Chuong 1194: Muon Gao
Chuong 1194: Muon GaoChuong 1194: Muon Gao
Viên quản gia đứng ở bên cạnh, trong lòng có chút sốt ruột, sao có thể tùy tiện đi nhà người xa lạ ăn cơm chứ?
Tuệ An quận chúa lại không đem an nguy của chủ tử đặt ở trong lòng!
Nhưng Viên quản gia không dám mở miệng nói cái gì.
Nhi tử đã nói chuyện của chủ tử không phải một quản gia như ông có thể khoa tay múa chân.
Ông ấy chỉ cần nói gì nghe nấy là được.
Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Chúng ta đi tới nhà Tử Đồng ăn cơm xong lại về được không?"
"Được." Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Viên quản gia.
Ý bảo ông ấy chuẩn bị một ít quà tặng đưa qua.
"Tiểu nhân đi chuẩn bị ngay." Viên quản gia hiểu ý, lập tức nói.
Thím Phùng nói với Phùng Tử Đồng: "Đại muội, con đưa cô nương cùng công tử về nhà trước, mẹ đi vườn rau hái chút đồ ăn trở vê. Hai vị, ta đi hái chút rau, nữ nhi của ta sẽ mang hai người trở về nhé, thật xin lỗi!"
Nói là đi hái rau, nhưng thật ra bà ấy là đi trong thôn mượn chút gạo và thịt.
May mắn tiền công được trả theo ngày, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, buổi chiêu làm thêm nửa ngày sẽ nhận được tiền công, đến lúc đó sẽ trả lại cho thôn dân.
Ôn Noãn gật đầu: "Không sao, thím cứ đi đi!"
"Tỷ tỷ xinh đẹp, ta mang tỷ đi nhà ta!" Phùng Tử Đồng vui vẻ lôi kéo tay Ôn Noãn đi trước.
Nạp Lan Cẩn Niên chậm rãi đi theo phía sau.
Thím Phùng lướt qua mấy người bọn họ, vội vàng đi đến trong thôn.
Thím Phùng đi đến nhà thôn trưởng, cửa sân đang mở ra, bà ấy hô một tiếng rồi trực tiếp đi vào.
Vợ thôn trưởng đang vo gạo nấu cơm.
Chồng bà ngoài việc là thôn trưởng thì còn là phu tử dạy học ở học đường gần đây. Cha chồng là lang trung, trong nhà có hơn hai mươi mẫu ruộng, trong nhà cũng không có nhiều người, cho nên gia cảnh tương đối giàu có, mỗi ngày không phải ăn bột mì thì chính là ăn cơm trắng.
Thím Phùng nói với vợ thôn trưởng: "Đại tẩu, trong nhà ta có khách quý tới, ta muốn mượn một cân bột mì, lại muốn mua một con gà mái, nhưng buổi tối nhận tiền công mới trả cho tẩu, có được không?"
Vợ thôn trưởng nghe vậy lập tức nói: "Có thể, sao lại không thể! Tiên bạc không cần gấp, chờ khi nào thím có thừa tiền thì trả lại cho tôi cũng được!"
Vợ thôn trưởng lập tức đặt bồn gỗ xuống, tay xoa lên tạp dề ở trên người, sau đó đi vào nhà bếp, từ tủ chén gỗ đóng ở trên lấy ra một cái túi sạch sẽ.
"Để tôi đi lấy bột mì cho thím. Có phải bà ngoại và cậu mấy đứa nhỏ tới không?"
"Không phải, là chủ nhân trại nuôi dưỡng trân châu, bọn họ nói đói bụng, muốn đi nhà ta ăn bữa cơm xoàng lại đi."
Bà cũng không hiểu tại sao bọn họ lại đến nhà mình ăn cơm.
Là bởi vì đại muội cho bọn họ hai viên kẹo sao?
Vợ thôn trưởng mở cái lu dưới tủ chén ra, đang định đưa tay vào múc một chén bột mì lớn, nghe được lời này bà thả lại chén bột mì kia vào trong lu: "Ai u, đó chính là quý nhân đó! Bột mì không được đâu. Ta nghe nói quý nhân đều ăn cơm trắng mà thôi!
Vừa lúc ngày hôm qua cha mấy đứa nhỏ nhận được quà nhập học của học sinh đưa, trong đó có một túi gạo trắng, tôi múc cho thím hai cân! Thím nấu cho người ta một nồi cơm trắng ăn!"
Vợ thôn trưởng mở một cái lu gạo khác ra, lấy ống trúc múc mấy muỗng gạo vào trong túi.
Loại ống làm bằng cây trúc này rơi vào khoảng tám lạng.
"Hai cân, tôi tính thím mười văn tiền một cân! Tôi đi bắt cho thím một con gà mái già! Con gà kia gần đây không ăn cái gì, tôi nghĩ nó cũng quá già rồi, ăn không nổi nữa, cũng đang tính hôm nay làm thịt nó đây!"
Vợ thôn trưởng nhét túi gạo vào trong tay thím Phùng.
Thím Phùng nhận túi: 'Đại tẩu, từng này cũng phải bốn năm cân gạo!"
Rõ ràng bà ấy đã thấy vợ thôn trưởng múc năm ống gạo.
Ống gạo kia vẫn là cho chồng bà làm, một ống gạo vừa vặn tám lạng!
"Ống gạo nhà tôi đã đổi rồi, chỗ này là hai cân! Không tin thì tôi cân lại cho thím xem nhé?"
Thím Phùng: “...'
Cân của nhà thôn trưởng không giống như nhà mình, cũng không biết nơi nào có vấn đề!
Cân ở nhà bao giờ cũng nặng hơn ở nhà trưởng thôn.
Vợ thôn trưởng nói: Là do cân nhà thím có vấn đề!