đi." Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói.
"Vâng! Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị thuyền!"
"Đi thôi!" Ôn Noãn nhấc chân bước đi, nhưng mà nàng vừa nhấc chân lên thì lập tức phát hiện bàn chân giống như bị mười vạn con kiến đang cắn vậy.
Ôi, hồ nước này có chút lớn, hơn nữa cải tiến trai và cải tiến thực vật là không giống nhau, dù sao trai cũng là động vật, hao phí khá nhiêu mây tía.
Cho nên ngồi hơi lâu, chân đã tê ranl
"Chân tê rần?" Nạp Lan Cẩn Niên lập tức phát hiện ra sự khác thường của nàng.
"Ừm. Chờ một lát là được!"
Nạp Lan Cẩn Niên lại trực tiếp chặn ngang bế Ôn Noãn lên.
Đi vê hướng Viên quản gia rời đi.
Ôn Noãn: "..."
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Ta đứng một lát là không có việc gì. Mọi người đang nhìn kìa!"
“Nhìn thì nhìn."
Những phụ nhân khui trân châu ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này thì đều há to miệng!
Nhưng mà bọn họ đều nghe Thập Thất gia hỏi cô nương kia có phải chân đã tê ran hay không.
Không nghĩ Thập Thất gia trông giống một người lạnh nhạt mà lại săn sóc như vậy!
Vừa rồi còn đứng ở bên người cô nương kia, che nắng cho nàng rất lâu.
Thật tốt!
Ga cho nam nhân như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đi!
Chỉ cần là nữ nhân, cho dù là tuổi gì cũng đều khát vọng sự yêu thương và quan tâm của nam nhân nhà mình. Tiểu cô nương nói chuyện với On Noãn lúc vừa rồi tò mò nói: "Mẹ ơi, vì sao công tử kia lại bế tỷ tỷ xinh đẹp đi?"
Phụ nhân cười nói: "Bởi vì chân của tỷ tỷ xinh đẹp kia bị tê mỏi, hắn lo sợ nàng sẽ rơi vào trong nước!"
"Ồ, ca ca xinh đẹp kia đối xử với tỷ tỷ xinh đẹp thật tốt! Mẹ ơi, chân mẹ bị tê rần, vì sao cha không bế mẹ?"
Phụ nhân: ”..."
"Mẫu thân khá nặng, cha con bế không nổi."
Cha đứa bé da mặt mỏng, sao có thể làm ra hành động như vậy trước mặt mọi người.
Nhưng trong lén lút cũng đối xử rất tốt với mình!
Bà ấy đã rất thỏa mãn rồi!
Cũng không biết tiểu nữ hài nghĩ đến cái gì, cô bé quyết định lần sau khi mẹ làm cỏ ở đất trồng rau, ngồi xổm xuống làm chân bị tê, cô bé sẽ gọi cha tới đất trông rau ôm mẹ về nhài
Có nhiều lần cô bé đều thấy mẹ mình bởi vì chân tê mà té ngã, còn đè chết mấy cọng rau đấy!
Rau xanh không lớn lên, có lẽ mẹ sẽ đau lòng!
Chờ đến khi Nạp Lan Cẩn Niên đi ra xa mấy mét, Ôn Noãn mới nói: "Được rồi, đặt muội xuống đi! Không còn tê rồi!"
Nạp Lan Cẩn Niên đặt Ôn Noãn xuống.
Lúc này Viên quản gia đã chuẩn bị thuyền nhỏ xong.
Ông đã lên thuyền trước, đứng ở bờ bên kia nói với hai người: "Chủ tử, Tuệ An quận chúa, có thể lên thuyền rồi."
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy liền đỡ Ôn Noãn lên thuyền.
Sau khi hai người lên thuyền, Viên quản gia đang chuẩn bị cầm lấy mái chèo muốn chèo thuyền.
Ôn Noãn nói: "Viên quản gia, để ta làm là được."
Lâu rồi nàng chưa chèo thuyền!
Viên quản gia: "..."
Xem đi! Xem dil
Tuệ An quận chúa thật sự quá ham chơi!
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn Viên quản gia một cái: "Chỗ này không cần ngươi."
Viên quản gia: "Vâng!"
Tuy rằng có chút lo lắng Tuệ An quận chúa sẽ chèo lật thuyền, hại chủ tử rơi vào trong nước.