Chương 1199: Như Vậy Là Ai Giúp Ai?
Chương 1199: Như Vậy Là Ai Giúp Ai?Chương 1199: Như Vậy Là Ai Giúp Ai?
Cái gì mà làm miễn phí cả đời, ông ấy không cần sinh sống sao?
Ôn Noãn bị thái độ thành thật của ông ấy làm cho bật cười: "Tôi cần số lượng khá nhiều, nếu đại thúc làm cho tôi cả đời, vậy thì thúc thật sự không thể nuôi sống gia đình đâu. Mỗi tháng tôi cân khoảng hơn một ngàn cái trở lên!"
Hiện tại Dưỡng Sinh Lâu ở phủ Giang Hoài mỗi ngày tiêu tốn gần một trăm sản phẩm từ trúc.
Đặc biệt cái sàng nhỏ dùng để trang trí lá trà, mỗi ngày có thể tốn mấy chục cái.
Bởi vì hộp thức ăn mà khách mua cũng là những giỏ trúc đan, xét cho cùng, chỉ phí thấp hơn so với gỗ, tre phát triển khá nhanh, lại thân thiện với môi trường, dễ làm mà đẹp.
Mỗi ngày tửu lầu phải cung cấp hàng trăm hộp thức ăn cho khách, đương nhiên là sẽ thu thêm tiền giỏ trúc nữa, khoảng hai đến ba mươi văn một cái.
Những người đến Dưỡng Sinh Lâu ăn cơm cũng không kém hai ba mươi văn tiền hộp đồ ăn này.
Đương nhiên cũng có người mang theo hộp cơm của mình đến mua.
Dù sao tửu lầu cũng cần rất nhiều sản phẩm từ tre, trúc.
Một mình Tam thúc đã lo không hết quá nhiều việc nên phải thuê thêm rất nhiều người cùng nhau làm, đã tạo thành một cái xưởng.
Phùng Đại Xuân: ..."
Mỗi tháng hơn một ngàn cái? Vậy thì một ngày phải làm mấy chục cái!
Một mình ông ấy chỉ sợ thật sự làm không nổi!
Này
Nhưng ông ấy đã khoác lác.
Phùng Đại Xuân căng da đầu nói: "Cô nương, mỗi ngày tôi có thể đan được hai mươi cái rổ, không thể làm nhiều hơn!"
Ôn Noãn cười nói: "Hai mươi cái đã rất lợi hại! Như vậy đi! Tôi thuê Phùng đại thúc làm những thứ lớn như cái ky, mỗi cái mười văn tiền, thứ nhỏ như mâm đựng trái cây thì mỗi cái năm văn! Rổ rá phức tạp hơn một chút thì mười lăm văn một cái. Còn có một số thứ rất nhỏ, rất đơn giản, thì một văn. Đến lúc đó tôi vẽ ra, sau đó lại chốt giá được không."
"Tôi cần số lượng rất nhiều, nếu như thúc lo liệu không hết quá nhiều việc thì có thể mời thêm người đến làm, nhưng nhất định phải làm tỉnh xảo, không đâm vào tay thì tôi mới thu."
Phùng Đại Xuân nghe vậy thì chấn kinh rồi, giá này còn cao hơn giá cả ông ấy mang đi ra ngoài bán!
Như vậy là ai đang giúp ai?
"Cô nương, đây là cô đang giúp tôi hay là tôi đang giúp cô vậy?”
Ông ấy chỉ muốn báo đáp vị cô nương này!
Hiện tại nàng lại mang đến cho nhà mình việc kinh doanh lớn như vậy, hiện tại càng thiếu nhiều ân tình hơn nữal
Này
Ôn Noãn cười nói: "Thúc làm tốt những thứ này chính là đang giúp tôi".
Phùng Đại Xuân: "Cô nương, giá cả mà cô nương định ra cũng quá cao! Một nửa là đủ rồi! Cô giúp Lâm Lâm xem bệnh, tôi không thể thu của cô nhiều tiên như vậy được!" Ôn Noãn cười nói: "Tôi là đại phu, xem bệnh cho Lâm Lâm là việc nên làm, thúc chỉ cần trả chút tiền khám bệnh là được, bữa cơm hôm nay xem như là tiên khám bệnh. Mà thúc làm tốt vài thứ kia, giao hàng đúng hạn đúng sản phẩm đã là giúp tôi! Thật ra thiết kế của tôi cũng không dễ làm, giá cả này cũng không tính cao."
Lúc này, Phùng Tử Đồng cầm giấy và bút mực thở hổn hển chạy về, đây là đi nhà thôn trưởng mượn.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, giấy bút đây!" Cô bé đặt đồ vật ở trên bàn, hít một hơi thật sâu.
Ôn Noãn cầm lấy giấy bút bắt đầu viết một phương thuốc: "Đây là phương thuốc, mỗi ngày một liều dược, sáng và tối, dùng một nửa bát nước to, buổi tối trực tiếp đun lên là được. Trong xe ngựa của ta có một lọ thuốc viên, thuốc viên kia dùng để uống khi phát bệnh, mỗi lần nửa viên là đủ rồi".
Phùng Đại Xuân cầm phương thuốc nhìn thoáng qua, không khỏi khen ngợi, nói: "Chữ của cô nương thật xinh đẹp!"
Phùng Tử Đồng ở bên cạnh sốt ruột nói: "Cha, con đi đến nhà thôn trưởng bá bá bốc thuốc, cha đưa phương thuốc cho con đi! Hiện tại bốc thuốc, đệ đệ ăn cơm xong là có thể dùng, buổi tối còn có thể dùng thêm một liều, dùng sớm một ngày thì cũng có thể khỏe lại sớm hơn một ngày!"
Phùng Đại Xuân nghe xong liền đưa phương thuốc cho nàng: "Cẩn thận một chút, con nói với lão thôn trưởng, cha sẽ đi trả tiền muộn một chút."
"Đã biết!" Phùng Tử Đồng nhanh như chớp lại chạy đi ra ngoài.
Nợ sao! Cô bé đã quen.